[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 598

Edit by Thanh tỷ

Chương 598: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân

Nhưng cái tuổi này, trừ khi là thiên tài, bằng không thực lực cũng sẽ chả ra hồn.

Song, Dương Trình thế sao cũng không ngờ tới, thiếu niên nhìn không lớn lắm trước mắt này, là thiên tài danh xứng với thực.

"Được, tôi biết rồi." Tần Nhất nhàn nhạt gật đầu, đối với Dương Trình không có chút nhiệt tình nào.

Nhưng lại khiến cho Dương Trình càng thêm kích động, bởi vì hắn có thể càng thêm xác định bối cảnh của thiếu niên này bất phàm.

"Ưm, ưʍ." Trong xó, một người phụ nữ bẩn thỉu đang nhìn chòng chọc vào Tần Nhất, trong mắt là ánh lửa nồng đậm.

Cảm giác của Tần Nhất rất nhạy bén, cô cảm nhận được có người đang nhìn mình, hơn nữa bên trong ánh mắt kia còn xen lẫn từng tia hận ý.

Hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu, ánh mắt chuyển qua góc xó, phát hiện người nhìn cô chằm chằm là một người phụ nữ gầy gò, trong lúc mơ hồ cô còn cảm thấy đối phương có chút quen thuộc.


Dương Trình nhìn thấy Tần Nhất nhìn đám phụ nữ bên trong góc xó tường, cho rằng Tần Nhất có chút thèm. Tuy bên cạnh có hai mỹ nhân như hoa như ngọc, lại thêm một thiếu nữ nhỏ thanh tú, nhưng đàn ông mà, bao nhiêu người cũng không chê ít. Với lại, hoa nhà nào có thơm như hoa dại.

Dương Trình đen tối nháy mắt với Tần Nhất, giữa hai đầu lông mày đều toát lên ý hèn mọn: "Người anh em Tần Nhất, cậu coi trọng ai rồi, nói với anh đây, anh đảm bảo sẽ cho cậu chơi tận hứng. Để anh giới thiệu cho cậu, chỗ của anh đây thì kỹ thuật của Lan Hoa là tốt nhất, còn Hoa Hồng thì lớn lên xinh đẹp nhất."

"Đương nhiên, không so được với ba người bên cạnh cậu rồi." Dương Trình nói xong vẫn không quên tâng bốc ba người Vương Ổn Ổn.

Trong mắt hắn ta, ba người này đều là phụ nữ của Tần Nhất. Có những lúc, lời thổi gió bên gối của phụ nữ rất lợi hại, nếu như hắn ta có thể câu được một người trong đó, rồi bảo cô ta ở bên tai Tần Nhất nói một vài lời hữu ích cho bản thân.


Hắn, Dương Trình, còn sợ không ngóc đầu lên được sao?

Nghe thấy Dương Trình nói như vậy, hai kẻ già đời lão luyện như Phượng Khuynh Ca và Vương Ổn Ổn hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng khuôn mặt nhỏ của em gái Hoàng Oanh lại đỏ lên.

Cô, cô nào dám trèo cao lên người anh Tần Nhất chứ.

Nào ngờ, vẻ mặt này của Hoàng Oanh khiến Dương Trình cho rằng hắn ta đoán đúng.

"Thân ái~, anh khẳng định muốn tìm những người phụ nữ này à, các cô ấy đều không xinh đẹp bằng em." Mắt phượng của Phượng Khuynh Ca chớp chớp, cơ thể mềm mại không xương nhào vào trong ngực Tần Nhất, hơi bĩu đôi môi đỏ, thoạt nhìn rất không vui.

Giọng nói ngọt ngào tê tê dại dại khiến đám đàn ông ở đây si mê, ngay cả Dương Trình cũng hơi ngẩn ngơ.

Chỉ có Tần Nhất nhìn thấy trong mắt Phượng Khuynh Ca chợt lóe lên tia sáng lạnh.


"Muốn chơi như vậy?" Tần Nhất nhéo vành tai Phượng Khuynh Ca, bỗng nhiên cúi đầu nói thầm, nhưng ở trong mắt người ngoài thì là Tần Nhất hôn lên vành tai Phượng Khuynh Ca, đồng thời đang tìm kiếm sự tha thứ của mỹ nhân.

"Đương nhiên, trên đường đi rất buồn chán, phải tìm chút việc vui chứ, cậu cũng đừng làm hỏng trò vui của tôi." Phượng Khuynh Ca mắt phượng chớp chớp.

Thật ra ngay từ đầu Tần Nhất đã chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, biết được thực lực của đám người Dương Trình, cô có thể cứu những người phụ nữ này.

Loại chuyện thế này rất nhiều, cô không có khả năng giải quyết toàn bộ, nhưng gặp được chắc chắn sẽ không mặc kệ, đây là nguyên tắc của cô.

Không phải thánh mẫu, chỉ là không phụ lòng mình.

Không thể không nói, ở chung với Trần Á Bình nhiều năm như vậy, thói quen của cô ấy bắt đầu chậm rãi ảnh hưởng tới cô.
Nhưng bây giờ Phượng Khuynh Ca muốn chơi một chút, cô đành phải để cô ấy chơi vậy, xem xem rốt cuộc cô nàng đánh cái chủ ý gì.

Tần Nhất sờ nhẹ mái tóc của Phượng Khuynh Ca, khóe miệng khẽ nhếch, thiếu niên tuấn mỹ rạng ngời, ánh mắt lại cưng chiều như vậy, phảng phất có thể làm cho người ta chết chìm trong đó.

"Không có nói có thể so sánh được với em, trong lòng tôi em vĩnh viễn là người đẹp nhất."

Giọng nói của thiếu niên vô cùng ôn nhu, tương phản hoàn toàn với cái người đạm mạc lúc bước vào cửa.

