"Vết thương trên tay em còn chưa có tốt lên đâu, không muốn về nhà nghỉ ngơi cho tốt, muốn lưu lại di chứng phải không, hả?"
Cố Tích Thời lải nhải, giống như một ông cụ non giảng đạo lí bên tai Phồn Tinh, "Em túc trực ở bên ngoài ICU cũng không thấy được anh đâu, hà tất phải tử thủ ở nơi đó, thật là ngốc, ngốc quá đi thôi!"
Quả nhiên, đại lão quả thực hai mặt quá đi thôi.
Cố Hàn lắm miệng, chính là lão vương bát đản niệm kinh.
Cố Tích Thời nhắc mãi nàng lâu như vậy, nàng chỉ có chút bất đắc dĩ lại sủng nịch, cúi cúi cái đầu nhỏ xuống.
Ai nha, Tiểu Hoa Hoa bệnh còn chưa hết, không thể lại chê hắn lắm lời, bằng không hắn sẽ thương tâm, sẽ buồn lắm nha!
Thời điểm hai người cùng nhau đón giao thừa, Cố Tích Thời nói, "Một năm lập tức liền tới, Phồn Tinh có cái nguyện vọng mới nào không?"
Phồn Tinh nghĩ nghĩ, "Hy vọng Cố Tích Thời, về sau đều có thể là Tiểu Hoa Hoa của em."
Kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, đều như thế.
Cố Tích Thời trước kia còn có một loại cảm giác, trong mối quan hệ của hai người tựa như vẫn còn một tầng ngăn trở không nói nên lời.
Trước kia cảm thấy nàng càng thêm giống một tiểu hôn quân, không chút để ý tiếp thu sự lấy lòng của hắn, tuy rằng đem hắn đặt ở trong mắt, nhưng vẫn chưa đem hắn để ở trong lòng, đau hắn, thương hắn.
Phảng phất hắn là cái sủng phi không quan trọng chút nào, thích thì đúng là có thích, nhưng cũng không nhiều thêm vài phần thiệt tình. Nàng thích chỉ là túi da này của hắn, mà không phải bản thân con người hắn Cố Tích Thời.
Nhưng hiện tại...
Hắn cảm thấy, có chút thứ đó khang khác, tựa hồ cùng trước kia bất đồng.
"Cố Tích Thời, anh có cái nguyện vọng gì không nha?" Phồn Tinh học theo, hỏi hỏi Cố Tích Thời.
Cố Tích Thời chỉ lẳng lặng nhìn nàng một cái, sau đó phá lệ muộn tao* ngượng ngùng cúi thấp đầu, "Ta hy vọng, Tiểu Tinh Tinh mỗi ngày đều có thể cùng thân thân** với ta."
*Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường... để cái từ này thấy ý nghĩa tổng quát hơn nha.
** Để thân thân thay vì hôn hôn tại anh nhà ta muốn nhiều hơn ý mà há há, mọi người thông cảm cho anh nhà đi nha
Sưu Thần hào cảm thấy Chiến Thần ba ba nũng nịu đến có chút... ghê tởm.
Thật sự là boy tâm cơ lừa gạt người ta, Sưu Thần Hào cảm thấy do nó thường thường bởi vì da mặt không đủ dày nên vẫn còn độc thân.
Cố tình điểm chết người chính là, tiểu gấu con thật ưng cái bộ dáng này nha!
Không chút do dự liền hướng tới bên môi Cố Tích Thời hôn qua...
Sưu Thần hào cảm thấy thật sự quá cay mắt!
Vì thế quyết định yên lặng lui vào trong không gian của chính mình, cứ để cho Chiến Thần ba ba dệt trên đỉnh đầu mình hoa văn phức tạp, soái đến như mang nón xanh.
Rốt cuộc cho tới bây giờ, nó cũng không xác định Cố Tích Thời đến tột cùng có phải Chiến Thần đại nhân hay không à nha?
Nếu không phải mà nói...
Nga, chẳng lẽ Chiến Thần ba ba của nó không đáng có được cái nón xanh độc nhất vô nhị trên đỉnh đầu sao?
Hay vẫn nên dệt thành chiếc mũ lông chim xanh đi ha, ngẫm lại thật đúng quá tự hào với tay nghề của chính mình nha!
*
Từ khi qua bước qua năm mới, tìm cảm giữa Cố Tích Thời cùng Phồn Tinh tiến bộ vượt bậc.
