[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 568

Edit by Thanh tỷ

Chương 568: Kiến khổng lồ

Người đàn ông mở miệng nói giọng điệu càng về sau càng có phần không vui, hơi có chút tức giận.

Hắn là một dị năng giả hệ thổ cấp bốn, không phân cao thấp với Cổ Thành, trên thực tế, nếu hắn muốn làm cái chức trưởng thôn cũng là có thể.

Chỉ là lúc đó hắn lười, cũng không thích quản những việc này, mới để cho Cổ Thành làm.

Tận thế, cường giả vi tôn, dù cho tuổi Cổ Thành lớn hơn nhiều so với hắn, nhưng trong thôn cũng có không ít người kính sợ hắn.

Cổ Thành nghe vậy cũng biết mình vừa rồi có chút quá nóng, mặt già có chút phát sầu: "Diệp Tử à, tôi cũng không phải không muốn trở về, chỉ là tinh hạch trong thôn quả thật là không còn bao nhiêu. Gần đây giá hàng hóa lại tăng, tôi đây chẳng qua là không có cách nào khác."


"Thành phố M là nơi chúng ta vất vả tìm được, cũng là nơi thích hợp nhất với chúng ta, muốn đi những địa phương khác, chỉ riêng việc tìm thôi đã mất quá nhiều thời gian. Hơn nữa, có thể tìm được hay không vẫn là vấn đề khó nói." Cổ Thành tiếp tục kể khổ.

Nhìn thấy vẻ mặt những người khác hơi có chút động dung, ông ta tiếp tục nói: "Một thành phố lớn như vậy, tôi không tin, Zombie làm sao có khả năng toàn bộ đều biến mất không thấy nữa, tôi nghĩ nhất định là trốn ở nơi nào đó."

Zombie, hôm nay ông ta nhất định phải lấy được, bằng không, ngày mai...

Người đàn ông tên là Diệp Tử nhìn trưởng thôn sắp khóc tới nơi, cũng biết ông là thật lòng suy nghĩ vì thôn bọn họ, trong giọng nói xen lẫn vài tia áy náy: "Trưởng thôn, chúng tôi cũng không phải trách ông, chẳng qua là cảm thấy tiếp tục tìm kiếm có phần lãng phí thời gian. Nhưng ông nói như thế cũng đúng, Zombie dù là chết cũng sẽ lưu lại chút hài cốt. Thành phố M sạch sẽ như vậy, đoán chừng là Zombie đã trốn đi rồi."


"Thôi được, chúng ta lại tìm kiếm một lúc xem sao."

Diệp Tử vừa nói xong, những người khác đều đồng ý.

Tần Nhất ở phía sau thu hết mọi chuyện vào trong mắt, cô không nghĩ tới người tên Diệp Tử này ở trong thôn ngược lại rất có uy tín.

Chỉ là đối với Cổ Thành, cô tuyệt đối không tin tưởng, sợ là lại có liên quan đến bí mật của từ đường.

Zombie, từ đường, rốt cuộc thứ bên trong là cái gì?

Hứng thú trong mắt Tần Nhất càng ngày càng đậm.

Nhóm người Tần Nhất tiếp tục đi, đột nhiên ngửi thấy trong không khí có một mùi thơm ngọt nhàn nhạt, rất nhẹ, gần như không cảm nhận được.

Nếu không phải ngũ giác của Tần Nhất linh mẫn hơn so với dị năng giả bình thường thì cô cũng sẽ không cảm nhận được.

Phượng Khuynh Ca nhàm chán ở một bên nghịch móng tay cũng chợt đứng thẳng người, mắt phượng nóng rực híp híp.


Tần Nhất nhìn về phía cô: "Cậu cũng cảm nhận được."

Phượng Khuynh Ca nhẹ gật đầu: "Ừ, có thứ gì đó đang đến đây."

Mắt phượng trong trẻo lạnh lùng của Tần Nhất cũng hơi híp lại, nâng cao cảnh giác.

Vương Ổn Ổn cũng vậy, nhìn cô ấy yếu đuối đơn thuần, nhưng thực lực không hề thấp.

Bởi vì ba người Tần Nhất đi ở phía sau, thanh âm ba người nói chuyện lại thấp, đám người Cổ Thành phía trước căn bản không nghe được lời các cô nói.

"Mau nhìn, đó là cái gì?" Vương Ổn Ổn trong lòng cảnh giác, vừa nhìn thấy phía trước có gì đó không thích hợp lập tức lên tiếng.

Tần Nhất nghe vậy nhìn sang, vừa nhìn không khỏi hít vào ngụm khí lạnh, tê cả da đầu.

Phía trước tất cả đều là kiến, hơn nữa còn là kiến biến dị, mỗi một con đều to hơn cả người trưởng thành, quan trọng nhất là bọn chúng không phải màu đen, toàn thân là màu xanh sẫm quỷ dị.
Những con kiến này như bị phóng đại gấp bội, khiến cho cặp mắt của chúng cũng lớn theo, dễ dàng nhìn rõ từng con ngươi đều là màu xanh lục. Chúng cứ trợn trừng nhìn chằm chằm vào bọn họ, khiến cho người ta không rét mà run.

Vương Ổn Ổn vừa lên tiếng, đám người Cổ Thành cũng chú ý tới, lúc cả đám trông thấy con kiến to khổng lồ đều không khỏi tê cả da đầu: "Đây, đây là thứ gì?"

Chương 569: Tìm đường chết

"Là, là kiến biến dị?" Có người không xác định nói.

