[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 422

Edit by Thanh tỷ

Chương 422: Đế thiếu muộn tao

(Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng điềm tĩnh, bên trong mãnh liệt như lửa)

Thật ra người có bệnh thích sạch sẽ không phải Tần Hàn Vũ, mà là Vân Hoán. Anh không thích ngủ chung với người khác, cũng không chịu được cảm giác đó, cho dù là Tần Hàn Vũ anh quen thuộc.

Tần Nhất nhíu mày, tóc đen xõa trên vai, vầng sáng nhàn nhạt màu vàng ấm trong lều vải chiếu lên gương mặt cô, dịu dàng lại xinh đẹp.

"Em cho anh một cái lều vải khác."

Tần Nhất đang chuẩn bị lấy ra, bỗng nhiên bị Vân Hoán ôm lấy. Tần Nhất vừa mới tắm rửa xong, trên người có mùi thơm dịu nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi. Vân Hoán cảm giác trong lòng có một đám lửa đang thiêu đốt.

"Ngốc." Lẩm bẩm một tiếng, Vân Hoán cúi người xuống, môi mỏng chuẩn xác tìm được đôi môi đỏ tươi của Tần Nhất.

Môi Vân Hoán nóng như lửa, môi Tần Nhất lại có chút lạnh, hai đôi môi chạm vào nhau làm cho hai người không tự chủ được khẽ run lên.

Vân Hoán nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Tần Nhất, sau đó duỗi đầu lưỡi ra miêu tả viền môi cô. Đàn ông trên phương diện này vô sự tự thông, Vân Hoán cạy hàm răng của cô, sâu hôn. Đầu lưỡi anh linh hoạt cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của Tần Nhất, cùng nhau chơi đùa

Thanh âm mập mờ vang lên, dưới ánh sáng nhàn nhạt càng tăng thêm mấy phần kiều diễm.

Một nụ hôn sâu kiểu Pháp hoàn tất, Tần Nhất mềm nhũn ngã vào trong ngực Vân Hoán, đôi môi đỏ hơi sưng, mắt phượng ẩn tình như nước, vũ mị xinh đẹp.

Hầu kết gợi cảm của Vân Hoán chuyển động lên xuống, hơi thở gấp, dưới thân đã sớm cứng rắn. Tần Nhất giống như là độc dược ngọt ngào, một khi nhiễm phải thì làm thế nào cũng không phòng bị được.

Lòng bàn tay có chút thô ráp của anh vuốt ve cánh môi sưng đỏ của Tần Nhất, sau đó lại cúi người hôn một cái lên môi cô, khẽ nở nụ cười trầm thấp.

Giống như Tuyết Liên trên Tuyết Sơn ngàn năm không nở, bỗng nhiên lại lộ ra nhị hoa, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đột nhiên nhiều hơn mấy phần yêu mị, trong mắt Tần Nhất lập tức hiện lên sự kinh diễm.

"Nữ Vương đại nhân, em nhìn anh như vậy, có phải là muốn ăn anh?" Vân Hoán hôn lên vành tai Tần Nhất, nhẹ giọng thì thầm, thanh âm như là tiếng đàn Cello mang theo từng tia mê hoặc.

Đáy mắt Tần Nhất lóe lên ánh lửa, chỉ cần một chút xíu nữa là sẽ lửa cháy lan ra đồng cỏ, yêu nghiệt này lại tới câu dẫn cô.

Có ai nghĩ tới, Vân Hoán bề ngoài cấm dục băng lãnh lại có trái tim nhiệt tình như lửa, tục xưng, muộn tao.

Tần Nhất lười biếng híp híp mắt giống như một con mèo quý tộc, ngón tay thon dài quét nhẹ qua hầu kết không ngừng nhấp nhô của Vân Hoán, cánh môi đỏ tươi khẽ mở: "A, anh không ngoan nha."

