(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 227

Editor: Shmily

----------------------

"Lão gia hỏa, em có biết là mình đang làm cái gì không? Đình Ngự là người thừa kế tương lai của Tịch gia chúng ra, vợ của nó nhất định phải là người tri thư đạt lý, hiểu chuyện thiện lương! Quan trọng nhất chính là phải môn đăng hộ đối!"

Tịch Tấn Thành quả thực vô cùng tức giận, tức giận lão gia tử dung túng cho cháu trai của mình, cũng tức giận bản thân mình không có quyền hỏi tới việc tư của Tịch Đình Ngự.

"Em xem cô gái tên Hạ Thập Thất kia là cái bộ dáng gì? Dáng vẻ lưu manh còn không nói, hơn nữa lại chẳng hề có giáo dưỡng! Làm trò trước mặt nhiều người như vậy khiến Bạch tiểu thư mất hết mặt mũi, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì người khác sẽ nghĩ như thế nào về Tịch gia chúng ta!"

"Đình Ngự thích là được, những cái khác em không quan tâm."

Lão gia tử tựa hồ là không muốn nói thêm gì nữa, bảo người hầu đỡ mình dậy rồi đi ra khỏi nhã gian.

Hạ Thập Thất được Tịch Đình Ngự dắt xuống sân khấu, không ít ánh mắt hâm mộ ghen tị vẫn luôn đuổi theo thân ảnh của cô.

"Thập Thất, biểu hiện không tồi!"

Một thanh âm trung khí mười phần truyền tới, Hạ Thập Thất theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn.

Chỉ thấy lão gia tử mang một gương mặt tươi cười được một đám người vây xung quanh đang đi tới trước mặt cô.

Đám khách khứa với đủ loại tâm tư ở đây đều đang chờ xem thái độ của lão gia tử đối với Hạ Thập Thất là như thế nào.

Suy cho cùng thì lời đồn vẫn không đáng tin, có người nói lão gia tử tuy mặt ngoài tỏ ra yêu thích Hạ Thập Thất, nhưng trên thực tế lại không hề chấp nhận cô.

Nhưng nhìn như vậy thì xem ra cũng không phải.

Hạ Thập Thất đi tới, ngoan ngoãn chào hỏi: "Ông nội."

"Tốt, tốt! Đã mấy ngày rồi không gặp tiểu nha đầu nhà con nha!"

Lão gia tử cười ha hả, ánh mắt nhìn Hạ Thập Thất hiền từ tới mức Hạ Thập Thất còn có suy nghĩ là ông nhận sai người.

Tịch Đình Ngự thấy thế liền nhàn nhạt nói: "Ông nội, người đừng dọa cô ấy."

Hạ Thập Thất cũng đang định nói, cô xác thật là bị lão gia tử dọa sợ rồi.

Cái loại ngữ khí chỉ hận không thể liền một sợi tóc này, cái ánh mắt tinh tế này, người nào không biết khéo còn tưởng rằng lão nhân gia đang ở chợ chọn đồ ăn ấy chứ.

Không, nếu không phải tuổi tác của lão gia tử không thích hợp ở những chỗ như vậy thì ánh mắt kia càng giống như đang chọn con dâu...

Bị cháu trai của mình nhắc nhở, lão gia tử cũng biết mình có hơi mất bình tĩnh, lập tức liền thu liễm lại vài phần, "Bình thường bảo con mang Thập Thất về nhà cũ chơi với ông nhiều vào, con lại cả ngày tìm lí do từ chối. Ai không biết còn tưởng rằng lão nhân ta muốn chia rẽ đôi uyên ương hai đứa không chừng."

Hạ Thập Thất: "..."

Kỳ thật người ra sức tìm lí do từ chối chính là cô, là cô không muốn tới nhà cũ, bởi vì mỗi lần tới đó cô đều bị lão gia tử giục sinh con!

Cô mới có 18 tuổi, sinh con cái gì chứ?

"Ba, với tính cách này của ba thì ai sẽ cảm thấy ba muốn chia rẽ đôi uyên ương chứ?"

Lão gia tử vừa dứt lời, bên cạnh đã có một người phụ nữ trang điểm tinh tế tiến lên trêu ghẹo một câu.

Tuy rằng không có ai giới thiệu, thế nhưng Hạ Thập Thất vẫn căn cứ vào lời của cô ấy nói mà đoán được thân phận.

Con gái út của lão gia tử, cô nhỏ của tiểu thúc, Tịch Âm Lam.

"Cháu chào cô nhỏ, cháu là Hạ Thập Thất."

Nếu đối phương đã mở miệng, Hạ Thập Thất cũng không thể giả chết, liền thuận thế cười chào hỏi.

Hạ Thập Thất cũng từng nghe Tịch Đình Ngự nhắc qua, cô nhỏ của hắn năm nay mới 30 tuổi, thế nhưng gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn qua thì cũng chỉ như mới hơn hai mươi.

Khác với mấy vị phu nhân hào môn, luôn là một bộ dáng mắt cao hơn đỉnh đầu, cô ấy nhìn qua thập phần hòa ái dễ gần khiến cho người khác nhịn không được muốn thân thiết.

"Khó trách ba của cô thường xuyên nhắc tới cháu, đứa nhỏ thông minh lanh lợi như vậy, đến cô nhỏ cũng rất thích."

Duỗi tay kéo lấy tay Hạ Thập Thất, ôn nhu vỗ vỗ, Tịch Âm Lam cười trêu ghẹo.

Khi nói chuyện, cô liền lấy một cái hộp gỗ từ trong tay người hầu, nhét vào trong tay Hạ Thập Thất, "Quà gặp mặt nhỏ, đừng chê nhé."

Bình Luận (0)
Comment