Chương 212
Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (15)
Edit by Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Vô Dược cẩn thận giúp hắn đeo lên, cây tương tư đỏ tươi giúp tay hắn càng trắng hơn càng đẹp hơn. Nàng để lại trên tay hắn một nụ hôn, môi đỏ phun ra: "Thật đẹp."
Bởi vì hành động của nàng, cả khuôn mặt của Mạch Cẩn Thư đều đỏ bừng lên. Xấu hổ đến tựa hồ hận không thể đem chính mình giấu đi.
Vô Dược dừng một chút, lại quên nam nhân thời đại này không thể tùy tiện đùa giỡn.
Mạch Cẩn Thư trong lúc vô ý thấy tay nàng bị chọc vài cái, nhẹ nhàng thổi lên, đau lòng mở miệng: "Thê quân bị thương."
Vô Dược không sao cả cười cười: "Không ngại, vết thương nhỏ thôi không đau không ngứa, chúng ta trở về đi."
"Được." Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn gật gật đầu, trên mặt như cũ treo biểu tình vui vẻ.
...
Ánh trăng trên cao chiếu xuống Thành đô phồn hoa, khắp nơi đều là ngọn đèn dầu lập loè. Náo nhiệt nhất không nơi nào hơn đệ nhất thanh lâu gọi là Thiều Nhan lâu.
Vô Dược nhàn nhã ngồi trên gian gác mái, cầm nắm chén rượu, lạnh nhạt nhìn mọi thứ dưới lầu. Đột nhiên, một hình bóng quen thuộc thu hút tầm mắt của nàng.
Thẩm Triều mặc y phục màu đỏ, chậm rãi từ lầu hai đi xuống.
Môi Vô Dược hơi hơi gợi lên, đây là đêm đầu tiên của Thẩm Triều, cũng là lúc chủ tuyến chuyện xưa bắt đầu. Nam nữ chủ chính là bởi vì chuyện này mà quen biết.
Vô Dược nhìn thoáng qua hào quang càng ngày càng ảm đạm trên đầu hắn, trong mắt nhiều thêm vài phần vừa lòng.
Nếu buổi tối hôm nay người hắn gặp được không phải nữ chủ. Vậy hào quang kia của hắn sẽ hoàn toàn biến mất đi, dù sao thế giới này, nữ chủ mới là vai chính cuối cùng.
Nàng biết trong thế giới này, lần đầu tiên của nam tử đặc biệt quan trọng. Cho dù là nam tử bên trong thanh lâu.
Vô Dược mới đầu không nghĩ tới phải dùng thủ đoạn như vậy, chỉ tiếc hắn trêu chọc nam nhân của nàng. Hắn khiến người của nàng bị thương, vậy nàng liền hủy diệt cả đời của hắn.
...
Thẩm Triều nhìn những nữ nhân dưới chân của mình, người nào cũng lộ ra ánh mắt khát vọng. Trong lòng nhịn không được liền nổi lên một trận chán ghét.
Sau khi nhìn đến những nữ nhân như vậy, hắn lại không khỏi nhớ tới trước kia. Phong Hoa Nguyệt đối với mình cầu được ước thấy, nàng lớn lên rất đẹp, tuy rằng luôn lạnh như băng nhưng đối với mình lại rất tốt. Thật không biết hắn lúc trước, đến tột cùng là mù mắt gì mà lại bỏ lỡ nàng như vậy.
Thời điểm Thẩm Triều vẫn là trẻ con, đã bị tú bà Thiều Nhan lâu nhặt về, sau đó bắt đầu cẩn thận dạy dỗ, liền vì sau này lớn lên tốt nên cho hắn kiếm tiền.
Hắn là một người từ nhỏ dung mạo đã rất tốt, là người có tài trí, tài nghệ lại đứng đầu. Tuy xuất thân thanh lâu, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ trở thành ngoạn vật* của nữ nhân.
*Ngoạn vật: Đồ chơi cho người khác tuỳ ý chơi đùa.
Nghĩ đến đây, hắn liền không cam lòng. Nếu lúc trước hắn không buông tay, đồng ý lời cầu thú của Phong Hoa Nguyệt, vậy thì hắn hiện tại chính là phu nhân Tướng quân cao cao tại thượng. Làm sao cần phải đối mặt với tình huống như bây giờ?
Thẩm Triều thắng trên sân khấu liền nhận được phần lớn âm thanh kinh ngạc và cảm thán. Tú bà thấy như vậy, cười đến không khép miệng được. Hắn liền biết, bảo bối của hắn nhất định rất đáng giá. Cũng không mệt hắn tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm như vậy.
Sau khi Vô Dược thấy trong sân không có thân ảnh của Văn Ninh, liền không hề nhìn phía dưới, mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mà bên kia Văn Ninh, trong tay mình ôm một mỹ nhân nhi từ trên trời rơi xuống. Mặc một bộ bạch y, khuôn mặt tuấn mỹ giống như tiên nhân miêu tả trong thần thoại.
Văn Ninh ôm chặt mỹ nhân nhi trong lòng ngực đùa giỡn nói: "U, mỹ nhân nhi thật đẹp, đây là đang trình diễn một màn rời nhà trốn đi sao?"
Mỹ nhân nhi đỏ bừng mặt, nhưng khí thế như cũ không chịu thua nói: "Liên... Liên quan gì đến ngươi."
Văn Ninh cười ra tiếng, không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ nam tử Phượng Hoa quốc này đều đáng yêu như vậy sao?
07/02/2021