[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 524

Edit by Thanh tỷ

Chương 524: Tiếp nhận vận mệnh

Mộc Hiên Nhiên ngẩn ra: "Cô nói cái gì, tôi cũng là bán thú nhân?"

Chuyện này sao có thể, rõ ràng cậu ta là nhân loại mà.

Thế nhưng, sau đó khóe miệng Mộc Hiên Nhiên lại xuất hiện nụ cười khổ. Có cái gì không thể chứ, anh trai cậu ta không phải là nhân loại sao, giờ đã bỗng nhiên biến thành bán thú nhân rồi.

"Hiên Nhiên, em phải tiếp nhận vận mệnh." Tiến sĩ Lâm nhìn thẳng vào Mộc Hiên Nhiên, cánh môi tái nhợt mấp máy.

Trong mắt Mộc Hiên Nhiên hiện lên từng tia khổ sở, tiếp nhận vận mệnh? Vận mệnh gì? Vì bán thú nhân đối đầu với toàn nhân loại?

Do dự không quyết của Mộc Hiên Nhiên khiến lòng tiến sĩ Lâm phát đau. Hiên Nhiên, tại sao em phải do dự? Anh mới là người thân nhất của em, tại sao em không đứng ở bên cạnh anh, anh đây đều là vì em mà.


Sẽ có một ngày thân phận bán thú nhân bị phát hiện, bọn hắn sẽ bị Zombie và nhân loại cùng nhau bài xích. Thời điểm đó, chờ đợi bọn hắn chỉ có một con đường chết.

Lúc trước chỉ có một mình hắn, hắn cảm thấy chả sao cả, cũng không có nghĩ nhiều. Thế nhưng từ khi có Hiên Nhiên, hắn muốn vì Hiên Nhiên cân nhắc mọi thứ.

Hắn muốn cho Hiên Nhiên một đời hạnh phúc.

Cho nên, hắn muốn tạo ra vương quốc riêng thuộc về bán thú nhân bọn hắn.

Thế nhưng, người hắn treo trên đầu quả tim lại bởi vì một người phụ nữ mà cách lòng với hắn, hắn làm sao có thể nhịn.

Con ngươi tiến sĩ Lâm ẩn ẩn đỏ lên, sau đó biến thành đồng tử thẳng, rồi liền hóa thú.

Nói thật, tiến sĩ Lâm hóa thú cũng không khó nhìn, ngược lại lộ ra vẻ đẹp dương cương, nhưng ở trong mắt người khác lại là rất khủng bố.


Đây là lần đầu tiên Mộc Hiên Nhiên nhìn thấy tiến sĩ Lâm hóa thú, chua xót trong lòng giống như muốn trào ra ngoài. Sự thật ngay trước mắt, anh trai đúng là bán thú nhân, mà cậu ta, cũng thế.

"Hiên Nhiên, tới đây." Dây thanh tuyến của Tiến sĩ Lâm trong veo, con ngươi nhìn chằm chằm vào Mộc Hiên Nhiên.

Sắc mặt Mộc Hiên Nhiên hơi trắng, nhưng không có động.

Tiến sĩ Lâm cười khẽ, Tần Nhất bỗng nhiên có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Mộc Hiên Nhiên vẫn luôn không có động tác gì bỗng nhiên bắt đầu di chuyển, bước nhanh về phía tiến sĩ Lâm.

Tần Nhất theo bản năng muốn kéo lấy Mộc Hiên Nhiên, thế nhưng bán thú nhân Hoa Thất duỗi ra dây leo thật dài cuốn lấy eo Mộc Hiên Nhiên, trực tiếp kéo Mộc Hiên Nhiên đi.

Tiến sĩ Lâm tiếp được Mộc Hiên Nhiên, ôm cậu ta vào trong ngực, móng vuốt màu đen thật dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt Mộc Hiên Nhiên: "Sao lại không ngoan như thế, nhất định bắt ta phải như này."


"Nam thần công tử, mau nhìn kìa, mắt Mộc Hiên Nhiên." Đặng Bảo Bình bỗng nhiên kêu lên.

