(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 380

Editor: Đào Tử

________________________

Bùi Diệp tỉ mỉ nhìn lại chín loại lợi ích một lần, cảm giác bất lực bị hố xông lên đầu.

Dù là A Tể rất đáng yêu, cô vẫn phải nói ——

Cái này đm là trò chơi quái gì đây?

Người bạn kia của cô đến tột cùng là ôm tâm tình thế nào viết những ngôn luận này?

Chắc bị ai trồng xanh biếc rồi?

Bùi Diệp không nhịn được suy nghĩ xấu.

Mặc sức tưởng tượng mấy giây, cô bắt đầu di chuyển trọng tâm.

"Nhiệm vụ trò chơi đâu?"

Lần này phó bản trò chơi lại phát cho cô nhiệm vụ lung ta lung tung gì?

Bùi Diệp ấn mở nhiệm vụ xem xét, biểu lộ lạnh nhạt phảng phất người bạn hố hàng đã chết ngàn vạn lần trong lòng.

【 Đại chiến! Anh hùng! Hoàng phi thế thân lãnh huyết: Bạo quân ngoan độc đừng sủng ta! 】

【 Đội ngũ 2/2 】

【 Độ hoàn thành 0/100 】

Nhìn thấy điểm ấy sắc mặt Bùi Diệp liền không tốt lắm.

Nhìn xuống nữa, cô chỉ muốn cười hơ hơ.

【 Mời chào hàng 100 cái nón xanh mới mẻ cho triều đình (0/100) 】

Chào hàng...

Nón xanh? ? ?

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Cái này đm ai chào hàng ra ngoài được! ! !

Làm sao chào hàng với người ta?

Nói với bọn họ đội nón xanh trợ giúp tình cảm vợ chồng, thể xác tinh thần khỏe mạnh, gia đình hòa thuận?

Ha ha, Bùi Diệp cam đoan nói lời này sẽ bị trùm bao tải đánh hội đồng.

Xem hết giới thiệu phó bản và nhiệm vụ trò chơi, Bùi Diệp hít một hơi sâu kéo dài tính mạng, tránh bị nhồi máu cơ tim cấp tính chết bất đắc kỳ tử.

Mở thông tin cá nhân, tâm tình cô tốt rất nhiều.

【 Họ và tên 】: Bùi Diệp

【 Ngày sinh 】: Ngày 14 tháng 5

【 Chiều cao 】: 178cm

【 ID tài khoản 】: A Cha

【 Bạn lữ_Con yêu 】: A Tể

【 Tuổi 】: Báo cáo sai thời đại sinh ra thật ra là lão bà 333 tuổi giả bộ nai tơ

【 Công đức 】: -9 745 339 746

【 Khí vận 】: -5 073 622 610

【 Trạng thái 】: Người có tội bị thiên phạt

Nhìn đoạn thông tin này, hai mắt Bùi Diệp hiện một tia "Quả là thế".

Công đức và khí vận một lần nữa phát sinh biến hóa.

Nhưng con số mắc nợ quá lớn, không thấy rõ ràng lắm.

Cô thầm tính toán số lượng trong lòng một lát, phát hiện công đức tăng hơn hai trăm triệu mà khí vận tăng hơn một trăm triệu.

Trước khi phó bản trò chơi kết thúc, Bùi Diệp nhớ rõ trong tài khoản có hơn chín mươi triệu công đức, khí vận hơn bốn mươi triệu.

Công đức nạp tiền cộng thêm công đức làm nhiệm vụ trò chơi kiếm được, tổng cộng cũng chưa quá trăm triệu.

Cô cũng không cảm thấy phó bản trò chơi tính toán sai.

Tìm kiếm 【 Hệ thống ghi chép 】 phát hiện trong đó có một cái ban thưởng.

【 Người chơi A Cha hi sinh bản thân cứu vớt thương sinh, khen thưởng thêm mười triệu công đức, năm triệu khí vận 】

"Thêm một khoản này vào, số lượng cũng không đúng."

Có vẻ còn thiếu một nửa tổng số, khoản này là ai lấp?

