[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 572

Edit by Thanh tỷ

Chương 572: Không công

Tần Nhất soái khí thu hồi đại đao vào không gian của mình, lông mày như họa thản nhiên: "Ngại quá, đây là ngoài ý muốn."

Dương Kim Đệ muốn nhảy dựng chửi ầm lên, thế nhưng vừa mới mở miệng, chất lỏng tanh hôi dính trên người bà ta liền chảy vào trong miệng, giống như là nước mũi vậy.

Lúc này bà ta thật sự không nhịn nổi nữa, sau khi nôn thốc nôn tháo thì tình huống càng hỏng bét, trên người vừa dính ô uế vừa dính chất lỏng, càng thêm khó ngửi.

Nhưng, tất cả chuyện này đều không liên quan đến cô.

Hơn phân nửa người đều nhìn ra thiếu niên này cố ý, nhưng không có ai chỉ trích cậu. Dù sao bọn hắn cũng nhẫn nhịn Dương Kim Đệ đã lâu, lần này nếu không phải do bà ta, con kiến kia cũng sẽ không tỉnh lại.

Nếu không có mấy người Tần Nhất ở đây, bọn hắn bây giờ sợ là không thể sống mà trở về.


Lần ra tay này của Tần Nhất không chỉ khiến đám người cảm kích cô, đồng thời cũng càng thêm kính nể cùng e sợ.

Tần Nhất dùng tinh thần lực bọc lấy tay mình, sau đó từ trong đầu con kiến móc ra một viên tinh hạch màu xanh sẫm.

Tần Nhất tuyệt không khách khí thu viên tinh hạch vào túi, cô đang nghèo rớt mồng tơi, sính lễ cũng là lừa gạt từ chỗ Lâm Thanh, trên người bây giờ không có bao nhiêu tinh hạch, đã thế bên trong không gian còn có mấy cái tàu há mồm.

Nhìn thấy viên tinh hạch, tất cả mọi người có chút nóng mắt, dù sao bọn hắn chính là vì tinh hạch mà đến. Song, bây giờ bên trong thành phố M đến một con Zombie cũng không có.

Nói không chừng, bọn hắn chỉ có thể gϊếŧ những con kiến biến dị này lấy tinh hạch.

Đám người có chút ngo ngoe muốn động.

Tần Nhất cũng nhìn ra, cấp bậc của những con kiến biến dị này không cao lắm, mấy người hợp tác cùng nhau là có thể giải quyết.


Dù sao biết được nhược điểm thì mọi chuyện đều dễ xử lý.

"Trưởng thôn, nơi này không có Zombie, hay là, hay là chúng ta gϊếŧ những con kiến biến dị này đi." Có người nhịn không được mở miệng đề nghị.

"Chuyện này..." Cổ Thành có hơi do dự: "Nơi này có đến nghìn con, liệu có nguy hiểm quá không?"

Ông ta cũng đã tâm động, thế nhưng cho dù là đồ tốt, không có mạng dùng thì có ích lợi gì.

"Sợ cái gì, trưởng thôn, bọn chúng đều không có tỉnh lại, chúng ta đối phó từng con một không phải là được rồi ư. Trước mắt là hàng nghìn tinh hạch đó! Có những viên tinh hạch này, chúng ta có thể thoải mái không cần buồn rầu lo nghĩ mấy tháng trời. Hơn nữa, không phải là có anh bạn Tần Nhất ở đây sao." Có người con ngươi đảo vòng, trong nháy mắt nghĩ đến một biện pháp tốt.


Tần Nhất cười lạnh, đây là làm cô coi tiền như rác hử?

"Đúng đúng, có Tần Nhất ở đây, chúng ta không cần sợ." Có người đi theo phụ họa, dường như chỉ cần có Tần Nhất, bọn hắn đều không cần sợ gì hết.

Thế nhưng, bọn hắn không có hỏi qua ý kiến của Tần Nhất, thậm chí không muốn cho cô bất kỳ thù lao gì.

Hoàng Oanh rụt rè nói một câu: "Vậy chúng ta nên đưa cho Tần Nhất một chút tinh hạch."

Giọng Hoàng Oanh không tính lớn, thế nhưng cô ấy vừa dứt lời, hiện trường liền im lặng quỷ dị.

Mấy người đàn ông vừa lên tiếng trước đó không muốn cho tinh hạch, một khi cho Tần Nhất tinh hạch, vậy có nghĩ là phần bọn hắn được chia liền ít đi.

Ai cũng đều không muốn.

Một viên tinh hạch có thể khiến cho bọn hắn sống được vài ngày.

Đám người không ai lên tiếng, Hoàng Oanh thấy vậy có chút cuống, cô biết nơi này Cổ Thành có địa vị lớn nhất, vội vàng nói với ông ta: "Trưởng thôn, các anh chị ý cũng không phải là người trong thôn chúng ta, không có đạo lý phải làm mấy việc này cho chúng ta, chúng ta vẫn nên đưa cho họ chút báo đáp."
Hoàng Oanh đã sinh sống ở cái thôn này nhiều năm, tự nhiên biết một số người lòng dạ xấu xí, Tần Nhất đối xử với cô tốt như vậy, cô không muốn để họ chịu thiệt.

"Hoàng Oanh, mày nói linh tinh cái gì vậy, chính bởi vì bọn họ không phải người trong thôn chúng ta, nên mới tận lực không cho. Cho bọn họ rồi, thôn chúng ta liền không còn nhiều."

