[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 558

Edit by Thanh tỷ 

Chương 558: Thôn nhỏ có vấn đề

Dường như cảm nhận được sự kinh ngạc của Cố Mai, Cổ Thành hòa ái khoát khoát tay: "Đứa nhỏ này tính tình rất tốt, cho rất nhiều vật tư, đi cùng cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa tôi cũng nhìn ra, thực lực của mấy đứa nó rất cao, cho bọn họ đi theo, tôi cũng yên tâm."

"Hóa ra là vậy." Cố Mai nhẹ gật đầu, tin tưởng lời Cổ Thành nói.

Trong lòng Tần Nhất cười lạnh, trên mặt lại cười càng vô tội nhu thuận, tốt như vậy? Chắc tôi tin đấy!

Cô lại không phải đồ ngốc.

"Thật sao, cảm ơn ông nhiều ạ." Tần Nhất bên ngoài bày ra bộ dáng thiếu niên lễ phép.

Sau khi Tần Nhất và Cố Mai nói tạm biệt Cổ Thành, trên đường rời nhà Cổ Thành, Tần Nhất giống như tùy ý hỏi: "Cô Cố, cháu vừa mới nghe nói, người trong thôn tiến vào từ đường cuối cùng đều chết hết, đây là có chuyện gì ư?"


Trái tim Cố Mai nhảy lên một cái, chuyện này được xem như điều cấm kỵ trong thôn, vừa nhắc tới vấn đề nhạy cảm này, tươi cười trên mặt Cố Mai có chút đắng chát.

"Sao vậy, là không thể nói ạ?" Tần Nhất ngừng lại, khổ sở trong mắt Cố Mai cô nhìn thấy rõ.

"Cũng không phải không thể nói." Cố Mai thở dài: "Việc này cũng không thể nói là bí mật gì."

Chuyện này, còn phải nói tới từ mấy năm trước. Mấy năm trước, thôn nhỏ của bọn họ thành lập, sau đó không biết tại sao trưởng thôn nhất định muốn xây từ đường, nói là một cái thôn không thể không có quy củ.

Bọn họ ngẫm lại cũng thấy có lý, liền xây một cái.

Thế nhưng xấu chính là ở chỗ cái từ đường này, lần đầu tiên có người phạm sai lầm, bị trưởng thôn nhốt vào từ đường, sau khi đi ra ngoài, người cũng không có việc gì, nhưng không đến một tuần lễ lại bị bệnh, một loại bệnh rất nghiêm trọng.


Tinh thần hoảng hốt, không nhận thức được người khác. Sau đó, vào một ngày vậy mà chết ở trong nhà mình. Hơn nữa, tử trạng vô cùng thê thảm, chỉ còn lại một lớp da bọc xương, máu thịt trên người hoàn toàn không có.

Lúc ấy toàn bộ thôn nhỏ đều rơi vào một trận khủng hoảng, nhưng trưởng thôn lại kiên định nói hắn ta mắc một loại bệnh kỳ quái.

Bọn họ lúc đó có hoài nghi, cho rằng là do thú biến dị gì đó, nhưng lại tìm không thấy bất kỳ chứng cứ, không thể không tin.

Về sau tựa như là trúng tà, hễ có việc gì mà người phải tiến vào từ đường, cuối cùng đều chết không được tử tế.

Trong lòng bọn họ rất khủng hoảng, nhưng cuối cùng không tra được gì, sau cũng chỉ có thể bỏ đó, không giải quyết được.

"Ài, cũng không biết là nguyên nhân gì, chỉ hi vọng sớm có thể giải quyết chuyện này." Hốc mắt Cố Mai hồng hồng.


Tần Nhất biết, chồng Cố Mai cũng bởi vì việc này mà qua đời.

Tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt Tần Nhất, ngay sau đó ôn hòa an ủi Cố Mai vài câu. Nói như thế nào đây, ấn tượng của cô với Cố Mai không tệ.

Lúc Tần Nhất về đến nhà, Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca đã tỉnh, hai người ngồi ở cửa ra vào, đôi mắt trông mong ngóng cô trở về.

Vừa thấy bóng dáng Tần Nhất, mắt hai người đồng thời sáng lên.

"Tiểu Nhất Nhất, tôi đói bụng."

"Nam thần, tôi đói bụng."

Tần Nhất đỡ trán lắc đầu, tại sao bên cạnh cô đều là những con hàng tham ăn vậy.

Hết cách, Tần Nhất trước tiên phải cho hai người kia ăn no đã, rồi mới nói tới chỗ quỷ dị của thôn nhỏ này.

Phượng Khuynh Ca nghe xong, vuốt ve mái tóc dài cười nhạo: "Tà ma ở đâu ra, rõ ràng là những thứ ăn người ngoài kia."
Phượng Khuynh Ca tuy chưa sinh sống trong thời tận thế được bao lâu, nhưng nghe Vương Ổn Ổn nói một chút chuyện này nọ, cũng biết nơi này không chỉ có Zombie, còn có thú biến dị.

Loại tình huống như hiện tại, rõ ràng là có thứ gì đó gây nên, ở đâu ra mà mắc bệnh, trúng tà.

"Tôi cũng nghĩ như vậy, trưởng thôn này có vấn đề, vấn đề ngay trong từ đường." Ngón tay trắng mịn thon dài của Tần Nhất gõ nhịp trên mặt bàn, mắt phượng nguy hiểm híp lại.

Chương 559: Sống tốt

Mặc dù Tần Nhất không thích xen vào việc của người khác, nhưng bây giờ cô cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, vậy nên chuyện lại khác rồi.

