[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 532

Edit by Thanh tỷ

Chương 532: Căn cứ Đế Đô (2)

Tự tin giữa hai đầu lông mày là không thể làm giả.

Đây đúng là nơi khiến Tần Nhất vô cùng kinh ngạc, các căn cứ khác, cho dù là căn cứ Kinh Đô được coi là căn cứ bậc nhất, trạng thái của người dân bên trong cũng không thể so với căn cứ Đế Đô.

Mỗi một căn cứ đều sẽ có người bình thường, người già yếu bệnh tật, thế nhưng Tần Nhất dám cam đoan, không có người của căn cứ nào mà trạng thái tinh thần của người dân ở đó lại tốt hơn so với căn cứ Đế Đô của Vân Hoán.

Đây có lẽ là điểm mạnh của căn cứ Đế Đô.

Dọc đường đi, Tần Nhất phát hiện danh tiếng của Vân Hoán ở trong căn cứ cũng không phải cao bình thường, mỗi một người bọn họ gặp được trên đường đều sẽ chào hỏi với Vân Hoán, tùy ý tự nhiên, giống như bạn bè với nhau vậy.


Đương nhiên, bên trong cũng có phần kính phục.

Vẻ mặt Vân Hoán lạnh nhạt, nhưng anh lúc này không phải dáng vẻ lạnh như băng như khi ở bên ngoài kia, tuy rằng không cười, nhưng vầng trán toát ra sự ôn hòa.

Trên đường đi, Vân Hoán cũng giới thiệu Tần Nhất với mọi người, ai nấy cũng đều rối rít kinh hô lên tiếng, Công tử à, Công tử đã trở về.

Ấn tượng của đại đa số người với Tần Nhất rất tốt, thiếu niên sạch sẽ anh tuấn, làm cho lòng người không tự chủ được liền thích.

Chỉ một buổi tối, Tần Nhất và Vân Hoán ngang hàng, trở thành nam thần đệ nhất của căn cứ.

Chào hỏi một chút cùng mọi người, Vân Hoán dẫn Tần Nhất trở lại nhà của mình. Nhà của bọn họ là một tiểu khu độc lập, trong tiểu khu này tổng cộng có bảy ngôi biệt thự, chỉ thuộc riêng về tiểu đội Vân Hoán.


Hiện tại là Lâm Bạch một tòa, Lâm Thanh và Trần Á Bình một tòa, Sở Mặc Hòa một tòa, Đỗ Nguyên một tòa, Khâu Sơ Tuyết và Vương Ổn Ổn một tòa, một mình Vân Hoán một tòa, còn một tòa là phòng nghị sự.

Về phần tòa của Tần Nhất, Vân Hoán có tâm tư nhỏ, căn bản không hề chuẩn bị.

Mà cần chuẩn bị sao?

Đương nhiên không cần! Thất Thất trực tiếp ở chung một chỗ với anh là được rồi.

Vân Hoán dẫn Tần Nhất về biệt thư của anh trước, giới thiệu qua hai tầng rộng rãi của biệt thự, xinh đẹp sạch sẽ, đúng là phong cách Tần Nhất thích.

"Thích không?" Rõ ràng thấy được sự yêu thích trong mắt Tần Nhất, nhưng Vân Hoán chính là có ý đồ xấu, muốn trêu chọc tiểu gia hỏa.

Tần Nhất khẽ lườm Vân Hoán một cái, chỉ là không biết, mắt phượng thủy quang long lanh, vô cùng mê người.


Đôi mắt đào hoa thâm thúy của Vân Hoán bỗng nhiên tối xuống, hầu kết gợi cảm nhấp nhô.

"Thích." Biết rõ người này đang trêu chọc mình, nhưng Tần Nhất vẫn nói ra tiếng lòng của mình, cô thật sự rất thích.

Thanh tân trang nhã, là phong cách cô thích nhất.

Nhưng cũng có thể nhìn ra, người này đã tốn không ít tâm tư.

Tần Nhất nhón chân lên, hôn lên hầu kết Vân Hoán: "Cảm ơn anh, Vân Hoán."

Cảm ơn anh, xuất hiện bên cạnh em, để em học được tin tưởng, cũng một lần nữa tin tưởng tình yêu.

Bên trong đôi mắt đào hoa đen nhánh của Vân Hoán hiện lên đốm lửa, anh bỗng nhiên ôm lấy Tần Nhất, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Nếu đã thích, có phải nên thưởng cho anh một chút không, hử?"

Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, giữa ban ngày ban mặt mà làm chuyện này, thật sự được ư?

Vân Hoán, anh thay đổi rồi, anh không còn là Vân Hoán em biết trước kia.
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng Tần Nhất vẫn thuận theo lòng mình, môi đỏ tiến đến ngậm lấy cánh môi Vân Hoán, học dáng vẻ ngày xưa của Vân Hoán, nhẹ nhàng hôn anh, đầu lưỡi linh hoạt miêu tả bờ môi anh.

Cơ thể Vân Hoán hơi run, sau đó nhanh chóng chiếm lấy vị trí chủ động, bắt đầu điên cuồng cắи ʍút̼ cánh môi Tần Nhất.

Hai tay hơi dùng sức, Vân Hoán trực tiếp nâng mông Tần Nhất lên, hai chân Tần Nhất theo bản năng quấn chặt lấy đôi chân dài thẳng tắp của Vân Hoán.

