[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 472

Edit by Thanh tỷ

Chương 472: Đùa với lửa?

Mấy giây sau Tần Hàn Mạt mới phản ứng kịp, khóc không ra nước mắt. Anh không muốn tiếp Sở gia, người Sở gia giống như keo dính chuột, làm thế nào cũng không vung ra được.

Cũng không biết người nhà này thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ nghe không hiểu, mỗi lần nhà anh chỉ thiếu chút nói toạc ra mời bọn họ đi về, nhưng người nhà này lại luôn vững vàng ngồi ở trên ghế, không chịu đứng dậy.

Anh có thể khẳng định, anh trai vô lương nhà anh nhất định là ghen ghét, cho nên lúc này mới trả thù anh như thế.

Tần Nhất trở về phòng ngủ, hai bên vành tai vẫn hồng hồng. Vân Hoán trên giường đã tỉnh, thân trên để trần, vẻ mặt lười biếng nhìn Tần Nhất.

Đôi mắt đào hoa hơi giương lên, vẻ lạnh lùng xa cách ngày xưa rút đi, khiến trong đầu Tần Nhất thình lình hiện ra một câu, phong tình vạn chủng.

"Thất Thất, ngủ có ngon không?" Thanh âm khàn khàn mang theo từng tia mị hoặc, câu mất hồn người.

Chăn mền trượt xuống lộ ra thân trên gầy nhưng hoàn mỹ, da thịt trắng noãn, tam giác ngược tiêu chuẩn, tám khối cơ bụng, hết thảy đủ để làm cho phụ nữ điên cuồng.

Mắt phượng hơi híp, Tần Nhất cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô, chiếc lưỡi phấn nộn liếm liếm cánh môi. Thật kỳ quái, trong phòng rõ ràng đã mở điều hoà, nhưng sao cô lại cảm thấy nóng nhỉ?

"Anh đang đùa với lửa?" Giọng nói thanh lãnh hơi có chút khàn khàn của Tần Nhất vang lên, tiểu yêu tinh trên giường thật biệt giày vò người, sáng sớm đã câu dẫn cô.

Vân Hoán cười khẽ, khuôn mặt tuấn tú cấm dục, chọc làm cho người ta hận không thể xông đến hung hăng xé nát nó.

"Phải thì thế nào?" Khóe môi Vân Hoán cong lên, môi mỏng hồng nhạt nhẹ nhàng hỏi lại, hoàn mỹ đến mức muốn người ta đích thân hôn lên.

"Như anh mong muốn." Hàng lông mày thanh tú của Tần Nhất khẽ nhướng, đột nhiên nghiên người nhào lên, mập mờ đúng hẹn mà đến.

Vì tiểu yêu tinh chọc người nào đó, sáng hôm nay, Tần Nhất đã dậy trễ. Đợi đến lúc hai người thu thập xong xuống lầu, ba cha con Tần gia vẻ mặt nặng nề ngồi trong phòng khách, ba gương mặt tuấn tú tương tự nhau đang rơi vào trầm tư. Tôn Chỉ Lan bên cạnh thì buồn chán nghịch con búp bê trong tay.

Đây là con búp bê bà thích nhất, nhưng bây giờ bà lại cảm thấy không thú vị, bởi vì bà đã có thứ mà bản thân càng thích hơn.

Tôn Chỉ Lan nhìn thấy Tần Nhất, hai mắt lập tức sáng lên, hào hứng chạy tới nhào về phía Tần Nhất. Tần Nhất hơi sửng sốt, lập tức vững vàng tiếp được bà.

Vân Hoán bị chen lấn đẩy qua một bên, đôi mắt đào hoa tối sầm lại, được rồi, mẹ vợ tương lai anh đắc tội không nổi.