Có người không đồng ý nói.

Chương 573:

Có người không đồng ý, đương nhiên cũng có người cảm thấy không ổn: "Chúng ta nên đưa cho họ chút thù lao, nào có đạo lý để người ta làm chuyện không công. Bọn họ tuổi còn nhỏ, cũng không đại biểu chúng ta có thể bắt nạt người ta. Nói khó nghe, chỉ bằng thực lực của mấy người chúng ta, toàn bộ độc chiếm những con kiến này là không có khả năng."

Diệp Tử suy nghĩ thấu đáo hơn.
Vả lại, trên người ba người họ toát ra quý khí, lại nhìn quần áo các cô mặc trên người, có thể nhìn ra căn cứ phía sau họ không đơn giản.

Vì vậy, bọn hắn càng không thể bắt nạt các cô.

"Chú Diệp Tử nói rất đúng." Hoàng Oanh vội vàng gật đầu.

Sức ảnh hưởng của Diệp Tử ở trong đám người cũng không thấp, hắn vừa nói như vậy, đại đa số người đều đồng ý.

Mã Đức cầm đầu mấy kẻ không đồng ý, thấy tất cả mọi người còn lại đều đồng ý, cho dù không cam tâm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Chỉ là đáy mắt hiện lên tia ghen tỵ và oán hận.

Vương Ổn Ổn nhàm chán nhìn đám người xì xào bàn tán đằng xa, quay người hỏi Tần Nhất bên cạnh: "Nam thần, cậu đoán xem bọn hắn đang nói cái gì?"

Tần Nhất rủ mí mắt, nhàn nhạt lên tiếng: "Có thể nói cái gì, đơn giản là nhìn trúng những con kiến còn lại kia."
Phượng Khuynh Ca vuốt ve mái tóc dài của mình, nhếch miệng: "Xem ra bọn hắn muốn để Tiểu Nhất Nhất làm việc không công."

"Nghĩ hay lắm, cho dù chúng ta cưỡng ép muốn những con kiến này, bọn hắn có thể ngăn cản nổi sao." Vương Ổn Ổn nhất thời có chút bất bình.

Tần Nhất cười khẽ: "Yên tâm, bên trong vẫn có người hiểu chuyện. Mà thật ra tôi đối với những viên tinh hạch này ngược lại cũng muốn có, có điều, càng muốn biết bí mật bên trong từ đường hơn."

Tinh quang chợt lóe lên, mắt phượng chớp động, hàng lông mi rung động nhè nhẹ, vẫn hờ hững như cũ, khóe miệng hơi mím, nhếch lên đường cong duyên dáng.

Rốt cuộc bên kia cũng thương lượng xong, Cổ Thành đi tới, vầng trán ôn hòa nhìn Tần Nhất: "Tần Nhất à, mặc dù tôi biết đề nghị này có chút ép buộc, nhưng chúng tôi cũng không có cách nào khác, thật sự là trong thôn không thể chống đỡ nổi nữa. Chuyện này... chúng tôi hy vọng cậu có thể giúp chúng tôi, tinh hạch mọi người lấy được chia cho các cậu bốn phần."
Hàng lông mày thanh tú của Tần Nhất hơi nhướng, cánh môi tươi diễm xinh đẹp như cánh hoa hồng, đây là muốn đánh bài thân tình sao? Đáng tiếc, cô là người có tâm địa sắt đá.

"Bốn sáu, tôi sáu, các người bốn." Tần Nhất cô xưa nay không nói đạo lý.

Cổ Thành khẽ giật mình, giống như không nghĩ tới thiếu niên bình thường ngoan ngoãn nhu thuận bỗng nhiên trở nên "không nghe lời" .

"Cái gì, mày đừng nên quá phận, cho mày bốn đã là ban ân cho mày rồi đấy." Có người hét ầm lên, là Mã Đức.

Hắn ta vốn cảm thấy chia bốn sáu là Tần Nhất chiếm được tiện nghi lớn, bây giờ muốn bọn hắn bốn, làm sao hắn ta có thể cam lòng cho được.

"Sao nào? Không đồng ý? Đừng quên nhược điểm của kiến biến dị là tôi nói cho các người biết, bằng không các người có thể dễ dàng gϊếŧ bọn chúng như vậy?" Mặt mày Tần Nhất bỗng lạnh xuống.
Cô thật ra là người ăn mềm không ăn cứng, nếu cố gắng mềm mỏng thương lượng với cô, thì có thể cô cũng đồng ý. Nhưng cố tình đám người này lại thích tính toán cô, vậy thì không thể trách cô được rồi.

"Đúng đúng, trước đó thì cầu xin bọn tôi, bây giờ biết được nhược điểm liền trở mặt không nhận người, chưa từng thấy qua dạng người nào như các người." Vương Ổn Ổn hừ lạnh một tiếng.

Nam thần công tử nhà cô tốt như vậy, mới không cho phép những người này bắt nạt.

Các chị em fans Công tử, quyết khô máu đến cùng.

Mặt mo của đám người Cổ Thành bị nói đến đỏ ửng, kỳ thật thì đúng là bọn hắn chiếm tiện nghi của người ta.

"Vậy thì sao, nếu không phải có chúng tôi thì các người có thể tới đây à? Bạch Nhãn Lang, tiểu tiện nhân." Dương Kim Đệ hung tợn mắng ba người Tần Nhất.
Bình Luận (0)
Comment