[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 482

Edit by Thanh tỷ

Chương 482: Chiến tranh lạnh (2)

Mỗi một Căn cứ trưởng đều có chút của cất trữ riêng, sau khi Lục Bác Ái chết, quỹ riêng của ông ta liền rơi vào tay Tần Miễn, nhưng Tần Miễn không độc chiếm, mà coi đó như kho lương thực khẩn cấp về sau căn cứ cần dùng.

Ai ngờ, vừa mới suy tính không được bao lâu thì căn cứ liền xảy ra chuyện.

Quỹ riêng của Lục Bác Ái rất phong phú, nếu chia mỗi người một ít thì cũng được vài ngụm, nhưng nếu thật đến loại tình trạng đó, những thức ăn này khẳng định ưu tiên phát cho dị năng giả.

Đây chính là sự tàn khốc của tận thế.

Thế nhưng có nhiều lương thực đến đâu cũng không chịu nổi sức người ăn, cho nên thức ăn chủ yếu của con người trong tận thế vẫn là đến từ thú biến dị. Nhưng bây giờ bọn họ bị vây ở trong căn cứ, đồ ăn càng ngày càng ít.

Sau khi Phong Lãng ra về, ba cha con Tần gia đều có chút mỏi mệt. Riêng trong lòng Tần Hàn Vũ thì lại có chút hối hận, sớm biết vậy anh đã không dẫn theo Bảo Bảo trở về, để Bảo Bảo cũng bị vây khốn ở đây.

Đang nghĩ ngợi, Tần Nhất với vẻ mặt sương lạnh đi tới, tuy cô không tỏ thái độ gì, thế nhưng ba cha con Tần gia biết cô đang tức giận.

"Bảo Bảo, em trở về rồi? Có đói bụng không?" Tần Hàn Vũ quan tâm hỏi, chỉ trừ không hỏi tại sao Tần Nhất không vui.

Tần Nhất nhẹ gật đầu với ba người: "Cảm ơn, tôi không đói, tôi hơi mệt, về phòng trước."

Làn váy của Tần Nhất vừa mới biến mất ở đầu bậc thang, Vân Hoán cũng trưng vẻ mặt băng lãnh đi đến, đôi mắt đào hoa thâm thúy cố chấp nhìn theo bóng lưng đã khuất ở cầu thang.

Giờ phút này, Tần Hàn Vũ nào có chỗ nào không hiểu, chẳng qua là vợ chồng trẻ giận dỗi mà thôi. Nhưng mà bộ dáng lạnh lùng như băng này của Vân Hoán đã bao lâu rồi anh ta không được thấy nhỉ?

Trong khoảng thời gian này, Vân Hoán mà anh ta nhìn thấy đều là nhu hòa như nước, anh ta ngược lại đã sắp quên mất bộ mặt than này của Vân Hoán rồi.

"Này, có phải anh bắt nạt Nhất Nhất không?" Tần Hàn Mạt không chút khách khí nhe răng trợn mắt với Vân Hoán, trong mắt anh ta, em gái làm bất cứ chuyện gì đều là đúng.

Ánh mắt Tần Miễn cũng đảo qua, Vân Hoán biết tuy ông không nói gì, nhưng trong mắt đã có chút không vui.

Vân Hoán nhàn nhạt nhìn lướt qua ba người: "Thất Thất nói muốn tự mình đi gặp Zombie vương, các người nói, tôi có thể đồng ý không?"

Lời Vân Hoán vừa dứt, Tần Hàn Mạt lập tức kinh ngạc nhảy dựng lên: "Anh nói cái gì? Tại sao Nhất Nhất có thể có suy nghĩ này? Zombie vương là loại tồn tại gì cơ chứ, không thể để em ấy đi!"

Tần Hàn Mạt có chút nóng nảy, anh ta không muốn lại lần nữa mất đi em gái, cho dù là bị thương cũng không muốn nhìn thấy.

Giữa hai đầu lông mày của Vân Hoán lộ ra sự bất đắc dĩ: "Tôi cũng không muốn để cô ấy đi, cho nên cô ấy đang giận dỗi đó."

Tần Miễn thở phào một hơi, nhìn Vân Hoán tán thưởng: "Cậu làm rất tốt, mặc kệ con bé nháo như thế cũng không thể để nó đi."

Tần Nhất trở về phòng, đầu tiên là thoải mái tắm rửa một cái, thay một chiếc áo sơmi lụa màu hồng và một chiếc quần short jean ngắn, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra.

Trên giường, cục thịt nhỏ nào đó còn đang ngủ. Tối hôm qua cô cho Tiểu Lam ăn hơi nhiều tinh thạch cao cấp, lúc này Tiểu Lam cần thông qua giấc ngủ để hấp thụ năng lượng, cũng không biết lúc nào có thể tỉnh lại.

Trong phòng không có bóng dáng của Vân Hoán, Tần Nhất nhíu mày, người đàn ông này vậy mà lại có thể nhịn được không mò đến? Nhưng mà, anh cho rằng cô không có chiêu khác sao?

Tần Nhất từ trên tầng đi xuống, ba cha con Tần Miễn và Vân Hoán đang ngồi ở trên ghế sô pha, cũng không biết là đang nói cái gì. Khóe mắt Tần Hàn Mạt vừa liếc thấy Tần Nhất liền lập tức ngậm chặt, ba người còn lại cũng thuận theo nhìn lại.

Ba người Vân Hoán, Tần Miễn, Tần Hàn Vũ ánh mắt thản nhiên, nhìn không ra một chút xíu khác thường nào, chỉ có Tần Hàn Mạt bị đôi mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất đảo qua có chút không được tự nhiên.