"Đây là thứ quỷ gì, nhìn thật dọa người." Có người lên tiếng cảm thán.

Lúc này ngay cả đàn ông cao to nhìn thấy con kiến lớn như vậy cũng có phần sinh lòng sợ hãi.

Cũng may những con kiến này tạm thời không động, chỉ đứng ở nơi đó ngơ ngác.

"Chuyện này sợ là không đơn giản." Tần Nhất cứ cảm thấy có chút bất an, sự nhạy bén khiến lòng cô không yên.
Zombie trong thành phố đột nhiên biến mất, thay vào đó kiến biến dị khổng lồ lại bất ngờ xuất hiện, chuyện này chắc chắn có quan hệ gì đó với nhau.

Dương Kim Đệ vốn bị bầy kiến khổng lồ đột nhiên xuất hiện này dọa chết khϊếp, bắp chân run bần bật. Bà ta chỉ là người bình thường, không có bất kỳ dị năng gì.

Trước đây lúc theo người trong thôn tới, Zombie đều bị người trong nhóm giải quyết, bà ta chỉ cần đi theo sau đào tinh hạch là được.

Với lại khi ấy có Vương Cường bảo vệ, hiện tại Vương Cường dáng vẻ bệnh tật, làm sao bảo vệ được bà ta.

Song, đợi một lát cũng chỉ thấy bầy kiến đứng bất động tại chỗ, tâm tư bà ta bắt đầu rục rịch.

"Xời, chẳng qua chỉ là một bầy kiến mà thôi, vậy mà các người lại sợ thành cái bộ dạng này, đúng là không có tiền đồ." Dương Kim Đệ nghe được có tên đàn ông trong nhóm nói sợ, lập tức chế giễu.
Giờ trong mắt bà ta, đây chẳng qua là một đám kiến ngơ ngác không có gì nguy hiểm, chỉ là có chút to lớn mà thôi.

Tần Nhất đỡ trán, đồ ngu ở đâu chui ra đây? Dũng cảm không sợ chết như thế, trong nhà sản xuất người nhân tạo à.

Bầy kiến không nhúc nhích không phải là chúng không dám, tuy ngoài mặt trông ngơ ngơ ngác ngác nhưng nói không chừng bọn họ khẽ động, bọn chúng liền cảm giác được.

Cái này rất bình thường, chẳng hạn như lúc tận thế vừa mới bắt đầu, Zombie cũng chỉ có thể dựa vào mùi cùng cảm giác để tìm được con người.

Cho nên hiện tại bọn họ đều không tùy tiện di động.

"Thím thì biết cái gì, đừng có lộn xộn, thím muốn tìm chết, còn chúng tôi vẫn chưa muốn chết đâu." Người đàn ông bị Dương Kim Đệ chế giễu cũng không tức giận, nhìn thấy Dương Kim Đệ vậy mà nhích lại gần chỗ con kiến, vội thấp giọng quát khẽ.
"Xừ, nhìn dáng vẻ nhát gan của mấy người kìa, con kiến này dù biến lớn thì vẫn là con kiến, cũng sẽ không ăn thịt người, sợ cái gì. Dị năng giả cấp bốn cấp năm gì chứ, nhát gan như vậy, còn không bằng một người phụ nữ như tôi."

Dương Kim Đệ mạnh miệng cười nhạo đám người là đồ ngốc, trước tận thế, ở trong nhà bà ta không được bất gì ai yêu mến, sau tận thế, thân phận phụ nữ bị chia làm hai cực rõ rệt, mà bà ta lại ở cực kém nhất kia.

Lòng dạ bà ta cao, nào có thể nguyện ý. Trong mắt bà ta, bà ta so với mấy tên đàn ông thô kệch còn tốt hơn nhiều, ngay cả những người phụ nữ khác cũng so ra kém bà ta. Chẳng qua là ông trời đối xử bất công với bà ta, không cho bà ta lấy một cái dị năng mà thôi.

Hiện tại có cơ hội, bà ta không thể không thể hiện bản thân thật tốt một phen.
Tuy Dương Kim Đệ từng nghe nói qua không ít chuyện về thú biến dị, nhưng từ trước tới nay bà ta chưa từng gặp qua, cũng chỉ là nghe người khác nói tới mà thôi.

Khi đó bà ta cho rằng những thú biến dị đó rất khủng bố, ăn thịt uống máu người. Mấy năm này ở trong thôn trang yên ổn đâu vào đấy, mà nhìn thấy nhiều nhất cũng là Zombie ở thành phố M.

Bà ta nhìn thấy những con Zombie đó mới ra tay nhẹ nhàng đã chết, trong lòng liền xem thường, cảm thấy những tin đồn nghe được đều là gạt người.

Zombie và thú biến dị nào có đáng sợ như vậy.

Dương Kim Đệ nói xong liền tới gần con kiến, vì thể hiện sự can đảm của mình, còn tiến thêm một bước vươn tay muốn sờ nó.

Khóe miệng Tần Nhất hiện lên sự trào phúng, yên lặng nhìn bà ta tìm đường chết.

Cũng may Vương Cường còn có chút lý trí, hắn ngày thường mặc dù hỗn, nhưng cũng là dị năng giả cấp hai, kiến thức biết cũng không ít. Lúc này nhìn thấy Dương Kim Đệ vậy mà chủ động trêu chọc kiến biến dị, bị dọa đến hồn suýt chút không còn.
Bình Luận (0)
Comment