Editor: Nha Đam
Sau khi Mộ Bạch sững sờ, hắn nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán cô.
Thiếu niên dáng người mảnh khảnh hơi rũ mi xuống.
Lúc trước, hình ảnh mà hắn nhìn thấy ở tinh lâu chính là khoảnh khắc này.
Hắn chủ động hôn lên trán cô.
Lúc trước không hiểu, cảm xúc không thể giải thích kia ở trong lòng.
Sau đó, sau khi nhìn thấy hình ảnh này trong tinh lâu, liền trở nên rõ ràng.
Đâị khái là ... Thích.
Cho nên mới có thể ghen.
Vì vậy, sẽ không thể giải thích được ghét sự gần gũi giữa cô và thập nhị hoàng tử.
Mộ Bạch dừng lại, bưng cháo ngọt lên bàn và tự tay đút cho cô ăn.
Phong Thiển được ngoan ngoãn để đối phương đút cho ăn.
Sau khi ăn xong.
Mộ Bạch đặt lại chiếc bát trống xuống và lấy trong tay áo ra một chiếc hộp gấm.
"Ta đã bỏ lỡ sinh nhật mười bốn tuổi của Tiểu Thiển Nhi, cũng không có lễ cập kê. Đây là ... một món quà sinh nhật bù đắp."
Phong Thiển nhìn mảnh nhỏ, sau đó nhìn xuống hộp gấm trong tay mảnh nhỏ.
Cô đưa tay ra đón lấy.
Mở ra.
Bên trong là một trâm cái tóc xinh xắn.
Làm bằng ngọc bích.
Phong Thiển đặt hộp gấm sang một bên, cúi người bẹp một ngụm vào mặt Mộ Bạch.
Cô cong mắt: "Cảm ơn Tiểu Bạch."
Đôi mắt thiếu niên càng sâu.
Im lặng không nói một lời.
Hắn nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Ta muốn ... Cưới nàng."
...
...
Hôm nay.
Từ Quốc vương đến người dân Thiên Vinh quốc, đều hồi hộp và mong đợi.
Nếu nói, điều gì đã khiến họ bị sốc gần đây nhất.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là tuyên bố của Quốc sư đại nhân được vạn người kính ngưỡng .
Ngài ấy muốn thành thân.
Mọi người đều chóng váng.
Không phải nói Quốc sư đại nhân lãnh đạm không gần nữ sắc sao?
Tại sao lại thành thân?
Điều khiến họ càng sốc hơn.
Phu nhân lại là cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư.
Tất cả mọi người: "..."
Quốc sư đại nhân nuôi vợ từ bé.
Không hổ là Quốc sư.
Mười mấy năm trước đã tìm được vợ tương lai.
Tự tay ngắt hết đào hoa, tự mình nuôi dưỡng.
Thông minh thật đấy.
Có người thì thào nói: "Nhưng mà, Quốc sư hơn cô gái đó mười hai tuổi."
Có người vặn lại: "Mười hai tuổi thì sao? Đối với một người như Quốc sư đại nhân, cho dù hắn hơn tôi hai mươi tuổi, tôi cũng nguyện ý gả!"
"Nói cũng đúng..."
Do đó, vấn đề tuổi tác được bỏ qua.
Quốc sư đại nhân kết hôn.
Mười dặm hồng trang.
Các quốc gia khác đều gửi lời chúc mừn.
Bên ngoài, tiếng chiêng, tiếng trống náo nhiệt, sôi động.
Mọi người uống rượu, vui vẻ, nói chuyện cười đùa.
"Này, sao lại không thấy Quốc sư đại nhân?"
"Quốc sư đại nhân cũng không xã giao bao giờ, e rằng buổi thành thân này cũng vậy."
"Các nhười đều không hiểu gì cả, đêm xuân đáng giá ngàn đó."
...
Lại là một trận ồn ào.
Một căn phòng yên tĩnh ở phía bên kia.
Quốc vương ngồi trong yến tiệc, ánh mắt phức tạp ăn tiệc.
Ai.
Nhớ trước đây, hắn còn muốn tác hợp Kỳ Nhi cùng với tiểu cô nương trong phủ Quốc sư.
Tình bạn thanh mai trức mã đẹp hơn bao giờ hết.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, Quốc sư đại nhân lại để ý tiểu cô nương đó.
Quốc quân ngẫm lại đều có chút nghĩ mà sợ.
May mắn thay, tiểu cô nương trong phủ Quốc sư đối với Kỳ Nhi chỉ có hờ hững.
Nếu không, khó có thể tưởng tượng được.
Suýt nữa hắn đã tiến xa trên con đường đắc tội Quốc sư.
Quốc vương thở dài.
Hắn làm Quốc vương cũng không dễ dàng gì.
Nếu không phải vì Quốc sư đại nhân không quan tâm đến quyền thế, nếu không hắn cũng không giữ được quyền lực này.
Phòng tân hôn.
Nến đỏ lay động.
Màn lưới lụa mỏng.
Mộ Bạch bỗng nhiên có chút ngơ ngẩn.
Trái tim cũng không ngăn được đập mạnh.
Dường như ... Trong mười năm qua, trăm phương ngàn kế, thận trọng từng bước
Chính là vì ngày này.
Vì để có được cô.
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ?
Đó là sau khi nhìn thấy hình ảnh đó ở tinh lâu.
Hoặc là có thể ... Sớm hơn.
Hiện tại......
Mộ Bạch rũ mắt xuống.
Đôi mắt lạnh lùng giờ đây đã bị thay thế bởi sự nóng rực.
Màn ngủ rơi xuống.
Che lấp một cảnh xuân.
***Hoàn thế giới 5***
Vậy là lại hoàn thêm một thế giới nữa rồi ˭̡̞(◞˃ᆺ˂)◞*✰
Sắp tới tớ sẽ dừng edit bộ này để edit bộ "Trở về thời niên thiếu của chồng tôi" ( Truyện có 30 chương thôi mà mình bỏ bê nhiều quá rồi )
Nếu các bạn thích thì hãy theo dõi truyện đấy của mình nhé ♡〜٩( ˃́▿˂̀ )۶〜♡
Thế giới 5 là "Đồ đệ của ta vừa dính người vừa hung dữ" nhé. Không biết có phải huyền huyễn, tu tiên không