[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 400

Edit by Thanh tỷ

Chương 400: Thực vật biến dị

Vân Hoán đột nhiên mở cửa, khuôn mặt tuấn tú như bầu trời u ám ngày đông, nhìn bàn tay còn đang giơ giữa không trung, bên trong giọng nói của anh lộ rõ sự không kiên nhẫn: "Có chuyện gì không?"

Tròng mắt đối phương chuyển động không an phận, kinh ngạc về bộ dáng đẹp trai của Vân Hoán. Đợi nhìn thấy quần áo tinh xảo sạch sẽ trên người Vân Hoán, trên mặt lộ ra một nụ cười nịnh nọt: "Ha ha, người anh em, chúng tôi là người của căn cứ Z, nghe nói trong cánh rừng phía nam của nơi này có, cố ý tới xem một chút. Người anh em, các cậu cũng vì thực vật biến dị này mà tới đi, mọi người gặp nhau tức là có duyên, có muốn cùng nhau hành động chung không?"

Vân Hoán lạnh lùng nhìn đối phương: "Không cần."

Nói xong lập tức đóng cửa lại, người tới giật mình, sau đó tức giận nhổ nước bọt, khinh thường nhỏ giọng mắng: "Xì, thứ gì không biết, giả thanh cao cái đéo gì."

Vân Hoán vừa vào nhà liền cảm nhận được ánh mắt phóng tới và tiếng cắn răng nghiến lợi của Tần Hàn Vũ. Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, Vân Hoán cảm thấy mình đã chết trên trăm lần rồi.

Đối với anh vợ có tính muội khống, anh có chiêu đối phó riêng của mình.

Vân Hoán mở một hộp sữa bò đưa cho Tần Nhất, sau đó nói: "Người bên ngoài kia nói bên trong rừng rậm phía nam có thực vật biến dị. Thất Thất, muốn đi xem một chút không?"

Tần Nhất uống một ngụm, nét quyến rũ trong mắt vẫn chưa biến mất hết, mắt phượng híp híp, thanh âm trong trẻo: "Thực vật biến dị sao? Đương nhiên là muốn đi rồi."

Hầu kết gợi cảm của Vân Hoán hơi chuyển động, anh phát hiện anh thật sự đã trúng một loại độc có tên là Tần Nhất. Chỉ một ánh mắt đơn giản thôi cũng làm cho anh xuân tình khó nhịn, hận không thể ôm lấy tiểu gia hỏa hôn một trận.

Nhưng cuối cùng vẫn cố kỵ Tần Hàn Vũ, Vân Hoán chỉ sờ mái tóc Tần Nhất: "Vậy lát nữa chúng ta xuất phát."

Ngày hè có chút nóng, bầu trời đêm không mây, ánh trăng sáng rõ chiếu xuống, ba người Tần Nhất cùng nhau ra cửa. Đi không lâu liền phát hiện đằng sau có người đi theo. Vân Hoán kéo Tần Nhất vào trong ngực, liếc mắt liền thấy là người trước đó đến gõ cửa.

Người kia cũng cảm nhận được ba người Vân Hoán phát hiện ra bọn họ, liền đi ra cười chào hỏi: "Hi, người anh em, thật trùng hợp, lại gặp mặt rồi. Đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi là Lâm Bình. Ba người cũng muốn đi đến rừng rậm phía nam sao, chúng ta có thể cùng nhau đi."

Tần Nhất cười lạnh ra tiếng, trùng hợp cái bíp, rõ ràng là cố ý chờ bọn cô. Ý tứ của Lâm Bình cũng không khó đoán, chẳng qua là muốn đi cùng bọn cô, nói êm tai thì là tìm đồng minh, nói khó nghe thì là tìm đệm lưng.

Trong tay Tần Hàn Vũ xách theo đèn khẩn cấp, dưới ánh đèn, dung mạo của ba người hoàn mỹ lộ ra, nhìn không sót một cái gì, ba soái ca ba phong cách khác biệt.

Ngay cả Lâm Bình cũng không nhịn được kinh ngạc, giá trị nhan sắc của ba người này thật là cao. Hơn nữa, nhìn quần áo ba người bọn họ mặc tốt như vậy, vừa nhìn là biết người có thực lực, đi theo đám bọn họ nhất định có thể được đảm bảo an toàn.

Lâm Bình tính toán trong lòng, lập tức kéo nữ sinh duy nhất trong đội đến, cố gắng cười thật ôn hòa: "Thực vật biến dị vẫn có chút nguy hiểm, nhiều người sức lực cũng lớn, mọi người cùng nhau kết bạn đi chung vẫn là an toàn nhất. Thanh Thanh, cô nói có đúng không?"

Nữ sinh tên Thanh Thanh lớn lên không tệ lắm, vũ mị gợi cảm, dáng người mỹ lệ, cô ta nháy nháy mắt, lưu chuyển động lòng người: "Đúng vậy, mọi người đi chung đi."

Vân Hoán đối với cô ta không có hứng thú, anh cúi đầu xuống ôn nhu hỏi thiếu niên trong ngực, đầu lông mày vốn lạnh lùng trong nháy mắt nhu hòa: "Thất Thất, em cảm thấy thế nào?"

Mắt phượng lạnh lùng quét qua, Lâm Bình chợt thấy tê cả da đầu, ngay lúc anh ta cho rằng thiếu niên này sẽ không đồng ý, thanh âm lành lạnh vang lên: "Muốn đi theo thì tùy."