Chương 483: Chiến tranh lạnh (3)

Tần Nhất cười nhạt một tiếng, giống như là không nhìn thấy đám người Vân Hoán xì xào bàn tán, tự nhiên đi xuống.

"Nhất Nhất, sao vậy?" Tần Hàn Mạt sờ mũi một cái, mở miệng.

"Không có gì, tôi đói rồi." Cô quả thật có chút đói bụng, nhưng lúc nói chuyện cũng không nhìn ba cha con Tần gia và Vân Hoán.

Bên trong đôi mắt đào hoa của Vân Hoán hiện lên từng tia bất đắc dĩ, vợ quá quật cường, đây là chuyện tốt cũng là chuyện không tốt.

"Quả thực đã đến giờ cơm rồi, con muốn ăn gì, ta làm cho con?" Tần Miễn đứng lên, chữ "cha" lặp đi lặp lại lơ lửng ở cổ họng, cuối cùng vẫn không nói ra được.

Tần Nhất đi thẳng tới phòng bếp, trên trán nhàn nhạt: "Không cần, cơm hôm nay để tôi làm."

Tần Miễn hơi giật mình, mắt phượng sắc bén bỗng nhiên ôn hòa xuống: "Được."

Ánh mắt Vân Hoán lấp lóe, đứng lên, hơi nhếch khóe môi nói: "Thất Thất, anh giúp em."

"Tôi nữa tôi nữa." Tần Hàn Mạt soạt một tiếng đứng lên, anh ta cho tới bây giờ chưa từng được ăn qua đồ ăn em gái làm. Anh cả là đồ vô lương, luôn ở trước mặt anh ta khoe khoang, hôm nay rốt cuộc anh ta cũng có thể thưởng thức một lần tài nghệ của em gái mình.

"Vậy tôi cũng muốn." Tần Hàn Vũ ưu nhã đứng lên, áo sơmi trắng thuần trên người anh cực kỳ thích hợp với anh, tuấn lãng thanh quý.

Tần Nhất bình tĩnh nhìn ba người, sau đó xoay người đi đến phòng bếp, cô không nói được, cũng không nói không được.

Tần Nhất như vậy khiến Vân Hoán rất bất đắc dĩ.

Nhưng ba người vẫn lần lượt tiến vào phòng bếp, bọn họ không nỡ để bảo bối của mình mệt mỏi.

"Muốn làm món gì?" Lúc Vân Hoán đi vào, Tần Nhất vừa vặn đang lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong không gian ra.

"Ăn lẩu." Tần Nhất nói một câu, sau đó không chịu mở miệng nói chuyện với Vân Hoán nữa.

Tần Nhất chuẩn bị dùng canh gà làm nước dùng, gà là con được nuôi ở trong không gian, bên trong linh khí dày đặc nên chất thịt của những con gà này đặc biệt non, so với gà bên ngoài cảm giác (lúc ăn) tốt hơn rất nhiều.

Người Tần gia đều có thể ăn cay, Vân Hoán cũng thế, cho nên Tần Nhất cố ý làm một nồi lẩu đặc biệt cay.

Không biết qua bao lâu, nồi lẩu cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong, người một nhà tụ tập chung một chỗ hưởng thụ nồi lẩu thịnh soạn.

Tần Hàn Mạt ăn mà nước mắt rưng rưng không thể dừng lại, vừa ăn vừa khóc, anh giơ ngón tay cái lên với Tần Nhất: "Nhất Nhất, tay nghề của em quá tuyệt vời, khó trách anh cả luôn ở trước mặt anh nói đồ ăn em làm ăn ngon bao nhiêu. Anh cảm thầy cuộc sống này thật viên mãn."

Tần Hàn Mạt sờ sờ cái bụng tròn trịa no căng cứng, thỏa mãn đánh ợ một cái.

Tần Nhất vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ: "Anh thích thì tốt."

Ăn cơm xong, Tôn Chỉ Lan trở về phòng nghỉ ngơi, ba cha con Tần Miễn lại đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, tăng cường phòng ngự của căn cứ, phòng khách Tần gia chỉ còn lại Tần Nhất và Vân Hoán.

Trên tay Vân Hoán cầm một cốc sữa bò, sữa bò này cũng là do không gian sản xuất, hương vị vô cùng tươi ngon. Đến ngay cả Tần Nhất là người không thích uống sữa tươi cũng đều không có cách nào bắt bẻ.

Cô đặc biệt để lại rất nhiều sữa trong tủ lạnh phòng bếp cho Tôn Chỉ Lan tăng cường dinh dưỡng.

"Uống một chút đi, anh biết em chưa ăn no." Vân Hoán muốn xoa đầu tiểu gia hỏa, nhưng tay lại chậm chạp không vươn ra.

Nồi lẩu buổi trưa rất phong phú, nhưng từ đầu tới cuối anh đều chú ý thấy, tiểu gia hỏa căn bản không ăn bao nhiêu, chỉ ôm dưa hấu ăn.

Tần Nhất cũng không từ chối, nhận lấy uống mấy ngụm, bên trên môi liền lưu lại một vòng sữa lớn. Cô duỗi đầu lưỡi phấn hồng ra liếm, giống như mèo con được thoả mãn cơn thèm ăn cá, Vân Hoán nhìn mà đáy lòng mềm nhũn.

Uống xong sữa bò, Tần Nhất vẫn không nói câu nào với Vân Hoán, tự mình đi lên tầng, trở về phòng.

Bình Luận (0)
Comment