[Quyển 2] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Chương 339

Kết quả Tần Kiệt bị lão sư gọi tới văn phòng, liền ở trong bầu không khí nhẹ nhàng mà suиɠ sướиɠ gặp mặt Phồn Tinh, tiếp đến bị Phồn Tinh bạo kích tam cái liền ——

Trong nhà bị hỏa hoạn!

Mẹ anh thiếu chút nữa bị lửa đốt chết!

Hiện tại bị thương rất nghiêm trọng, mau mau về nhà đi!

Lão sư: "..."

Tần Kiệt: "..."

Lão sư nếu biết, tiểu cô nương nhìn như ngoan ngoan ngoãn ngoãn có thể mang đến chính là cái   tin tức có tính chất nổ mạnh như vậy, hắn căn bản sẽ không để nàng nói ra đâu!

Rốt cuộc lập tức liền sắp thi trung khảo, đây là cuộc thi đối với toàn bộ học sinh có thể thay đổi vận mệnh của họ.

Tuy rằng lấy thành tích ngày thường của Tần Kiệt, kì thì khảo chuyển cấp sang cao trung không có vấn đề bao lớn. 

Nhưng cao trung có phân chia ban thực nghiệm cùng ban bình thường, hơn nữa lấy thành tích trong kì thi trung khảo để phân ban.


Cho nên cho dù trong nhà ra cái đại sự gì, thì trong tình huống bình thường lão sư cũng sẽ lựa chọn cùng với gia trưởng trong nhà học sinh giấu xuống, thẳng đến khi thuận lợi vượt qua khảo thí.

Tần Kiệt khi nghe được Lý Tú Lệ xảy ra chuyện, trong nháy mắt kia đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh cả người.

Sau đó hắn theo bản năng nghĩ tới chính mình sắp phải thi trung khảo ——

Không không không!

Mẹ hắn bị lửa đốt bị thương, hắn như thế nào có thể chỉ nghĩ tới cuộc thi của chính mình đâu?

Không nên!

Nhưng mà Tần Kiệt vẫn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đốt muốn hỏng, có loại cảm giác chân tay luống cuống.

Một bên là sắp đã đến kỳ thi trung khảo, bên kia là mẹ ruột của chính mình.

Hắn thậm chí trong lòng mơ hồ có điểm oán hận, sớm không xảy ra, muộn không xảy ra, vì cái gì cố tình chọn ngay lúc này?


Phồn Tinh ở bên cạnh nghiêng đầu xem Tần Kiệt ——

"Anh không trở về nhà sao?"

"Mẹ rất đau anh."

"Người trong thôn nói, nếu bà sắp chết, anh vừa lúc, có thể nhìn mặt bà lần cuối a."

Sưu Thần Hào lúc này quả thực nhịn không được muốn đồng tình với Tần Kiệt, thật mẹ nó gặp gỡ tiểu vương bát đản niệm kinh!

Hơn nữa vẫn là cái loại tiểu vương bát đặc biệt bất khuất, phảng phất không phiền đến ngươi cho đáp án gì cả, nàng có thể vẫn luôn nhắc mãi không ngừng.

"Lão sư, con muốn xin nghỉ về nhà." Tần Kiệt rốt cuộc hạ quyết tâm nói.

Lão sư cũng chỉ có thể đáp ứng, "Ít nhất phải trở về trước kì thi trung khảo một ngày đấy, biết không?"

"Đã biết, lão sư."

*

Phồn Tinh không có cùng Tần Kiệt trở về chung, mà là thời điểm ở Bạch Mã trấn, nhanh như chớp chạy chậm đi đến phòng đơn nhỏ được Tần Ngạn thuê trong trấn.


Thời điểm Tần Ngạn trở về, cũng chỉ nhìn thấy Phồn Tinh oa oa ở cửa chờ hắn.

Vì thế chạy nhanh ba bước cũng thành hai, mở cửa lôi kéo Phồn Tinh vào nhà.