Chương 401: Đom đóm ăn thịt người

Tần Nhất nhếch miệng cười trào phúng, muốn bọn cô làm đệm lưng, cũng không dễ dàng như vậy đâu.

"Được được." Lâm Bình vội vàng gật đầu.

Tần Nhất lôi kéo Vân Hoán đi lên phía trước, không để ý tới đám người phía sau nữa.

Khu rừng phía nam cách chỗ bọn họ không xa, mà cánh rừng này cũng không phải rất lớn, chỉ là quy hoạch cho mọi người thưởng thức, cũng có thể nói là một công viên thiên nhiên.

Cước bộ của ba người Tần Nhất tương đối nhanh, không bao lâu đã tới nơi, ánh trăng sáng rõ trên đầu chiếu xuống, thị lực của Tần Nhất nhạy bén, cho nên có thể nhìn thấy cảnh vật khá rõ ràng.

"Cẩn thận chút." Vân Hoán lên tiếng nhắc nhở, sau đó nắm chặt tay Tần Nhất, Tần Hàn Vũ cũng đi tới gần bên người Tần Nhất.

Đầu mày Tần Nhất lạnh băng, có gì đó không đúng. Khu rừng này...có chút là lạ. Tiểu Tần Nhất trong lòng cô không ngừng nói với cô, bảo cô mau chóng rời đi nơi này.

Ba người Tần Nhất thận trọng đứng nguyên tại chỗ không hề động, lúc này Lâm Bình dẫn người đuổi tới, cả đám đứng chống hông thở dốc, có chút tốn sức.

Đội ngũ của Lâm Bình tính cả anh ta tổng cộng có năm người, bốn nam một nữ. Trong đó có một tên để đầu trọc oán trách nhìn Tần Nhất: "Mấy người đi nhanh như vậy làm cái gì, không thể chờ chúng tôi một chút sao?"

Chọn quả hồng mềm mà bóp, Tần Nhất thoạt nhìn nhỏ nhất, hơn nữa cũng có chút gầy yếu, cho nên đầu trọc liền cho rằng cô dễ bắt nạt nhất.

Tần Nhất căn bản không nhìn, hoặc là nói cô không có tâm tư đi so đo với bọn hắn.

Thả tinh thần lực ra, cô phát giác có rất nhiều thứ gì đó đang bay về phía bọn họ, nho nhỏ, tốc độ khá chậm.

Tần Nhất ngưng tụ ra vòng bảo hộ, nghiêm túc noi: "Tới rồi."

Năm người Lâm Bình vẻ mặt mờ mịt, cái gì tới?

Còn không đợi bọn hắn hỏi lại, liền trông thấy từng con đom đóm chậm rãi bay tới, nho nhỏ, phát sáng lấp lánh, rất là đáng yêu.

Mùa hè trong rừng có đom đóm là rất bình thường, hơn nữa đom đóm bay đầy trời tựa như vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đẹp như vậy, mộng ảo như vậy.

Đầu trọc khinh thường nhìn ba người Tần Nhất: "Không phải chỉ là đom đóm thôi sao, có gì mà sợ cơ chứ. Tôi nói này Lâm Bình, bọn họ là cao thủ thật ư? Ngay cả đom đóm cũng sợ, quả nhiên là phế vật."

Tần Nhất nâng lên khóe miệng: "Càng là đồ vật mỹ lệ càng nguy hiểm." Tận thế, làm gì có thứ gì là vô hại. Thường thường, thứ ngươi không thèm để ý càng có thể dễ dàng lấy mạng của ngươi.

Nhưng mà cô cũng chỉ nhắc nhở đến đây, có nghe hay không là chuyện của bọn hắn, dù sao cô cũng không có cái nghĩa vụ này.

"Thôi đi, chẳng qua cũng chỉ là một tên quỷ nhát gan. Lâm Bình, chúng ta thật sự phải đi theo ba người này sao? Đom đóm mà cũng sợ, tôi đến cạn lời với bọn họ. Phế như thế, đừng để đến lúc đó liên lụy chúng ta." Đầu trọc khoanh tay, dáng dấp cao gầy, vẻ mặt xem thường nhìn Tần Nhất.

Lâm Bình có chút do dự, anh ta cảm thấy ba người Tần Nhất rất mạnh, thế nhưng lời đầu trọc nói cũng không sai, chẳng qua là đom đóm nho nhỏ mà cũng sợ thành dạng này, ba người họ thật sự là cao thủ ư?

Đầu trọc nhìn không nổi nữa, gã đi đến bên trong đám đom đóm, không ít đom đóm bay tới gần gã. Gã nhướn mày, khiêu khích nhìn Tần Nhất: "Nhìn đi, chả có chuyện gì cả."

Gã vừa dứt lời, bỗng nhiên hét thảm một tiếng. Lâm Bình nhìn sang, chỉ thấy vô số đom đóm bao quanh đầu trọc, trong không khí tỏa ra mùi máu tươi nhè nhẹ. Trong chớp mắt, đầu trọc chỉ còn lại bộ xương trắng, thịt bên trên, thậm chí gan hay nội tạng đều bị đom đóm chia nhau ăn sạch.

Lâm Bình hoảng hốt, hoàn toàn không dám tin người vừa rồi còn đang nói chuyện với bọn họ, chỉ vài giây sau đã không còn. Thế nhưng bầy đom đóm nếm được hương vị ngon ngọt, bắt đầu rục rịch không yên, bọn chúng điên cuồng tấn công đám người Lâm Bình.

Bình Luận (0)
Comment