(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 231

Editor: Shmily

---------------------

Tịch Đình Ngự nhướng mày, dùng ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non mịn của Hạ Thập Thất, "Ghen tị?"

Xem ra, để cô tham gia tiệc tối ngày hôm nay vẫn có chỗ tốt.

"Đại thúc, anh đừng quá ảo tưởng chứ?" Hạ Thập Thất ra vẻ quyến rũ liếc mắt nhìn Tịch Đình Ngự một cái, cười nói: "Nữ nhân kia, thứ nhất không trẻ hơn tôi, thứ hai không xinh đẹp hơn tôi, chỉ có gia thế là tốt hơn tôi một chút mà thôi. Tôi lấy cái gì để đi ghen tị với cô ta đây?"

Tịch Đình Ngự nhìn bộ dáng đầy kiêu ngạo này của cô, trong lòng không hiểu sao có chút ngứa, cơ hồ có loại cảm giác hung hăng muốn lấp kín đôi môi đỏ mọng đang không ngừng dụ hoặc hắn kia.

Hắn chán ghét nữ nhân tự cho mình là đúng, thế nhưng bộ dáng này của cô một chút cũng không khiến hắn cảm thấy ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy cũng rất đáng yêu.

Rất nhiều thời điểm, cô mang đến cho hắn cảm giác giống như một con mèo hoang, lúc nó vui vẻ thì nó sẽ cào ngươi hai cái, trêu chọc khiến cho tâm tư của ngươi ngứa tới khó nhịn.

Nhưng khi không vui, nó không cào cũng sẽ không nháo, chỉ là giơ móng vuốt sắc bén của mình lên cự tuyệt tất cả thứ gì thuộc về thế giới bên ngoài.

Mặc kệ là lúc nó vui hay lúc nó không vui thì trong xương cốt cũng đều sẽ tỏa ra một hương vị hoang dã.

Thật giống như kiểu cho dù ngươi có sủng ái nó như thế nào thì đó cũng là điều đương nhiên, có có cái quyền được hưởng những thứ đó.

Hắn lười nhác liếc nhìn Hạ Thập Thất, cười khẽ: "Về tuổi thì đúng là trẻ hơn thật, nhưng về nhan sắc thì..."

Hắn cũng không nói câu tiếp theo, thế nhưng ý vị khiêu khích lại rất rõ ràng.

Hạ Thập Thất cũng không tức giận, chỉ cố tình khiêu khích lại, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn quanh ngực Tịch Đình Ngự, cười như không cười nói: "Tôi nói này đại thúc, anh chính là một tên thẳng nam, bắt chước nữ nhân khẩu thị tâm phi, rất khó nha."

Tịch Đình Ngự cười khẽ, Hạ Thập Thất lại chậm rãi tiếp tục nói, "Nếu như anh thật sự cảm thấy cô ta xinh đẹp hơn tôi, vậy thì hiện tại người đứng bên cạnh anh phải là cô ta chứ không phải tôi mới phải."

Tịch Đình Ngự bật cười, cũng không nói gì.

Hạ Thập Thất uống hết một ly rượu vang đỏ, sau đó lại bưng thêm một ly nữa.

Tịch Đình Ngự thấy thế, mày hơi nhíu, duỗi tay muốn đoạt lấy cái ly của cô.

Để nói nữ nhân này có cái tật xấu gì, thì đó chính là việc cô thích hút thuốc, uống rượu.

Tuy nói không tới mức nghiện, thế nhưng trình độ uống rượu hút thuốc kia của cô so với một thiếu nữ thì cô vẫn rất hăng.

Hạ Thập Thất sao có thể nghe hắn.

Chỉ thấy thân mình cô chợt lóe, tránh đi cánh tay Tịch Đình Ngự duỗi lại đây, tiếp theo liền ngửa cổ đem ly rượu vang đỏ kia uống sạch.

Tịch Đình Ngự lạnh mặt, "Hạ Thập Thất, em có phải thiếu đánh rồi hay không?"

Hạ Thập Thất cười khanh khách nhìn hắn, một chút đứng đắn cũng không có, mở miệng nói: "Đại thúc, anh đừng chỉ nói không như thế, phải hành động. Nếu không, đêm nay chúng ta thuê một phòng?"

Tịch Đình Ngự nắm cằm cô, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Có thể."

Cách đó không xa, lão gia tử nhìn thấy hai người nháo một trận liền cười tới vô cùng thoải mái.

Ông không sợ đôi vợ chồng này cãi nhau trước mặt người ngoài, ngược lại, ông cảm thấy bọn họ càng thân thiết càng tốt, như vậy thì ông cũng sẽ sớm được ôm chắt trai hơn một chút.

"Rốt cuộc cũng là con gái, bộ dáng này đúng là chẳng có quy củ gì cả." Lý Hân Uyển thầm nói một câu.

Lão gia tử nghe vậy, biểu tình nghiêm túc liếc bà ta, khiến cho bà ta hận không thể đem đầu chôn luôn vào trong ngực, lúc này ông mới di chuyển tầm mắt, nói với Tịch Tấn Thành ở bên cạnh: "Anh cả, không phải anh nói ông bạn già của anh có một cô cháu gái không tồi sao? Chúng ta đi xem."

Nghe ông nói như vậy, gương mặt già nua của Tịch Tấn Thành luôn căng chặt cuối cùng cũng có chút buông lỏng, ngay sau đó liền đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment