[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 462

Edit by Thanh tỷ

Chương 462: Lục phu nhân và Căn cứ trưởng Lục

Lục gia vào thời điểm này cũng không được an bình, tiếng oán trách của Lục phu nhân không ngừng vang lên: "Trời ơi, con trai của mẹ, là ai hại con thành cái bộ dạng này, đây không phải là muốn mạng người rồi sao?"

Lục phu nhân nay hơn năm mươi tuổi, gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn một chút cũng không giống người đã qua tuổi năm mươi. Giờ phút này, bà ta nằm ngoài bên cạnh một thứ đen xì xì mà quỷ khóc sói gào, chỉ là chỉ nghe thấy tiếng, không hề nhìn thấy giọt nước mắt nào.

"Được rồi được rồi, bà đừng có lớn tiếng nữa, nửa đêm nửa hôm, để hàng xóm nghe được còn ra thể thống gì." Căn cứ trưởng Lục ngồi trên ghế sô pha, một tay chống đỡ trán, dấu vết tháng năm đã in đầy trên mặt của ông ta.

"Thể thống cái gì mà thể thống, con trai tôi biến thành bộ dạng này, còn không cho phép tôi nói vài lời?" Lục phu nhân nghe Căn cứ trưởng Lục nói như vậy, lập tức đứng lên, cố nặn ra một giọt nước mắt.

Hai tay bà ta chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn Căn cứ trưởng: "Ông đúng là không có tiền đồ! Đường đường là Căn cứ trưởng căn cứ Z, vậy mà lại bị một cái Tần gia áp chế như thế. Căn cứ trưởng có ai không phải là người hô phong hoán vũ, chỉ có ông là bị Tần gia nho nhỏ đè đầu cưỡi cổ, hại tôi ở trước mặt đám phu nhân căn cứ trưởng một chút mặt mũi đều không có."

Căn cứ trưởng Lục nghe Lục phu nhân nói như vậy, ngược lại không hề tức giận, thản nhiên hỏi lại: "Vậy bà nói tôi nên làm cái gì?"

Lục phu nhân khinh thường hừ một tiếng: "Bọn họ đánh Nguyên Thịnh bị thương, đương nhiên phải đuổi cổ cả nhà bọn họ ra ngoài."

Bắt buộc phải đuổi Tần gia đi, chỉ có như vậy thì bà ta ở trước mặt đám phu nhân căn cứ trưởng mới được thông khí, Tần gia tuyệt đối không thể giữ lại.

"Không được không được." Căn cứ trưởng Lục nghe vậy lập tức lắc đầu: "Tôi nghe đám người dưới nói, là Nguyên Thịnh đắc tội một dị năng giả hệ lôi. Dị năng giả hệ lôi đấy, đó là dạng tồn tại gì, sao chúng ta có thể đắc tội nổi."

Hừ, bà ta cho rằng ông ta không muốn đuổi Tần gia đi sao? Tần gia chính là một cái gai trong lòng ông ta, nhiều năm như vậy, ông ta vì căn cứ lao tâm lao lực, kết quả thì sao, đám người kia không biết tốt xấu, vậy mà toàn bộ đều nghe người Tần gia, kính yêu bọn họ. Còn người mang danh Căn cứ trưởng như ông ta, có cũng như không có.

Điều này khiến ông ta sao có thể nhẫn.

Thế nhưng Tần gia này cũng quá mức thần bí, thực lực lại rất mạnh. Ông ta mấy lần phái người tới muốn giải quyết bọn họ, ai ngờ người của ông ta cuối cùng đều biến mất không thấy tung tích.

Sau mấy lần thăm dò, Căn cứ trưởng Lục cuối cùng vẫn chọn dừng tay.

Nhưng bây giờ Tần gia không biết từ nơi nào có được vận khí tốt như vậy, thế mà lại quen biết một dị năng giả hệ lôi, chuyện này khiến Căn cứ trưởng Lục vừa sợ vừa ngứa ngáy trong lòng.

Trơ mắt nhìn cái gai trong lòng càng lúc càng lớn, cảm thụ càng không dễ chịu.

"Cái gì? Dị năng giả hệ lôi?" Lục phu nhân một mực hung hăng càn quấy, nghe thấy dị năng giả hệ lôi cũng có chút kinh ngạc. Bà ta thường xuyên cùng đám phu nhân căn cứ trưởng giao thiệp, sao có thể không biết dị năng giả hệ lôi lợi hại.

"Ông, cái đồ ngốc này, chúng ta có thể chiêu mộ dị năng giả hệ lôi này tới tay mà. Nhà chúng ta so với Tần gia thì giàu có hơn, mỹ nữ tiền tài địa vị, tôi cũng không tin dị năng giả hệ lôi này có thể không động tâm. Chỉ cần người này quy thuận chúng ta, Tần gia làm gì còn có cửa phách lối như vậy, thậm chí, chúng ta còn có thể leo lên trở thành căn cứ hạng nhất."

Tròng mắt Lục phu nhân đảo vòng, nghĩ ra điểm quan trọng.

Ý tưởng này đã làm cho Căn cứ trưởng Lục động tâm, con người thường hướng nơi cao mà đi, sao ông ta lại không muốn tiến về phía trước cơ chứ. Trở thành căn cứ hạng nhất là vinh quang lớn bực nào.

"Ưʍ."

Hai vợ chồng còn đang suy nghĩ, một tiếng động chợt vang lên, Lục Nguyên Thịnh tỉnh lại.

Lục phu nhân cả đời yêu bản thân mình nhất, thế nhưng đứa con trai này cũng là bảo bối trong mắt bà, thấy con trai tỉnh, bà lập tức tiến tới.

"Bảo bối, rốt cuộc con đã tỉnh rồi, còn khó chịu ở đâu không?"

Chương 463: Ngấp nghé Công tử

Đầu óc Lục Nguyên Thịnh tạm ngừng nửa ngày, rốt cuộc nhớ lại chuyện lúc trước, gã cảm giác toàn thân mình đều đau nhức, nhưng vết thương gì cũng không có.

"Mẹ, con đau." Thanh niên to xác hai mươi mấy tuổi vừa nhìn thấy mẹ nước mắt lập tức chảy xuống, khóc đến không kiềm chế được.

"Hu hu, mẹ mau nhìn xem, chỗ nào cũng đau nhức." Nghe con trai kêu lên đau đớn, Lục phu nhân lập tức cảm giác trời muốn sập xuống tới.

"Mẹ, con nhất định phải gϊếŧ Tần Hàn Mạt, nhất định phải gϊếŧ nó." Hai mắt Lục Nguyên Thịnh hiện ra hồng quang, trên mặt đầy hận ý. Dị năng giả hệ lôi gã không dám đắc tội, liền đem tất cả sai lầm đẩy lên người Tần Hàn Mạt, hoàn toàn quên là do chính gã gây chuyện trước.

"Được được, con của mẹ, đều nghe con. Đúng rồi, con có nhìn thấy dị năng giả hệ lôi kia không?" Lục phu nhân thấy trạng thái tinh thần của Lục Nguyên Thịnh không tệ, vội vàng hỏi.

Trong đầu Lục Nguyên Thịnh bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tần Nhất, phong thái vô song, gã liếm liếm đầu lưỡi liếm liếm môi: "Tiểu tiện nhân kia là em gái của Tần Hàn Mạt, nhưng mà con đoán chắc là nhận thức ở nơi nào đó."

Cho tới bây giờ gã chưa từng nghe nói Tần Hàn Mạt có em gái, không, đúng là có một đứa, nhưng năm năm trước đã chết rồi, cái mác "em gái" này đoán chừng chỉ là cái ngụy trang.