Tần Nhất nheo mắt nhìn, cũng không phải, toàn bộ con mắt của Mộc Hiên Nhiên đều biến thành mắt đen, một chút tức giận cũng không có, rõ ràng là bị khống chế.

"Cậu ta bị khống chế." Vân Hoán lên tiếng.

"Ánh mắt của tên tiến sĩ Lâm này thật buồn nôn, quả nhiên là tiến sĩ biếи ŧɦái." Đặng Bảo Bình run run người nổi hết cả da gà.

"Vân Hoán." Tiến sĩ Lâm bỗng nhiên gọi một tiếng.

"Có chuyện gì?" Vân Hoán nhìn về phía tiến sĩ Lâm, ánh mắt không tia cảm xúc.

Đối với tên tiến sĩ Lâm này, Vân Hoán không có bất kỳ thiện cảm nào.

"Mười mấy năm trước, Vân gia xảy ra một vụ bắt cóc, Vân gia tiểu thiếu gia Vân Hiên bị người bắt đi, sau đó con tin bị gϊếŧ. Nhưng kỳ quái là, ở hiện trường cảnh sát chỉ phát hiện một vũng máu, không thấy thi thể của Vân tiểu thiếu gia." Tiến sĩ Lâm cũng không nhìn Vân Hoán, mà cụp mắt nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi tái nhợt của Mộc Hiên Nhiên.
Bên trong đôi mắt thú là ham muốn chiếm hữu và yêu thích không giấu được.

"Thì sao?" Con ngươi Vân Hoán càng lúc càng lạnh hơn.

Vân Hiên như là một cơn đau nhức mãi vẫn chưa thể xóa đi trong lòng Vân Hoán, bởi vì sự kiện năm đó mà một nhà bốn người vốn hòa thuận yêu thương nhau, trong nháy mắt sụp đổ.

Mẹ Vân không tiếp nhận được sự thật này, sầu não uất ức, cuối cùng tự sát. Sát theo sau đó, cha Vân cũng rời đi theo vợ yêu, chỉ để lại một mình Vân Hoán.

Anh khi đó, thậm chí còn chưa đến mười tuổi. Một đứa bé, mất đi tất cả người thân, còn mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, đoạn thời gian đó không có ai biết anh sống sót như thế nào.

Chương 525: Mộc Hiên Nhiên, Vân Hoán

Sự kiện mười mấy năm trước của Vân gia cũng không phải là bí mật gì, quyền quý thế gia ở Kinh Đô ai cũng đều biết chuyện này. Chỉ là anh có chút không hiểu, lúc này tiến sĩ Lâm nhắc tới chuyện này là có ý gì.
Đả kích anh sao? Thế nhưng sự kiện đó ở trong lòng anh đã sớm tiêu tán, tuy vẫn đau nhức như cũ, nhưng sẽ không đả kích anh đến mất lý trí.

"Thì sao à?" Giọng điệu của tiến sĩ Lâm nhẹ nhàng quỷ mị: "A, nghe đồn Đế thiếu đối diện với chuyện gì cũng đều mặt không đổi sắc, không biết sau đây ngươi còn có thể bình tĩnh như thế hay không."

Tiến sĩ Lâm duỗi ra cái tay màu đen, không, đã không thể gọi là tay, hẳn là móng vuốt, gỡ xuống mặt nạ trên mặt Mộc Hiên Nhiên.

Tần Nhất là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt thật của Mộc Hiên Nhiên, đúng như cô nghĩ, Mộc Hiên Nhiên lớn lên rất đẹp trai, đẹp không giống Vân Hoán và Tần Nhất, trên người cậu ta càng nhiều hơn chính là tà khí.

Dáng vẻ tiến sĩ Lâm giống như rất nhớ nhung Mộc Hiên Nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu ta. Sau đó đôi đồng tử màu nâu nhạt của thú bỗng nhiên biến thành màu đỏ, tiếp theo đám người liền trông thấy mặt Mộc Hiên Nhiên thay đổi.
Đúng vậy, thay đổi, giống như đang đeo mặt nạ da người vậy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sẽ không ai tin tưởng cả. Vừa rồi rõ ràng là thanh niên rất tà khí, bỗng nhiên trở thành một thanh niên sạch sẽ.