Đôi môi đỏ tiến lại gần sát hầu kết gợi cảm, nhẹ nhàng dán lên, Vân Hoán liền cảm giác trong đầu như có thứ gì đó bỗng nhiên nổ tung. Anh cười khổ lắc đầu, vốn anh chỉ định đùa một chút với tiểu gia hỏa, không nghĩ tới cuối cùng người luân hãm lại là anh, hơn nữa một bước cũng không đứng dậy được.

Tần Nhất nhẹ nhàng hôn một cái lên hầu kết của Vân Hoán, từng chút một hướng dần lên trên, thanh âm khàn khàn gợi cảm của Vân Hoán truyền đến: "Thất Thất, không thể tiếp tục nữa."

Cứ tiếp tục thế này, anh sợ mình sẽ không khống chế nổi bản thân, làm ra chuyện tổn thương đến tiểu gia hỏa.

Hơn nữa hoàn cảnh cũng không thích hợp, anh không muốn lần đầu tiên của hai người lại trải qua qua loa ở một chỗ như thế này, tiểu gia hỏa đáng có được nhiều thứ tốt hơn.

Tần Nhất dừng lại, mắt phượng sáng rực, dưới đáy mắt tràn đầy ánh lửa, cô nhẹ nhàng điểm một cái lên cánh môi Vân Hoán: "Chỉ một lần này, lần sau lại châm lửa, anh đừng nghĩ sẽ chạy thoát."

Vân Hoán nhịn không được cười lên, tiểu gia hỏa gấp gáp không kịp chờ đợi muốn ăn anh như vậy sao, anh thật cao hứng.

Vân Hoán chỉnh lại dây váy bị trượt xuống bắt tay cho Tần Nhất, trong mắt tràn ngập cưng chiều, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô: "Tuân mệnh, nữ vương đại nhân của anh."

Vân Hoán đè dục hỏa trong lòng xuống, chờ sau khi phản ứng dưới thân biến mất, anh mới ôm Tần Nhất chui vào trong chăn.

Cơ thể Tần Nhất chân chính là băng cơ ngọc cốt, lại bởi vì cô là dị năng giả hệ băng, cho dù là ngày mùa hè nóng bức, nhiệt độ trên người so với người bình thường cũng thấp hơn vài độ, điều này khiến Vân Hoán yêu thích không muốn buông tay.

Chương 423: Vung đường

Sau đó Vân Hoán phát hiện, dục hỏa anh vừa mới đè xuống lại bốc cháy lên.

Vương Tán Đình sống lại đối với Tần Nhất vẫn có chút ảnh hưởng, hiện tại Vân Hoán ở bên cạnh cô, Tần Nhất tháo xuống tất cả sự kiên cường, vùi sâu vào ngực anh ngủ thiếp đi.

Vân Hoán nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tần Nhất, bất đắc dĩ thở dài, thương tiếc hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng: "Ngủ ngon, Thất Thất."

Một đêm mộng đẹp, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Đồng hồ sinh học của Tần Nhất rất chuẩn, mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt đào hoa say lòng người của Vân Hoán: "Thất Thất, chào buổi sáng."

Tần Nhất còn chưa kịp đáp lời, đã đón nhận nụ hôn chào buổi sáng nhiệt tình của Vân Hoán. Đợi đến khi Vân Hoán buông Tần Nhất ra, hai mắt cô đã có chút mơ màng mê ly, khiến anh nhịn không được lại muốn hôn cô.

"Khụ khụ, sắc trời không còn sớm nữa, Bảo Bảo, nên rời giường rồi." Giọng nói du dương của Tần Hàn Vũ vang lên.

Tần Nhất đang chìm trong ý loạn tình mê đột nhiên thanh tỉnh, cô đẩy người đang đè trên người mình ra, cũng không biết là vì vừa tỉnh dậy hay là vì điều gì khác, trong giọng nói xen lẫn vài tia khàn khàn: "Vân Hoán."

Cô chỉ gọi tên của anh, nhưng người bên trên lập tức liền dừng lại, chôn đầu vào cần cổ cô thở gấp. Cô có thể cảm giác được toàn thân anh nóng bỏng, còn có vật cứng rắn đang đè trên bụng cô.