"Tinh Tinh, em như thế nào lại ở đây? Không phải nói em đừng tới tìm anh sao?" 

Hắn trong hai ba năm qua, cũng tích lũy không ít địch nhân, sợ nhất chính là liên lụy Phồn Tinh.

Bất quá hắn cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch, hiện tại hắn cũng đã leo lên trên con đường của một nhân vật trong huyện thành.

Chỉ cần biểu hiện thật tốt, có thể từ đây đi lên, sau khi trở thành tâm phúc của người nọ trở, lúc sau, hẳn là còn có thể tiếp tục được người này đề bạt.

Lăn lộn lâu như vậy, Tần Ngạn cũng coi như đã sờ đến một ít môn đạo.

Đích đích xác xác vạn sự khởi đầu nan, thời điểm xen lẫn trong tầng chót nhất, ai đều có thể dẫm lên hắn một chân. Liền tính hắn có thể đi lên không ngừng, kia cũng là  một cái mệnh tiện, không ai để mắt.
Nhưng chỉ cần thoáng hướng lên trên bò một cái, gặp được đại nhân vật sẽ càng ngày càng nhiều, kỳ ngộ cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

Đến lúc đó chỉ cần cho người ta lưu lại ấn tượng dám đánh dám đua, tự nhiên cứ như vậy sẽ có người tung ra cành ôliu!

Chuyện hắn hiện tại phải làm, chính là tích lũy đầy đủ.

"Nhớ anh trai." Phồn Tinh ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi trên giường, tùy ý Tần Ngạn lau mặt cho nàng, mang dép lê vào.

Một câu nhớ anh trai khi khiến tim Tần Ngạn cơ hồ đều mau hóa thành bãi nước, "Anh cũng nhớ em, đặc biệt đặc biệt nhớ em. Có mệt hay không? Trước nằm trên giường anh ngủ một lát đi."

Phòng đơn vốn thực chật chội, chỉ mới bày một chiếc giường cơ hồ không có nơi đặt chân.

Khí vị cũng không phải quá dễ nghe, mơ hồ còn tản ra mùi mốc.

Tần Ngạn từ khi ở tại nơi này, lúc sau cơ hồ liền không có ngủ được giấc nào quá tốt. Chỉ có ôm Phồn Tinh ngủ, mới có thể an ổn một chút.
Trấn trên thực loạn, hắn đã gặp qua vụ gϊếŧ người.

Có đôi khi nằm mơ đều mơ thấy chính mình bị người bên đường chém chết, sau đó Phồn Tinh khóc thật thương tâm.

Phồn Tinh thành thành thật thật oa trong lòng ngực Tần Ngạn ——

"Anh ơi."

"Ân."

"Tiểu Hoa Hoa."

"Không thể gọi anh như vậy."

"Tần Ngạn."

Tần Ngạn không thể nhịn được nữa, vỗ vỗ mông nhỏ của Phồn Tinh, "Không biết lớn nhỏ, đều đã nói, phải gọi anh trai."

Phồn Tinh một móng vuốt chụp trên mặt Tần Ngạn, thở phì phì mà dùng đầu đâm vào ngực hắn, sau đó nhắm mắt lại, giả chết.

Ngon nha!

Đánh hắn một cái tát còn dám sinh khí!

Nhưng còn có thể như thế nào đâu?

Còn không phải chỉ có thể không thể nề hà thở dài, chặt chẽ ôm lấy tiểu gia hỏa.

Kỳ thật cũng chỉ có ở ngay lúc này, Phồn Tinh mới toát ra một chút dấu hiệu: nàng cảm giác không an toàn.
Nàng gắt gao bắt được góc áo của Tần Ngạn, cho dù trong lúc ngủ mơ, cũng không chịu buông ra.

Nàng làm chuyện xấu.

Sự tình rất xấu rất xấu!

Nàng thật là tiểu quái vật.