Càng quan trọng hơn là, ánh mắt Tần Nhất không nhịn được liếc nhìn Vân Hoán, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt bàn tay to của Vân Hoán, muốn đem tất cả lực lượng trong cơ thể đều cho anh.

Gương mặt của Mộc Hiên Nhiên có năm phần tương tự Vân Hoán, đặc biệt là đường nét bên mặt (nhìn nghiêng), giống nhau như đúc.

Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán nhìn chằm chằm thật sâu vào người thanh niên trong ngực tiến sĩ Lâm, không nói gì.

Tiến sĩ Lâm cười khẽ: "Năm đó, khi ta gặp được bé con, nó còn nhỏ như vậy, một người cô đơn ngã trong vũng máu, giống như là búp bê tinh xảo nho nhỏ trong tủ kính. Thế nhưng bé con này toàn thân nhuộm đầy máu tươi, thoi thóp thở, mắt phượng xinh đẹp mở to, dùng hết toàn lực nói với ta, 'cầu xin anh mau cứu em'."
"Đây có lẽ chính là duyên phận đi, duyên phận giữa ta và bé con."

"Vân Hoán." Tay đang miêu tả khuôn mặt Mộc Hiên Nhiên của tiến sĩ Lâm dừng lại, mắt thú bỗng nhiên mở to nhìn Vân Hoán: "Cho nên, hiện tại ngươi còn muốn gϊếŧ ta sao? Em trai ngươi Vân Hiên cũng là bán thú nhân nha."

Tiến sĩ Lâm cười ác liệt, hắn hiện tại không dễ chịu, thì cũng sẽ không cho người khác được dễ chịu.

"Trả em ấy lại cho tôi." Vân Hoán lạnh lùng nhìn tiến sĩ Lâm, bên trong đôi mắt đào hoa đen nhánh là cuồng phong bạo vũ tàn sát tứ phía.

Đó là em trai của anh.

"Trả lại cho ngươi?" Tiến sĩ Lâm cười nhạo: "Nó hiện tại là em trai của ta, Vân Hoán, nó đã sớm không nhớ rõ ngươi. Trong cơ thể của nó chảy xuôi chính là máu của Lâm gia ta, không có một tia quan hệ nào với Vân Hoán ngươi."

Vân Hoán không nói nhảm với tiến sĩ Lâm nữa, vung tay lên, không gian giam cầm, tiến sĩ Lâm căn bản chạy không được.
Vân Hiên là em trai Vân Hoán anh, anh tìm nó đã vài chục năm, như xương với thịt, là người nhà cùng chung huyết thống, anh làm sao có thể để nó nhận người khác là anh trai.

Cho dù nó là bán thú nhân, nó vẫn là em trai của Vân Hoán anh, có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nó.

Tiến sĩ Lâm ho khan vài tiếng, bị không gian của Vân Hoán giam lại, hắn ta một chút hoảng hốt rối loạn cũng không có.

Tần Nhất theo bản năng phát giác được có chỗ không đúng, vừa định nhắc nhở Vân Hoán, chỉ thấy Vân Hoán kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó từ khóe miệng tràn ra tia máu.

"Vân Hoán, anh có sao không?" Tần Nhất lập tức đỡ lấy anh, sắc mặt Vân Hoán có chút tái nhợt.

Càng ngày càng nhiều máu từ khóe miệng Vân Hoán tràn ra, nhuộm đỏ quần áo Vân Hoán, cũng nhuộm đỏ mắt Tần Nhất.
"Muốn nhốt ta lại, Vân Hoán, ngươi vẫn còn ngây thơ lắm. Vân Hiên, ta mang đi." Tiến sĩ Lâm ôm Mộc Hiên Nhiên, thần sắc tự nhiên.

Nhưng gương mặt hắn lại trắng bệch không kém cạnh nữ quỷ, khóe môi cũng dính vài tia máu.

Một trận so đấu, hai người ai cũng không chiếm được chỗ tốt.

Bình Luận (0)
Comment