Chương 218
Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (21)
Edit by Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Không bao lâu Trầm Ngọc liền xoay người rời đi, Vô Dược còn chưa đi, lẳng lặng nhìn hồ trước mắt, tựa hồ đang hưởng thụ một chút yên lặng này.
Đại khái chính là cái tâm thái* kia của Vô Dược đã già rồi, tựa hồ bắt đầu sinh sống như người già.
*Tâm thái: Tâm là bên trong trái tim con người, thái là thái độ biểu hiện ra bên ngoài.
Nhưng không có bình tĩnh bao lâu, liền bị âm thanh thình lình xảy ra đánh gãy: "Hoa Nguyệt..."
Vô Dược xoay người liền thấy Thẩm Triều đứng cách mình vài bước chân. Nàng theo bản năng nhíu mi xuống, đối với hắn thật sự không có hảo cảm gì. Nếu không phải hắn, nàng và tiểu chính phu của nàng liền sẽ không có nhiều vấn đề như vậy. "Chuyện gì?"
Khi Thẩm Triều nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, con ngươi xẹt qua một tia thất vọng. Sau đó âm thanh mang theo chút run rẩy mở miệng: "Chúng ta... Thật sự không có khả năng sao?"
Vô Dược bị hắn nói làm cho tức cười, may mà năng lực che dấu của nàng rất tốt, cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Nàng đánh giá hắn, so với thời điểm lần đầu tiên thấy hắn, hiện tại hắn thêm vài phần tiều tụy, tự tin trong mắt cũng không còn tồn tại nữa. Nếu hắn không có hào quang vai chính, căn bản cái gì cũng đều không phải.
Vô Dược nhướng mày, lạnh lùng nói ra: "Ngươi cảm thấy ngươi hiện tại, còn có cái gì đáng giá để bản tướng quân thích?"
"Ta..." Thẩm Triều cúi đầu, nỗ lực khiến bản thân càng đáng thương chút. Hốc mắt phiếm hồng, khiến chính mình có vẻ nhu nhược đáng thương.
Vô Dược thiếu chút nữa bị hắn ghê tởm đến, rõ ràng cùng một động tác, cùng một biểu tình. Tiểu chính phu của nàng làm đẹp như vậy, người khác làm sao lại ghê tởm như vậy đây?
Vô Dược không dấu vết lui một bước, khiến chính mình cách xa hắn hơn. Châm chọc mở miệng nói: "Thẩm Triều, ngươi hiện tại hết thảy đều là chính ngươi lựa chọn, có một số chuyện đã bỏ lỡ vậy vĩnh viễn đều là bỏ lỡ. Hối hận không được."
Sau đó cũng không đợi hắn nói gì, chính mình liền xoay người rời đi. Rời đi không bao lâu, tiểu chính phu của mình liền xuất hiện trước mắt.
Chỉ thấy tiểu chính phu mặt đầy ủy khuất nhìn nàng, đôi mắt đẹp ướt dầm dề tựa hồ muốn nói, nàng không dỗ ta, ta liền khóc cho nàng xem, hắn mở miệng hỏi: "Nàng có phải lại lén đi gặp tiểu tình nhân hay không."
Vô Dược dở khóc dở cười, tiểu tình nhân của nàng từ đâu ra nha. Nàng ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn, nhéo nhéo mũi hắn, bất đắc dĩ nói: "Ngoại trừ chàng, ta lấy đâu ra tình nhân."
Âm thanh hắn nhược nhược hỏi: "Thật sao?"
Vô Dược lại ở trước công chúng hôn hắn, vừa vặn tiểu chính phu nguyện ý đi ra rửa đôi mắt và tâm tình cho nàng. Nàng nháy mắt quên mất, người vừa nãy khiến nàng nhìn đến cay mắt...
Mặt Mạch Cẩn Thư nháy mắt lại đỏ bừng lên, tràn đầy thẹn thùng mở miệng: "Nàng... Nàng sao lại ở trước công chúng hôn ta."
Vô Dược giơ tay sửa sang lại đấu lạp* cho hắn, trong lòng suy nghĩ câu còn may, đàng hoàng là phụ nam ở thời đại này, đều có thói quen ra cửa mang đấu lạp. Bằng không tiểu chính phu của nàng lớn lên đẹp như vậy, khẳng định sẽ bị người khác bắt cóc.
*Đấu lạp: Hay còn gọi là mũ trúc, mũ che mặt hay dùng trong phim cổ trang và kiếm hiệp của Hoa ngữ.
Sau khi môi nàng hơi hơi giơ lên, mở miệng nói: "Không tốt sao? Tuyên bố với người khác một chút, ta là của chàng."
Mạch Cẩn Thư đỏ mặt đem chính mình chôn ở trong lòng ngực nàng, sau đó trả lời: "Được."
Vô Dược nhìn bộ dạng hắn thẹn thùng, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, nhưng càng có thêm nhiều phần thích. Bộ dạng này của hắn thật đáng yêu, khiến nàng rất có cảm giác đại nữ nhân.
Tổng kết lại, chỉ cần thời điểm hắn không phát bệnh, đều là rất đáng yêu. Ngoan ngoan ngoãn ngoãn khiến nàng rất có dục vọng chinh phục, có loại cảm giác muốn đem hắn phác gục ăn sạch sẽ.
Vô Dược muốn nhớ rõ bộ dáng hắn ở thế giới này, nên lại xem lại vài lần.
Hoàn toàn quên người nào đó khi phát bệnh, bản thân cảm thấy bất đắc dĩ.
07/02/2021