Tiểu quái vật cực hư cực hư!

Người khác khi dễ nàng, nàng sẽ nhịn không được... muốn gϊếŧ người.

Hơn nữa sau khi làm chuyện xấu, nàng còn thực vui vẻ, tựa như... khi nàng đùa giỡn Tiểu Hoa Hoa khiến hắn e ấp ngượng ngùng vậy.

Phồn Tinh mơ hồ cảm thấy như vậy giống như có chỗ nào không đúng, nhưng là nàng sửa không được nha.

Mãi cho đến khi Phồn Tinh rời đi, nhãi con một chữ cũng chưa nhắc tới việc Lý Tú Lệ bị lửa đốt bị thương.

Ôm Tần Ngạn ngủ một buổi trưa thêm cả đêm, thời điểm quay trở về, đầy mặt thiết đủ.

Phảng phất tinh thần đều đã trở lại.

Sưu Thần Hào: 【...】 không biết vì cái gì, nó giống như nghĩ tới một câu đặc biệt lỗi thời ——
Thải dương bổ âm? 

A phi!

Nói ngắn lại, chính là cảm giác quái quái...

*

Tần Kiệt thời khắt nhìn thấy mẹ chính mình bị bỏng, bi thương vạn phần khóc rống lên.

Nhưng là tục ngữ nói đến quá tốt đi, trước giường bệnh không có nhiều hiếu tử.

Hắn trước tiên khóc lóc thảm thiết, sau đó kế tiếp, yêu cầu hắn canh giữ bên giường bệnh Lý Tú Lệ, Tần Kiệt bắt đầu có điểm hỏng mất ——

Khó!

Quá khó khăn!

Hắn vốn dĩ liền có thói ở sạch không nhẹ, mấy cái chén hắn ăn cơm kia đều phải rửa qua mấy lần.

Kết quả hiện tại Lý Tú Lệ nằm trên giường, trời lại nóng, vài ngày cũng chưa tắm rửa. Hơn nữa trên người lại đắp thảo dược, miệng vết thương còn có chút ngưng mủ.

Đủ loại khí vị khó nghe toàn bộ đều đan chéo bên nhau, trong phòng cửa sổ lại không thể mở ra.

Tần Kiệt không đến một hai giờ, tâm thái liền bắt đầu lạnh băng rồi.
Đến nỗi Phồn Tinh...

Phồn Tinh sau khi trở về, liền vui vui vẻ vẻ tiếp tục chăn vịt.

Tần Kiệt liền cái người thay chính mình làm đều tìm không thấy!

【 vì sao cố tình chọn thời điểm này làm Lý Tú Lệ a? 】 Sưu Thần Hào vạn phần khó hiểu hỏi.

Thật là nghi vấn đến từ linh hồn, nó không hiểu.

Chẳng lẽ bởi vì mắt thấy Tần Kiệt liền sắp thi trung khảo, vì thế cho hắn một đạo?

"Thời tiết thật tốt nha." Phồn Tinh nướng cái trứng vịt, đem vỏ lột ra rồi bỏ vào trong miệng nhai nhồm nhoàm.

Thời tiết tốt? Tốt cái quỷ gì?

"Bị thương, sẽ không mọc sâu. Nhưng sẽ ra mồ hôi, mồ hôi chính mình mang muối, ướp cả thân nha."

Sưu Thần hào: 【...】Má! Cái lý do chó má gì thế!

Ngươi mẹ nó... thật sự quá chú ý!

Còn chính mình mang muối ướp, sao, ngươi cho rằng đây là đang ướp thịt khô sao?
Cho nên kỳ thật trong xương cốt là cái kẻ có chứng cưỡng bách không hơn không kém đi, lại muốn ướp cho thích đáng, lại không hy vọng miệng vết thương mọc sâu...

Mẹ gia, cái tiểu biếи ŧɦái này!

1598 words.

Bình Luận (0)
Comment