(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 371

Editor: Đào Tử

___________________________

"Mặc dù hơi ngốc..."

Mắt bạch tuộc màu xanh thẳm sâu xa nhìn đoạn tín hiệu văn tự.

"Nhưng nể mặt mũi viện binh... Lần này sẽ tha thứ cho các người."

Trừ phi cầm thiết bị đầu cuối cá nhân của nó, bằng không không thể biết lịch sử đen của nó, chớ nói chi đem hắc lịch sử phiên dịch thành tín hiệu đặc thù.

Từ điểm đó xem ra, tên phát ra tín hiệu có tỉ lệ tám phần là phe bạn.

Phán đoán này khiến bạch tuộc khổng lồ đầu đường xó chợ mấy tháng, vô số lần trở về từ cõi chết nhẹ thở ra.

Nửa đời trước cộng lại còn không kíƈɦ ŧɦíƈɦ bằng mấy tháng ngắn ngủi.

Tuy có tám phần nắm chắc, nhưng bạch tuộc khổng lồ, cũng chính là phó sở trưởng sở nghiên cứu tinh tế —— Bản thể lão huynh Bạch Tuộc không có mạo hiểm.

Một khi cược sai, cái mạng này có khả năng lớn nằm tại chỗ này.

Không có nó, trái đất thật xong đời.

Thế là nó lại gửi đi một đoạn tín hiệu khác, muốn thêm một bước xác nhận thân phận đối phương, thuận tiện kéo dài thời gian.

Nó lừa được một "Nhị đồ đệ" thật thà.

Tuy rằng tên đồ đệ này hơi ngốc, nhưng nó có thể thuận lợi sống đến bây giờ, không thể bỏ qua công lao vị đồ đệ này.

Trước đây không lâu đồ đệ rời kẽ hở đi tìm đồ ăn duy trì mạng sống, chắc mau chóng trở về thôi.

Có đồ đệ, lực lượng cũng đủ một chút.

Thật tình không biết, đồ đệ ngốc nó tâm niệm đã bị "Người nham hiểm" lừa gạt, khoảng cách đến nhà còn mười phút.

"Ta lại thu được một đoạn tin tức!"

Bùi Diệp đang lừa gạt anh bạn đầu heo, lão huynh Bạch Tuộc xúc tu linh hoạt chạy tới, trong đó một cái xúc tu còn đang vẫy.

"Sư phụ?"

Sắc mặt anh bạn đầu heo kinh ngạc, tập trung nhìn vào lại phát hiện "Sư phụ" trước mắt cũng không phải "Sư phụ" .

Thân hình lão huynh Bạch Tuộc hư ảo trong suốt, như một sợi khói lửa mờ mịt không thể phỏng đoán, toàn thân trên dưới cũng không có chút khí tức nào của vật sống.

Nó trước tiên cảnh giác.

Hoài nghi vừa bỏ đi lại chiếm thượng phong.

"Ngươi là vật gì?"

Anh bạn đầu heo nhìn lão huynh Bạch Tuộc lại nhìn Bùi Diệp, đôi mắt nhỏ viết đầy "Các ngươi cho ta một lời giải thích" .

Bùi Diệp chững chạc đàng hoàng lừa gạt anh bạn đầu heo.

"Nó là một sợi lông khỉ sau đầu của Đại sư huynh ngươi biến thành, nói là có thể trợ giúp bọn ta tìm được sư phụ ngươi."

Nói xong, trong khi anh bạn đầu heo suy tư và lão huynh Bạch Tuộc vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phái người sau.

"Tin tức gì?"

Lão huynh Bạch Tuộc đưa ra một bộ máy móc, chỉ vào tin tức giải mã bên trên màn hình giả lập nói: "Nó gửi phản hồi lại."

Điều này nói rõ bản thể bây giờ đang ở phụ cận!

Tin tức này đúng là phấn chấn lòng người.

Lão huynh Bạch Tuộc trước tiên muốn chia sẻ vui sướng với đồng bọn nhỏ, ai ngờ bọn họ đều tỏ vẻ "À, ta đã biết, ngươi còn có lời gì muốn nói không".

Nó đang hào hứng giống như bị người rót vào đầu một chậu nước lạnh, trái tim lạnh dần từng hồi.

"Chuyện này, chúng tôi đã biết." Bùi Diệp chỉ vào anh bạn đầu heo, bổ sung, "Đây là đồ đệ nó nhận đấy."

Lão huynh Bạch Tuộc: "..."

Đồ đệ?

Độ đệ trên trái đất không phải tương đương học sinh à?

Ánh mắt nó sâu kín nhìn anh bạn đầu heo, đối phương bị nó nhìn chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên, nhưng lại vô cùng vững tin đây chính là "Sư phụ" .

Anh bạn đầu heo chân thành nói: "Lông khỉ Đại sư huynh quả thật lợi hại, cái lông khỉ biến thành sư phụ này và b sư phó bản tôn giống hệt nhau!"

Đặc biệt là ánh mắt "Sâu thẳm" này, tóm đặc biệt chuẩn!

Lão huynh Bạch Tuộc nghe không nhịn được dùng xúc tu che mặt.

"Tên kia... Nó quên chỉ tiêu mang học sinh rồi sao?"

Ở hành tinh mẹ bọn họ, ngoại trừ giáo viên trong trường học, đại lão các giới thu học sinh là việc vô cùng thận trọng thần thánh.