Đám người Dương Trình nhìn mà ê cả răng, nhưng lại không thể không cảm khái, quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Chương 599: Người quen

"Cái này còn tạm được." Phượng mỹ nhân vẻ mặt ngang ngược, lại làm cho người ta chán ghét không nổi.

"Được rồi, tôi cũng không phải người nhỏ mọn như vậy. Này...anh Trình, làm phiền anh mang cái gì mà Lan Hoa Hoa Hồng tới cho tôi nhìn một chút. Dù sao cũng phải chọn một người ok chút cho Tiểu Nhất Nhất."
Phượng Khuynh Ca nở nụ cười quyến rũ, nhất cử nhất động đều là phong tình.

Dương Trình bị một tiếng gọi "anh Trình" của Phượng Khuynh Ca mà tâm hoa nộ phóng, được một đại mỹ nhân như thế gọi tên, Dương Trình rất đắc ý.

Hắn ta mắt liếc ra hiệu với tên đàn em bên cạnh, đàn em ngầm hiểu, cười thô bỉ đi kéo người ở góc xó tới.

Phần lớn phụ nữ ngồi trong xó tường đều là vẻ mặt chết lặng, các cô bị kéo đi giống như chó chết mà cũng không phản ứng gì.

Trong đó chỉ có một người phụ nữ phản ứng rất kịch liệt, chính là người trước đó vẫn luôn trừng mắt nhìn Tần Nhất.

"Lan Hoa, cô làm gì vậy?" Dương Trình không vui nhìn người phụ nữ một mực giãy dụa dưới đất.

Cô ta là Lan Hoa, là cái người lúc trước hắn ta nói là có kỹ thuật tốt. Tuy dáng vẻ cô ta không phải rất xinh đẹp, nhưng biết động thân, so với những người phụ nữ không khác gì cá chết trong này thì cô ta nhận được sự yêu thích của nhiều tên đàn ông hơn.
Ngày thường cũng rất biết điều, cho nên Lan Hoa sinh hoạt ở chỗ này cũng tốt hơn số phụ nữ còn lại.

Thế nhưng Dương Trình không biết tại sao người ngày thường ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay lại không biết thức thời như thế.

Mắt phượng của Tần Nhất khẽ lóe, người phụ nữ này sợ là người quen cũ.

"Anh Trình, để các cô ấy nói chuyện đi, bịt kín hết miệng thế kia tôi không có cách nào giao lưu với bọn họ." Phượng Khuynh Ca biếng nhác dựa vào người Tần Nhất.

Dương Trình nghe vậy vội vàng nói: "Đúng đúng, bọn mày lấy giẻ trong miệng Lan Hoa Hoa Hồng ra, mau lên."

Dương Trình sớm đã bị vẻ thiên kiều bá mị của Phượng Khuynh Ca làm cho trong lòng ngứa ngáy, nào có thể phân rõ Đông Nam Tây Bắc gì nữa.

Đám đàn em cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng mà cho dù không bịt miệng thì đám phụ nữ ở đây đã sớm chết lặng, họ vẫn là dáng vẻ thờ thẫn, ánh mắt không có tiêu cự, chơi họ cũng chả có tý cảm giác gì.
Chỉ có Lan Hoa điên cuồng gào lên: "Tần Nhất, tao muốn gϊếŧ mày, tao muốn gϊếŧ mày! Đều tại mày, nếu không phải mày, làm sao tao có thể luân lạc tới tình trạng như hôm nay, tất cả đều tại mày!"

Tần Nhất liếc nhìn người phụ nữ điên dưới đất, ánh mắt lạnh lùng: "Sở Kiều Kiều, không nghĩ tới lại gặp được cô ở chỗ này."

Đúng vậy, Lan Hoa trước mắt chính là Sở Kiều Kiều.

Nhắc tới Sở Kiều Kiều, cô ta vốn tên là Sở Nhu Nhu, bởi vì lớn lên có mấy phần giống với Tần Kiều Kiều, lại không có làm rõ tính hình, muốn dựa vào khuôn mặt mình gả vào Tần gia, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ chọc tới một thân tanh.

Thời điểm căn cứ thành phố Z bị tiến sĩ Lâm công thành, cô ta cũng không quên mỗi ngày đến Tần gia đợi Tần Hàn Vũ, đáng tiếc là lại có cha và ông nội ánh mắt hạn hẹp.
Ngay tại thời khắc quan trọng như vậy, ở khắp nơi bôi nhọ Tần Nhất và Tần gia, mưu toan muốn trở thành Căn cứ trưởng. Thế nhưng mọi người trong căn cứ cũng không phải đều là đồ đần, lúc mới đầu có chút tác dụng, nhưng về sau bị Tần Nhất bá khí đáp trả, khiến mọi người đều tỉnh táo lại.

Như vậy, Sở gia ở sau lưng quạt gió thổi lửa liền lộ ra, trở thành con chuột mà người người bên trong căn cứ kêu đánh, tùy tiện đi ra ngoài đều sẽ bị người mắng máu chó ngập đầu.

Ai ngờ về sau Tần Miễn quyết tâm, thanh tẩy toàn bộ căn cứ một lần nữa, tất cả người Sở gia đều bị đuổi ra khỏi căn cứ.

Trên đường, ông nội Sở lớn tuổi là người đầu tiên không chịu được, liền rời đi nhân thế. Cha Sở gánh không nổi bà Sở và Sở Kiều Kiều cái gì cũng không biết, lén lút chạy một mình.
Sở Kiều Kiều, bà Sở và Dương Tử Nguyệt, ba người đều là phái yếu, hơn nữa cả ba đều không có dị năng, là nửa đường bị Dương Trình lừa gạt đến nơi này.

Bình Luận (0)
Comment