Lục Nguyên Thịnh nghĩ tới, sao Lục phu nhân lại không nghĩ đến, trong lòng bà ta thở dài một cái. Dị năng giả hệ lôi nói là em gái, nhưng thật ra là tình em gái đi, dù sao bộ dáng của Tần Hàn Vũ cũng không phải nói chơi.

Nghĩ đến cái này, tròng mắt Lục phu nhân đảo lia lịa, nhìn thấy con trai nằm ở trên giường, đôi mắt sáng lên: "Con à, con so với Tần Hàn Vũ, Tần Hàn Mạt mạnh hơn nhiều, chỉ cần con ở trước mặt dị năng giả hệ lôi chạy một vòng, khẳng định cô ta sẽ yêu con. Đây chính là dị năng giả hệ lôi đó, nếu như trở thành người của nhà chúng ta, vậy nhà chúng ta có thể phất lên rồi."

Lục phu nhân giơ ngón tay cái lên, Căn cứ trưởng Lục ngồi bên cạnh nghe được đôi mắt cũng sáng lên. Mặc dù không nói gì, nhưng khóe miệng nhếch lên đã nói rõ hết thảy.

Lục Nguyên Thịnh nhớ tới khuôn mặt cùng tư thái của Tần Nhất, đáy mắt hiện lên tia dâm tà: "Nói rất hay, cô ta cuối cùng nhất định sẽ phải quỳ dưới quần con."

Lục Nguyên Thịnh tự nhận mình so với đồ xấu xí Tần Hàn Mạt kia đẹp trai hơn nhiều. Chỉ cần gã dùng chút thủ đoạn nhỏ dỗ dành cô, mỹ nữ chắc chắn sẽ cướp được dễ như trở bàn tay.

"Được được được, thật không hổ là con trai ngoan của mẹ." Vẻ mặt Lục phu nhân rất cao hứng.

Ba người Lục gia ngồi thương lượng xem bắt cóc Tần Nhất như thế nào, hoàn toàn không hề biết tất cả kế hoạch đều bị nhân vật chính nghe thấy hết.

Hơi lạnh trên người Vân Hoán không cần trả tiền cũng vù vù phóng ra, Lục Nguyên Thịnh đáng chết, lại dám có ý đồ xấu với tiểu gia hỏa của anh, không thể tha thứ!

Ánh mắt Tần Nhất lạnh lùng, Lục Bác Ái vẫn giống như trước đây, tầm mắt thiển cận.

Đời trước ông ta cũng như thế, khi ấy cũng không phải một mình ông ta làm Căn cứ trưởng, mà là mấy người đồng thời quản lý căn cứ. Căn cứ trưởng Lục vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, chờ đến khi dã tâm của vài người khác lớn lên, không nhịn được bắt đầu ra tay thì nhân lúc đám người đó tranh đấu lẫn nhau, ông ta ở phía sau một mẻ hốt gọn, một mình độc chiếm toàn bộ.

Thế nhưng tâm nhãn của ông ta rất nhỏ, không dung được người tốt hơn mình, và rồi Tần gia bị xếp ở ngay vị trí đầu danh sách. Lúc ấy không biết ông ta đã phái đi bao nhiêu người, vô duyên vô cớ chèn ép Tần gia. Lại không biết rằng, chính vì hành động này càng khiến người trong căn cứ bất mãn, cuối cùng bị cô lập hoàn toàn.

Chỉ có điều, Tần Nhất mắt sắc khẽ chuyển, cô nhớ phu nhân của ông ta Đỗ Hương là em gái của Căn cứ trưởng căn cứ Kinh Đô, đây cũng là nguyên nhân căn cứ thành phố Z vẫn luôn không bị xử ép.

"A, xem ra hành trình tới Kinh Đô là không thể thiếu được." Mắt phượng của Tần Nhất hơi cong, đời trước cô chưa từng đi tới Kinh Đô, lần này, trong lòng còn có chút chờ mong, dù sao nơi đó có người cô muốn gặp.

Bình Luận (0)
Comment