Ít nhiều có chút tư tưởng gióng thời kì phong kiến trái đất "Một ngày làm thầy cả đời làm cha".

Đặc biệt là loại cấp bậc như bản thể lão huynh Bạch Tuộc, thu học sinh càng phải thận trọng, nhất định phải đem học sinh bồi dưỡng đến tiêu chuẩn nhất định mới có thể buông tay.

Nếu học sinh này đầu óc chậm chạp, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng danh dự danh vọng và tiền lương giáo viên.

Lão huynh Bạch Tuộc vừa nhìn là biết trí thông minh anh bạn đầu heo không online, bằng không cũng sẽ không bị vài ba câu của Bùi Diệp lừa xoay vòng.

Trí thông minh như thế, bản thể phải bồi dưỡng bao lâu mới có thể kéo nó đạt đến hàng ngũ tiêu chuẩn?

Anh bạn đầu heo: "? ? ?"

"Sư phụ" lông khỉ Đại sư huynh biến hóa kỳ quái thật.

Còn chưa chờ nó nghiên cứu sâu, "Sư phụ" quơ tám cái xúc tu thao tác trên thiết bị.

Anh bạn đầu heo thầm than.

Cái bộ dáng này càng giống hơn!

Đại sư huynh bắt được tinh túy của "Sư phụ".

Một hai phút sau, lão huynh Bạch Tuộc lại thu được một tin tức mới.

"Quả nhiên tính tình vẫn như vậy!"

Lão huynh Bạch Tuộc nhìn phản hồi lắc đầu than nhẹ.

Bùi Diệp hỏi: "Nó cho ông vấn đề khó khăn gì?"

"Tôi cực kì hiểu rõ nó, nó là tên rất lo xa, chắc là còn chưa bỏ hoài nghi đối với chúng ta. Nhưng tôi nói với nó đồ đệ nó còn trên tay chúng ta, nó liền nhượng bộ." Lão huynh Bạch Tuộc chỉ vào thiết bị nói, "Nó cho một phạm vi đại khái, nếu chúng ta có thể chính xác tìm tới vị trí lối vào kẽ hở không gian, nó mới tin tưởng chúng ta là viện binh thật, nếu không tuyệt đối sẽ không tự mình ra mặt."

Nó quá cẩn thận.

Không nắm chắc 100%, tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng bản thân ra nói đùa.

Bùi Diệp nói: "Được, cái khiêu chiến này tôi tiếp."

Lão huynh Bạch Tuộc là hư ảnh tạo dựng trên cơ sở số liệu, tự nhiên hiểu rõ n tính cách và năng lực bản thể nhất.

Dựa vào điều kiện số liệu bản thể cho ra, tìm tới cửa vào kẽ hở không khó.

Năm phút sau, mọi người dưới sự chỉ dẫn của lão huynh Bạch Tuộc đến một bãi đậu xe đen nhánh dưới đất.

"Ở chỗ này?"

Lão huynh Bạch Tuộc có lòng tin nói: "Sai số không quá mười mét, để tôi phát tín hiệu để nó ra."

"Không cần, tôi tới."

Bùi Diệp đi ba bước về phía góc trái trên cùng, phút chốc đưa tay.

Bùi Diệp nhìn như bắt không khí, kì thực đem một khe hở màu bạc không ai nhìn thấy xé thành lớn hơn.

Theo vết rách lan tràn, bên tai dường như có thể mô phỏng ra âm thanh xé vải.

Khe hở màu bạc từ trước kia vài ba centimet, bị xé thành 3~5m.

Gần như xé toàn bộ kẽ hở hiện ra trước mắt mọi người.

Bùi Diệp đưa tay dựa vào một bên khe hở, khẽ cười hô một tiếng.

"Thật đúng là khó tìm, phó sở trưởng. Ngài tự mình ra, hay chúng tôi đi vào đón ngài ra?"

Trong ngoài kẽ hở, hai con bạch tuộc khổng lồ giống nhau như đúc hai mặt nhìn nhau.

Con Bạch Tuộc bên trong bị dọa đến buông đồ vật xúc tu cầm ra, đồ vật loảng xoảng một tiếng nện vào một cái xúc tu khác.

"Cô các người..."

Bạch Tuộc khổng lồ còn chưa nói xong, anh bạn đầu heo đã hưng phấn trước.

"Sư phụ, đây là cứu binh Đại sư huynh phái tới đấy."

Cự hình Bạch Tuộc: "? ? ?"

Thứ gì?

Bùi Diệp ho nhẹ một tiếng nói: "Chúng tôi thực sự là căn cứ quốc gia thành phố B tới cứu viện, điểm ấy chớ nghi ngờ."

Bạch Tuộc khổng lồ lâm vào hoài nghi trầm mặc.

Tay không xé vết rách, lần đầu gặp.

Trái đất...

Quả thật là địa phương khiến Bạch Tuộc run lẩy bẩy.

Nó nhúc nhích xúc tu leo ra kẽ hở, giả bộ bình tĩnh căn dặn đồ đệ: "Ngộ Năng, con đi lấy hành lý của vi sư ra đây."

Anh bạn đầu heo lên tiếng, cần cù chăm chỉ dời hành lý ra ngoài.

Bùi Diệp nhìn chăm chú, phát hiện những vật này... Khá vi diệu.

Bình Luận (0)
Comment