"Vậy chúng ta...đêm tối thăm dò từ đường?" Con ngươi Vương Ổn Ổn sáng lên, tia sáng bên trong ngo ngoe muốn động.

Cô gái nhỏ này cũng là người không an phận.
"Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng lát nữa buổi chiều sẽ đi thành phố M. Khuynh Ca, muốn ra ngoài đi dạo chút không?" Tần Nhất hỏi.

Chuyện trong thôn không vội, nói câu không dễ nghe thì là chuyện này không có quan hệ gì với các cô. Cho nên, coi như các cô sốt ruột cũng không có tác dụng gì.

Tần Nhất tính tình cẩn thận, nên cô không đánh khi chưa nắm chắc.

Phượng Khuynh Ca cười tít mắt hướng Tần Nhất liếc mắt đưa tình: "Vẫn là Tiểu Nhất Nhất tốt với người ta, biết tôi muốn đi xem Zombie."

Khóe miệng Tần Nhất giật giật, biểu cảm trên mặt không thay đổi: "Suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là thuận tiện mà thôi."

Phượng Khuynh Ca cô nàng này, càng đối tốt với cô, cô liền càng lấn tới.

"Tiểu Nhất Nhất không cần lạnh nhạt như vậy nha, thật sự là vô tình." Phượng Khuynh Ca chu môi, không vui lườm Tần Nhất, dáng vẻ vô cùng phong tình.
Vương Ổn Ổn nghe thấy thanh âm điệu nhảy nước này, ném cho Tần Nhất ánh mắt đồng tình.

Ai nha má ơi, cô vẫn là thích nam thần Công tử, giọng điệu kiểu này của Khuynh Ca, đúng là không phải người bình thường có thể chịu được.

Ba người Tần Nhất thu thập một chút, sau đó đi tới cửa thôn tập hợp.

Trưởng thôn Cổ Thành sớm đã ở đó, vừa nhìn thấy ba người Tần Nhất, lập tức đi tới cười tủm tỉm: "Tần Nhất hả, ba người các cậu tới rồi."

Trong đầu Tần Nhất vang lên tiếng còi cảnh báo, Cổ Thành cười âm hiểm như thế, luôn cảm thấy chuyến đi thành phố M này không đơn giản, cũng không biết ông ta định làm cái gì đây.

"Vâng trưởng thôn, thật ngại quá ạ, chúng tôi tới hơi muộn." Tần Nhất tỏ ra áy náy, mặt mày ngoan ngoãn, khiến người đối diện nảy sinh thiện cảm.
"Không sao không sao, người cũng chưa có tới đủ." Cổ Thành khoát tay, đáy mắt một mảnh từ ái, liếc mắt nhìn qua tựa như trưởng bối trong nhà thương yêu con cháu.

Thế nhưng Tần Nhất sẽ không bị ông ta lừa gạt.

Đợi sau khi mọi người đến đông đủ, Tần Nhất nhìn sơ qua một lượt, phát hiện chuyến này tổng cộng có mười mấy người, nhưng khiến Tần Nhất kinh ngạc chính là Dương Kim Đệ và Vương Cường cũng ở bên trong.

Dương Kim Đệ vẻ mặt hồng nhuận, vừa nhìn liền biết là được tưới tắn qua. Nhưng Vương Cường đi cùng bà ta thì sắc mặt uể oải, bước chân run run.

"Ái chà chà, bà thím này đúng là càng già càng dẻo dai nha. Nhưng mà người đàn ông thì quá không dùng được rồi, nhìn sắc mặt trắng bệch kia kìa, cũng không biết là rốt cuộc bà thím đã thỏa mãn hay chưa nữa." Ánh mắt Phượng Khuynh Ca nóng rực, giọng nói mang theo sự chế giễu.
Đôi mày thanh tú của Tần Nhất cau lại: "Khuynh Ca, đủ rồi đó."

Phượng Khuynh Ca liếc mắt liền thấy sự không được tự nhiên trong mắt Tần Nhất, biết tính Tần Nhất thẹn thùng muộn tao, cô đi tới một tay câu lấy cổ Tần Nhất, cười thô bỉ: "He he, Tiểu Nhất Nhất, nói nghe coi Vân Hoán nhà cưng "làm" thế nào, có thỏa mãn thân thể nhỏ bé này của cưng hay không."

Gương mặt tuấn tú Tần Nhất kéo căng, cánh môi hồng nộn hơi vểnh lên: "Quân Mặc Ly không thỏa mãn cô à?"

Phượng Khuynh Ca vừa nghe đến tên Quân Mặc Ly, mắt phượng hiện lên sự ghét bỏ, nhưng cũng không quấn lấy trêu Tần Nhất nữa.

Đừng tưởng rằng cô không nhìn thấy dấu vết trên vành tai trắng nõn nà của Tần Nhất, vốn cô cũng chỉ là thuận miệng đùa một câu, không nghĩ tới Vân Hoán thật sự cầm thú như vậy, Tiểu Nhất Nhất còn nhỏ như thế, anh ta lại vẫn có thể hạ miệng.
Thời gian ở Đại lục Tinh Thần cùng với nơi này khác biệt, ở trong mắt Phượng Khuynh Ca, cô và Tần Nhất chẳng qua mới một năm không gặp, cô vẫn cho là Tần Nhất mới mười bảy tuổi.

Tần Nhất thấy Phượng Khuynh Ca không làm khó, nhẹ nhàng thở ra.

Bình Luận (0)
Comment