"Nhất Nhất, rốt cuộc con đã xuống rồi, một mình mẹ thật buồn chán." Tôn Chỉ Lan làm nũng với Tần Nhất, sau đó lại lặng lẽ chỉ chỉ ba cha con Tần gia đang ngồi trên ghế sô pha: "Ba người bọn họ không biết làm sao, mặt sáng giờ vẫn luôn đen kịt, một chút cũng chơi không vui."

Tôn Chỉ Lan ủy khuất nhìn Tần Nhất, tâm tư Tần Nhất khẽ động, lập tức biết nguyên do.

Buông Tôn Chỉ Lan ra, Tần Nhất từ trong không gian lấy ra một chút đồ ăn vặt đưa cho Tôn Chỉ Lan: "Ngoan, bọn họ có chuyện phải thương lượng, ăn trước chút đồ ăn vặt có được không?"

Giọng của Tần Nhất vô cùng ôn nhu, trên mặt cô hoàn toàn không có chút mất kiên nhẫn nào.

Tôn Chỉ Lan nhận lấy một đống lớn đồ ăn vặt, thủy mâu cong cong, lập tức ngồi sang một bên.

Tần Nhất và Vân Hoán khẽ liếc nhìn nhau một cái, sau đó ngồi xuống ghế sô pha trống: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Vân Hoán cắt một góc túi sữa bò, cắm ống mút vào, sau đó đưa cho Tần Nhất. Tần Nhất uống một ngụm, đôi mày thanh tú hơi cau lại, cô vẫn không thích cái mùi này như cũ.

Tần Miễn nhìn thoáng qua Vân Hoán, đối với anh cảm thấy khá hài lòng. Đứa nhỏ này ông cũng biết, vô cùng ưu tú, dáng vẻ cũng tốt. Để biết một người đàn ông có thật sự thích một người phụ nữ hay không, chỉ cần nhìn những hành động nhỏ của người đó là có thể nhận ra.

Quan sát từ hôm qua tới hôm nay, ông đối với cậu con rể này cũng hài lòng. Con gái của Tần Miễn ông, nói là công chúa cũng không quá, đương nhiên chỉ có nhân trung long phượng mới có thể xứng với cô.

Chương 473: Không sợ

Vân Hoán đương nhiên không có khả năng không chú ý tới Tần Miễn đang quan sát đánh giá mình, chỉ là vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng bình tĩnh như thường.

Chỉ có điều, vợ yêu rất khó lấy. Cha vợ và hai anh vợ đều không phải là đèn đã cạn dầu.

Lúc này Vân Hoán hoàn toàn không nghĩ tới, không chỉ ba người này không phải đèn đã cạn dầu, mà còn có người càng khó đối phó hơn, mẹ vợ Tôn Chỉ Lan.

Hai người dậy muộn, dạ dày của tiểu gia hỏa khẳng định không dễ chịu. Dáng vẻ dinh dưỡng không đầy đủ trước đó của Tần Nhất, Vân Hoán vẫn luôn nhớ rõ ở trong lòng.

Vân Hoán lại lấy ra một túi bánh mì, đưa cho Tần Nhất.

Tần Nhất quả thực có chút đói bụng, nhưng lúc này có chuyện lớn xảy ra, cô cũng không muốn rời đi, liền ôm bánh mì ngồi trên sô pha ăn.

"Bác trai, đã xảy ra chuyện gì?" Vân Hoán lại hỏi một lần nữa.

"Sáng hôm nay, có người phát hiện cả nhà Căn cứ trưởng đều chết ở trong nhà, một nhà ba người, tử trạng giống nhau, đều là vẻ mặt dữ tợn, thất khiếu chảy máu." Tần Miễn trầm giọng nói, tang thương trong mắt phượng lại cất giấu mấy phần cơ trí.

Tần Nhất cắn một miếng bánh mì: "Cho nên, hiện tại căn cứ loạn rồi ư?"

Tần Miễn liếc nhìn Tần Nhất, cô hôm nay mặc một bộ váy màu hồng, màu hồng nhạt này rất thích hợp với cô. Màu sắc dễ thương như vậy, nhưng mặc trên người cô ngược lại lại nhiều hơn mấy phần cao quý.

