[Quyển 2] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 266

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Ở lối vào quán bar có một thùng đựng ô, bên trong có không ít ô.

Kỳ Nguyệt thuận tay cầm lên một cái, lấy ô làm kiếm, đâm vào bắp đùi và cổ tay gã đàn ông đang lôi kéo Kỳ Trăn.

Gã đàn ông kia bị đâm ngã khuỵu xuống, kế đó cổ tay lại truyền đến cảm giác đau đớn, gã buông lỏng tay theo phản xạ.

Kỳ Trăn vẫn còn kinh ngạc, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn..."

Lời còn chưa dứt, cô ta chợt thấy rõ mặt người cứu mình, biểu cảm trên mặt nhất thời cứng đờ.

Cô ta đại khái không ngờ trong trường hợp tất cả bạn bè cô ta đều vội trốn đi thì Kỳ Nguyệt lại đứng ra giúp đỡ...

Mấy tên bạn thô kệch của gã đàn ông kia vội vây quanh Kỳ Nguyệt.

"Mẹ mày! Mày chán sống rồi à!"

"Em gái à, em là ai? Quen với con nhỏ này sao? Anh đây khuyên em đừng xía vào chuyện của người khác!"

Kỳ Nguyệt nhìn Kỳ Trăn một cái: "Người xa lạ, trời sinh thích xen vào chuyện của người khác mà thôi."

Gã đàn ông cầm đầu thấy thái độ phách lối của Kỳ Nguyệt thì bị chọc giận, vung bàn tay to như quạt hương bồ lên định tát cô.

Chợt, tiếng xé gió vang lên, cái ô đen trong tay Kỳ Nguyệt đâm thẳng vào tay gã ta.

Tên đó say rượu căn bản không thể đến gần Kỳ Nguyệt, chiếc ô bình thường trong tay cô cực kì linh hoạt, chỉ đâu đánh đó, khiến gã ta đau đớn mà ôm cơ thể hô hoán lên.

Bạn của gã thấy vậy thì vội lao lên tấn công.

Lúc này nhóm Giang Lãng, còn có mấy sư đệ của Kỳ Nguyệt cũng đuổi tới nơi.

"Các người làm gì đấy!"

"Ức hiếp con gái, tụi mày xứng làm đàn ông không?"

Mấy gã đàn ông kia say ngà căn bản không thể chạm đến một cọng tóc của Kỳ Nguyệt, ngược lại còn bị đánh cho tơi tả, bây giờ lại thấy bên phía Kỳ Nguyệt đều là thanh niên cao to, dáng vẻ phách lối ban đầu đã hoàn toàn biến mất, mấy gã liếc nhau một cái rồi vội chạy đi.

Tống Thu Thu vọt tới: "Nguyệt bảo! Hù chết tớ rồi! Cậu chạy nhanh thế! Tớ muốn cản cũng không kịp! Lỡ cậu xảy ra chuyện gì thì sao!?"

Tô Tiểu Đường: "Đúng thế! Vừa rồi quá nguy hiểm!"

Kỳ Nguyệt trấn an hai người: "Không sao, tớ chắc chắn không có nguy hiểm mới dám động thủ trước, Giang Lãng và Lăng Phong đều ở đây, huống chi còn có đám Hạo Tử nữa."

Nhìn dáng vẻ ân cần hỏi han của Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường, Kỳ Trăn mím môi, sắc mặt ảm đạm.

Kỳ Nguyệt: "Các cậu về chỗ ngồi đi, không sao rồi, tớ xử lý một chút chuyện riêng, sẽ về nhanh thôi."

Tống Thu Thu căm hận nhìn Kỳ Trăn một cái, bất đắc dĩ đáp: "Được rồi, vậy cậu sớm về nhé, đừng nói nhảm với cô ta nhiều."

"Sư tỷ! Vậy chị chú ý an toàn nha, có chuyện gì thì gọi tụi em!"

"Được được, đi chơi đi! Cảm ơn mọi người!"

...

Trước cổng quán bar, sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại Kỳ Nguyệt và Kỳ Trăn.

Kỳ Nguyệt nhìn thời gian trên điện thoại, chỗ ở của Kỳ Vạn Lý cách đây không xa, chắc cũng sắp đến nơi rồi.

Kỳ Trăn nhìn chằm chằm Kỳ Nguyệt, dường như muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa kịp lên đến cuống họng, cô ta đột nhiên vọt vào trong ngõ hẻm gần đó nôn thóc nôn tháo.

Sau một hồi nôn mửa, cô ta loạng choạng bước về hướng xe taxi.

Lúc Kỳ Trăn đi ngang qua, Kỳ Nguyệt kéo cô ta lại. Để tránh Kỳ Trăn gây thêm rắc rối, cô phải xác nhận Kỳ Vạn Lý đón cô ta đi mới được.

Kỳ Trăn: "Chị làm gì đấy? Ai mượn chị xen vào chuyện của tôi! Chẳng phải chị nói không quen tôi, chị chỉ là người xa lạ sao? Chị thật sự coi mình thành chị gái tôi rồi à?"

Kỳ Nguyệt mặt không biến sắc đáp: "Thấy người yếu bị ức hiếp, dưới tình huống có thể ra tay giúp đỡ thì nên giúp, đó là chuyện một công dân có tam quan bình thường nên làm."

Kỳ Trăn bị nghẹn đến đỏ mặt: "Cũng đúng... Tôi được tính là gì chứ, đối với chị mà nói, chỉ có Tống Thu Thu mới là chị em tốt của chị!"

Kỳ Nguyệt gật đầu: "Ừ."

Kỳ Trăn: "..."
Bình Luận (0)
Comment