Đừng hỏi Cố Hàn làm sao cảm thấy được điểm này, chỉ có thể nói rằng quả thực khiến cho hắn có một phen nước mắt chua xót.
Hắn vui vui vẻ vẻ tặng biệt thự cao cấp cho đại ca!
Lại đưa du thuyền!
Đưa cổ phần!
Đưa...
Kết quả chỉ trong chớp mắt, không biết người ta đã dùng công phu gì, mấy thứ này đều chuyển tới trong tay Phồn Tinh.
Đặc biệt là cổ phần của công ty a, hắn nhọc lòng quan tâm đại ca, sợ anh ấy nếu trong tay không có một số đồ vật, thân thể còn ốm yếu, đến lúc đó khi đối mặt với Phồn Tinh sẽ cảm thấy tự ti áy náy.
Cho nên hắn người em trai tốt này mới suy tính hết mọi biện pháp, giúp đại ca gia tăng lợi thế.
Nam nhân có tiền liền có mị lực, đến lúc đó Hứa Phồn Tinh còn không phải khăng khăng một mực đi theo đại ca sao?
Kết quả đâu? Kết quả thì sao?
Hiện tại hắn bắt đầu lo lắng... vị tiểu phú bà có tiền này, có phải sẽ đi bao dưỡng tên tiểu bạch kiểm thân thể càng tốt, năng lực càng mạnh hay không nha!
"Đại ca, ngươi thật sự không lo lắng một ngày kia nàng sẽ thay lòng đổi dạ sao?" Cố Hàn cảm thấy chính mình quả thực rầu thúi ruột với chuyện tình của người đại ca ngây thơ này.
( Sao cảm giác như hoàng thượng chưa gấp, thái giám đã vội nha haha)
Mà Cố Tích Thời nhìn em trai giống như đang xem một tiểu hài tử không hiểu sự đời, hơi có chút bất đắc dĩ nhìn hắn cười cười, "A Hàn, ngươi lo lắng nhiều rồi."
"Nhưng lỡ như vạn nhất thì sao?" Vạn nhất nếu nàng ta thay lòng đổi dạ, anh chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao hả?!
"Thì có sao đâu chứ?" Cố Tích Thời chỉ nhàn nhạt đáp lời, "Phồn Tinh, nàng ấy so với tính mạng của ta còn muốn quan trọng hơn nhiều." Nếu so mệnh đều quan trọng hơn, vậy chỉ chút tiền này, tính là cái gì đâu?
Hơn nữa trong lòng Cố Tích Thời vô cùng rõ ràng, hắn chung quy vẫn không thể ở bên cạnh nàng đến cuối cuộc đời...
Vậy hắn chỉ có thể lưu lại càng nhiều tài sản, bảo đảm nàng về sau có thể không lo vấn đề cơm áo thôi.
Cố Hàn quả thực......
Hận rèn sắt không thành thép!
Cẩu lương của ngươi quá độc, hẹn gặp lại!
*
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến tháng 3, vết thương trên tay Phồn Tinh rốt cuộc cũng lành lặng đến không sai biệt lắm, có thể bắt đầu tham dự một ít hoạt động.
Nói đến cũng thật là một đoạn nghiệt duyên, sau khi thương thế lành lại, lần đầu tiên tham dự hoạt động liền gặp gỡ Kỳ Chương cùng Thẩm Tâm.
Cố Hàn cảm thấy chính mình quả thực y như một thái giám tổng quản, phụng chỉ hành động, hắn căn bản không muốn tham gia loại hoạt động như này được không?
Thời thời khắc khắc tiếp nhận vô số ánh mắt hoa si của đám nữ nhân, còn phải tùy thời đề phòng có kẻ ngu ngốc hạ dược bản thân mình, ý đồ mẫu bằng tử quý thành công trèo lên người mình thượng vị.
Đâu đều do đại ca bức người ta, tức quá đi mất?!
Nói cái gì mà Tiểu Tinh Tinh tay còn chưa khỏi hoàn toàn, để hắn chú ý nàng một chút.
Cố Hàn nghe xong quả thực trong lòng nôn ra máu, còn Tiểu Tinh Tinh, he ta khinh... anh còn không phải đang ghen sao.
Kỳ Chương ở trong đám người một khắt nhìn thấy Phồn Tinh, giữa mày theo bản năng hung hăng nhăn lại.