Ánh mắt Tần Miễn vô cùng sắc bén thâm trầm, tựa hồ có thể nhìn thấu đối phương, thế nhưng vẻ mặt Tần Nhất vô cùng thản nhiên, phảng phất như chuyện gì cũng không có.

"Không có." Căn cứ không loạn, chỉ là thời điểm mọi người nghe được tin này thì cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại bình thường, sợ hãi duy nhất cũng chỉ là đối với hung thủ cảm thấy sợ hãi.

Loại hung thủ thần không biết quỷ không hay luôn khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng.

Nhưng cũng không thể không nói, nhân duyên của Lục gia ở trong căn cứ cực kém. Trên thực tế, người trong căn cứ đã chịu đủ Lục Nguyên Thịnh hoành hành ngang ngược. Cũng bởi vì Lục Nguyên Thịnh, ấn tượng của mọi người đối với Căn cứ trưởng Lục càng ngày càng không tốt.

Mắt phượng của Tần Hàn Vũ tối lại, nhìn thoáng qua Tần Nhất, không biết tại sao, khóe môi anh hơi nhếch lên.

Tần Nhất ăn xong một cái bánh mì, lại cầm một cái khác lên ăn: "Căn cứ không loạn không phải tốt sao? Kế tiếp, chắc chắn sẽ phải lựa chọn ra một Căn cứ trưởng khác lên thay. Ông, có cơ hội."

Căn cứ thành phố Z nhiều năm như vậy có thể xếp hạng hai, không thể không liên quan đến Tần gia. Nói trắng ra, bên trong căn cứ này, ngoại trừ Tần gia, những nhà khác đều có chút phế. Lại thêm việc danh vọng uy tín của Tần gia ở căn cứ vô cùng tốt, vị trí Căn cứ trưởng khẳng định sẽ rơi vào Tần Miễn trên thân.

"Cha." Tần Hàn Vũ gọi một tiếng, sau đó nhìn Tần Miễn lâm vào trầm tư.

Băn khoăn của cha anh cũng biết, mấy năm qua, Tần gia bọn họ hoàn toàn có thể tùy thời thế chỗ của Lục Bác Ái, chỉ là trong lòng cha bận tâm mẹ. Hiện tại bà bị như vậy, bên cạnh không thể không có người quan tâm, cha sợ mình bận rộn, khó tránh khỏi có chỗ chiếu cố không đến.

"Có gì mà phải nghĩ, ông muốn bảo đảm bà ấy cả đời trường an hạnh phúc, ông phải đứng ở nơi cao nhất, làm cho tất cả mọi người không dám đắc tội bà ấy. Trước đây, không phải ông đã làm rất tốt sao?" Tần Nhất lạnh lùng nói.

Tần Miễn khẽ giật mình, nhưng sau đó lại lộ ra nụ cười khổ: "Xem ra cha thật sự già rồi."

Già rồi, cho nên mới càng ngày càng sợ, sợ sau khi mình đứng ở nơi cao, vợ yêu và con cái sẽ lại phải đối mặt với gió sương mưa tuyết (gian nan vất vả) cùng ông.

Thế nhưng, lại quên mất tâm tư của mình lúc ban đầu. Ông muốn một cuộc sống sinh hoạt yên ổn, thế nhưng người khác lại không cho phép.

"Không phải ông già, mà là sợ." Tần Nhất một câu trúng đích.

Mây đen trong lòng Tần Miễn đột nhiên tản đi: "Không, Tần Miễn tôi mới không sợ."

Hoang mang sợ hãi trong lòng rút đi, mắt phượng của Tần Miễn càng thêm kiên định. Hùng sư đang ngủ say đã tỉnh lại, mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng ngạo khí trong lòng thì không giảm.

Bình Luận (0)
Comment