Dù là Tần Nhất thì hai vành tai cũng hơi ửng đỏ, mặc dù cô chưa trải qua những chuyện này, nhưng cũng biết đó là cái gì.

Bên trong đôi mắt đào hoa là một mảnh tĩnh mịch, anh hôn lên khóe miệng Tần Nhất, sau đó lật người nằm sang bên cạnh.

Tần Nhất lúc này mới phát hiện, váy của cô sớm đã bị Vân Hoán kéo xuống, bả vai, xương quai xanh, thậm chí trên bụng đều xuất hiện rất nhiều dấu hôn.

Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, người này là chó à, sao lại thích cắn người như thế.

Vân Hoán điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, anh thay Tần Nhất sửa sang lại quần áo, ôn nhu nói: "Thất Thất, em trước sửa soạn một chút, anh đi làm bữa sáng cho em."

Nói xong, như có vài phần chạy trối chết chuồn ra ngoài. Khóe môi Tần Nhất cong lên, cô chú ý thấy lỗ tai của Vân Hoán có màu hồng nhạt nha.

Tần Hàn Vũ ở bên ngoài mặt mày có chút u ám. Tối hôm qua Vân Hoán nói với anh là không thích ngủ cùng người khác, sau đó nói ra ngoài ngủ trên cây.

Cũng không biết có phải não anh ta nhất thời bị úng nước hay không, vậy mà thật sự tin tưởng con hàng này. Kết quả đến nửa đêm mới bỗng nhiên giật mình phát giác ra có chỗ không thích hợp.

Con hàng này đâu có ngủ trên cây, rõ ràng là đi tìm Bảo Bảo của anh ta! Tần Hàn Vũ tức giận thở phì phò, thế nhưng đã trễ như vậy, anh ta lại không muốn tới quấy rầy Bảo Bảo, đành mang theo tâm tình thấp thỏm suốt một đêm không ngủ, hiện tại hai cái quầng thâm dưới mắt nhìn được vô cùng rõ ràng.

Vừa thấy Vân Hoán mặt mày hớn hở từ trong lều vải của Bảo Bảo đi ra, trong lòng Tần Hàn Vũ càng hận, hàng lông mày nhuốm khí lạnh: "Vân Hoán, xem ra chúng ta phải nói chuyện với nhau một lúc rồi."

Vân Hoán tùy ý nhìn lướt qua Tần Hàn Vũ: "Không rảnh, tôi phải đi làm bữa sáng cho Thất Thất."

Ngụ ý chính là cậu đừng tới làm phiền tôi.

Một quyền của Tần Hàn Vũ giống như là đánh lên bông, mấu chốt nhất là anh ta còn không thể phản bác, ai bảo địa vị của Bảo Bảo trong lòng anh ta là quan trọng nhất đây.

Cái gì cũng có thể, nhưng không thể để cho Bảo Bảo đói bụng. Anh ta còn nhớ sắc mặt vàng như nến của cô khi còn bé, rõ ràng là vì thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.

Đợi sau khi Tần Nhất thu thập xong đi ra, Vân Hoán đã làm xong bữa sáng, vẻ mặt ôn nhu nhìn cô, Tần Nhất cũng phát hiện ra vết xanh tím ở khóe miệng Tần Hàn Vũ.

Tần Nhất mặc một bộ váy dài kín cổ, đem xương quai xanh che lại, váy dài màu xanh vỏ cau nhàn nhạt tôn lên khí chất nữ vương trên người cô, nhưng cũng nhiều thêm mấy phần nhu tình.

Trong mắt Vân Hoán chứa ý cười, anh đi tới, đầu ngón tay thon dài giống như lơ đãng xẹt qua xương quai xanh Tần Nhất. Tần Nhất mặt không biểu tình, "bộp" một tiếng gạt tay Vân Hoán đi.

Bình Luận (0)
Comment