Này mấy tháng nay, hắn đều cảm thấy có loại tâm tình phá lệ kỳ quái, thời điểm nhìn Thẩm Tâm, thường thường sẽ đột nhiên nhớ tới nữ nhân Hứa Phồn Tinh này.
Hắn thậm chí có điểm hoài nghi, Hứa Phồn Tinh có phải đã hạ cổ độc gì với bản thân mình hay không? Hay là đang diễn lạt mềm buộc chặt? ( lại ảo tưởng nữa òi, có bệnh, bệnh không nhẹ)
Rõ ràng khi trước nữ nhân này không biết liêm sỉ, dây dưa, lôi kéo với hắn. Kết quả sau khi rời đi lại dứt khoát lưu loát như thế, này quả thực không phù hợp lẽ thường!
Ở trong tưởng tượng của Kỳ Chương, Hứa Phồn Tinh hẳn phải năm lần bảy lượt dây dưa với chính mình, chết sống không chịu rời đi mới đúng.
Chẳng lẽ thực sự diễn lạt mềm buộc chặt?
Đúng! Không thể sai được! Tuyệt đối là lạt mềm buộc chặt!
Kỳ Chương ôm ý niệm như vậy, tìm cơ hội đem Phồn Tinh ép vào trong chỗ cuối ở hành lang, khóe miệng ngậm ba phần ý cười nắm chắc, trong ánh mắt mang theo một chút trào phúng cùng đắc ý dào dạt, "Hứa Phồn Tinh..."
Phồn Tinh lặng lẽ đem que cay bỏ vào trong miệng.
Nàng cố ý né tránh Cố Hàn, mua que cay.
Cố Tích Thời không cho nàng ăn đồ bậy bạ, hơn nữa còn để cho Cố Hàn nhìn chằm chằm nàng.
Chó săn! Lêu lêu lêu...
Liền không cho hắn phát hiện!
"Lại lạt mềm buộc chặt như vậy, đã không còn thú vị. Cô bất quá chính là muốn thông qua phương thức như vậy, hấp dẫn sự chú ý của tôi sao? Được thôi, hiện tại liền cho cô một cơ hội, để cô nói nói mấy câu, như thế nào?"
Càng nhìn Phồn Tinh ở khoảng cách gần, Kỳ Chương liền cầm lòng không đậu mà so sánh nàng cùng Thẩm Tâm.
Nàng so với Thẩm Tâm trẻ tuổi hơn một chút, ngũ quan tuy rằng cực kỳ tương tự, nhưng trên người có loại khí chất ngây thơ, trong sáng.
Làm người ta hận không thể đem dáng vẻ thuần khiết này của nàng phá hủy, đem nàng đè ở dưới thân, thỏa mãn những tâm tư đen tối không thể miêu tả của chính mình...
Từ khi biết Thẩm Tâm thời điểm ở trên giường thành thục, trơ trẽn như thế, hắn liền cảm thấy có chút buồn nôn.
Kỳ Chương nói nói lộn xộn một tràn, tất cả đều là phong thái bá đạo tổng tài cuồng túm khốc huyễn.
Phồn Tinh nghe xong vẻ mặt mộng bức.
Kỳ Chương thấy thế chỉ cảm thấy càng thêm động tâm, bộ dáng ngây thơ mờ mịt này, thật sự... phá lệ mê người.
Nhưng mà hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Phồn Tinh khi nhìn thấy hắn có thoải mái hay không.
Hắn nói chuyện, quá dài, còn lảm nhảm ảo tưởng.
Cố Tích Thời trong khoảng thời gian này, vẫn luôn huấn luyện nàng nghe nghe* những câu dài loằng ngoằng.
* Bởi vì trí thông minh còn thấy nên có một số từ Phồn Tinh sẽ nói lặp lại 2 3 lần ví dụ như: nghe nghe, nói nói, ôm ôm, thân thân,... chứ không phải mình dịch dư đâu nhé.
Cái câu rất dài rất dài như thế, nói một lần, phải để nàng nghe được trọng điểm.
Lúc nàng không chịu, Cố Tích Thời liền một câu một câu phân tích cho nàng nghe.
Cố Tích Thời nói, chỉ cần trong mỗi câu nghe được những từ quan trọng nhất, liền biết đối phương đang nói cái gì.
Phồn Tinh nghe ra như sau ——
Lạt mềm buộc chặt.
Cô muốn thức thời.
Thông minh một chút.
Cho cô cơ hội lấy lòng tôi.
( ha ha thế có chết không chứ, dạy vầy không xong quá)
1949 words.