Trong lúc hoảng hốt, dường như cô nghe thấy tiếng Vân Hoán cười khẽ, khuôn mặt lạnh lùng kia bỗng nhiên trở nên tà mị hớp hồn.

Chương 533: Tình mê

Tần Nhất thấy được một Vân Hoán khác, anh giống như là anh túc, khiến cho người ta trầm mê.

Cánh môi nóng bỏng rơi xuống, Tần Nhất đã hoàn toàn luân hãm, cô sa vào trong ôn nhu của Vân Hoán, trầm luân bên trong ngọt ngào và vui thích anh cho, quên đi hết thảy, trong mắt trong lòng chỉ có lẫn nhau.
Có thứ gì đó đã mất kiểm soát, Vân Hoán cũng biết rõ không thể tiếp tục, nhưng lại không dừng được.

Bầu không khí tốt như vậy, hơn nữa còn đang ở nhà của họ, đúng, nhà của bọn họ, điều này khiến Vân Hoán càng thêm kích động.

Tần Nhất cũng không ngăn cản, cô vẫn luôn đồng ý anh, mà thuận theo tự nhiên cũng được, chỉ là Vân Hoán muốn giữ lại một khắc đẹp nhất của bọn họ vào ngày quan trọng kia.

Hiện tại, như này cũng rất tốt.

Không khí trong phòng càng ngày càng nồng nhiệt nóng bỏng, bỗng nhiên có người xông vào, khuôn mặt tuấn tú ngốc manh của Lâm Thanh xuất hiện: "Lão Đại, nghe nói anh và Nhất Nhất đã trở về?"

Trong phòng khách, Vương Ổn Ổn đỡ Trần Á Bình bước chậm từng bước. Một đoạn thời gian không gặp, bụng Trần Á Bình đã to hơn, giống như quả dưa hấu vậy.
Mà người này hết lần này đến lần khác một điểm tự giác của phụ nữ có thai cũng không có, luôn hấp ta hấp tấp, khiến người ta lo lắng không thôi. Còn không phải sao, cô ấy vừa ra khỏi cửa, đám bọn họ chắc chắn sẽ phải có người đi theo bên cạnh.

"Ài chà cha, Ổn Ổn, Đại Bạch, hai người nhanh chút, Nhất Nhất đã trở về, tôi nhớ Nhất Nhất chết đi được." Trần Á Bình một tay đỡ lấy bụng mình, sau đó hấp tấp muốn xông lên cầu thang.

"Được rồi được rồi, chị cẩn thận một chút, nam thần Công tử cũng sẽ không chạy, bụng của chị đã lớn như vậy, sao còn để cho người ta bận tâm lo lắng như thế chứ." Vương Ổn Ổn bất vi sở động, đỡ Trần Á Bình đi từ từ.

"Chị dâu, không cần phải vội." Lâm Bạch ở phía sau ôn nhuận cười nói, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn lên tầng.
"Sao lại không gấp, tôi đã vội muốn chết! Đại Bạch, tuổi cậu cũng không còn nhỏ, sao còn chưa có bạn gái? Không được nữa, thì mang bạn trai cậu trở về cũng được." Trần Á Bình thao thao nói lớn.

"Theo tôi ý, Ổn Ổn rất tốt, thực sự không được, hai người ghép thành một đôi không phải rất tốt sao." Con ngươi thanh lệ của Trần Á Bình đảo vòng, bỗng nhiên đề nghị.

"Chị dâu, chị đừng nói lung tung, tôi ngược lại không có việc gì, nhưng Ổn Ổn là cô gái tốt, chị nói như vậy, đối với thanh danh của cô ấy cũng không tốt." Nụ cười trên mặt Lâm Bạch không thay đổi, vẫn là dáng vẻ ôn nhuận như nước.

"Được được, tôi không lải nhải nữa, được chưa, cũng biết là cậu chê tôi phiền mà." Trong lòng Trần Á Bình thở dài, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chỉ hy vọng Ổn Ổn có thể sớm ngày nghĩ thông.
Vương Ổn Ổn cụp mí mắt xuống, không ai thấy được khổ sở trong mắt cô. Nếu như có thể từ bỏ, cô đã sớm từ bỏ rồi, thế nhưng cô không quản được lòng mình.

Biết rõ trong lòng người này không có mình, nhưng cô vẫn không nhịn được bị anh hấp dẫn, không cách nào thoát ra được.

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Lâm Bạch cũng có phần bất đắc dĩ, anh biết Vương Ổn Ổn có ý với mình, thế nhưng trong lòng của anh thật sự không có cô. Cho dù anh đã nói rõ ràng, nhưng cô vẫn không từ bỏ như cũ.

Nhưng chuyện tình cảm, xác thực thân bất do kỷ, nếu như có thể, anh cũng muốn buông xuống người kia trong lòng.

Cho nên bây giờ, chỉ có thể để Vương Ổn Ổn tự mình nghĩ thông.

"Ừm, à ờ..." Có lẽ là bầu không khí có phần không được tự nhiên, Trần Á Bình vừa định lên tiếng điều hòa bầu không khí một chút, chợt nghe trên tầng truyền tới âm thanh nổi giận.
"Lăn ra ngoài!"

Rét lạnh, xen lẫn vô số băng sương cùng tức giận.

Cơ thể Trần Á Bình run lên: "Sao thế, sao Vân Hoán tức giận như vậy?"

Khóe miệng Lâm Bạch hơi cong lên: "Chị dâu, đợi lát nữa chị sẽ biết."

Bình Luận (0)
Comment