"... Hình như vô tình thiếu nhân tình ai đó rồi..."

Bùi Diệp thấp giọng nói.

Điều hoà tâm trạng tốt, cô lại ấn mở lối vào phó bản trò chơi, xem bối cảnh phó bản lần này ra sao.

【 Người chơi có muốn tiếp thu kịch bản nhiệm vụ lần này? 】

【 Tiếp tiếp tiếp, không tiếp không phải người 】

【 Bản vương trâu bò, không cần bật hack 】

"Tiếp thu kịch bản!"

Bùi Diệp không chút do dự lựa chọn cái thứ nhất.

Dứt lời, một đoạn hình ảnh lớn nhanh chóng lướt qua đại não.

Phó bản lần này giống hai lần trước, cũng là một quyển sách.

Chẳng qua hai lần trước đều là bối cảnh hiện đại, lần này lại là bối cảnh cổ đại phong kiến không xác định vô cùng lạc hậu.

Nữ chính tên là Tiêu Phi Nhi, thứ nữ một quan nhỏ. Từ nhỏ cô đã thông minh trời sinh, dung mạo khuynh thành, nhưng bởi vì đích mẫu và đích tỷ chèn ép buộc phải thu liễm tài năng. Năm cô mười hai tuổi đi Phật tự cầu phúc cho người mẹ đã mất, vô tình cứu được Thái tử. Thời điểm đó cô dùng mạng che mặt, tìm cớ không chịu lộ gương mặt, Thái tử liền đem một cái ngọc bội thiếp thân xem như tín vật giao cho cô, đồng thời hứa hẹn vị trí Thái tử phi.

Không nói đến đoạn kịch bản này bất hợp lý cỡ nào đi, nói chung chính là hứa hẹn cho nữ chính Tiêu Phi Nhi.

Tiêu Phi Nhi tưởng rằng trò đùa, cũng không xem là thật.

Ngọc bội bị đích tỷ chọn trúng lấy đi, ý đồ thay thế thân phận của cô trở thành Thái Tử Phi.

Một phen khó khăn trắc trở, đích tỷ không đạt được, nhưng nữ chính cũng bại lộ trong mắt thái tử, bởi vì thân phận thấp dẫn đến cả triều văn võ chống lại, chỉ được một vị trí trắc phi.

Hoàng đế băng hà, thái tử kế vị.

Con trai Tiêu Phi Nhi sinh được xem như thái tử bồi dưỡng.

Con trai khỏe mạnh trưởng thành, tuổi còn nhỏ đã lộ ra thiên phú hơn người, rất có tướng minh quân.

Kết quả ——

Kịch bản khiến nữ chính Tiêu cắn răng nghiến lợi tới.

Người đàn ông từng dịu dàng với cô thế mà ôm một cô gái khá tương tự cô trở về, lập cô ta làm hậu, vì đứa trẻ chưa biết nam hay nữ trong bụng cô ta phế đi con trai. Cuối cùng, cô từng bước bị đánh xuống trần ai, chết thảm lãnh cung.

Loại tiểu thuyết này dĩ nhiên không phải tuyến chính, cho nên Tiêu Phi Nhi ôm hận trùng sinh.

Lần này vầng sáng bao phủ cô, quyết tâm sẽ không tiếp tục đối tốt với người khác.

Một đường trảm tướng ải, dao sắc chặt dây rối.

Chỉnh vị thái tử kia mất mạng, làm rối loạn quốc gia kia, cuối cùng tiêu sái chạy trốn tới một quốc gia khác, gặp một đế vương bá đạo ngoan lệ. Tiêu Phi Nhi từng nghe nói về vị bạo quân này, nhưng không ngờ đế vương lại là cậu bé ăn mày cô cứu hồi nhỏ.

Từ ban đầu kháng cự chán ghét đến về sau càng hiếu kì quan tâm, cuối cùng lại lần nữa mở rộng cửa lòng.

Trên đường thăng cấp đánh quái, Tiêu Phi Nhi có vô số thần phục dưới tay.

Là nam đều thích cô, bị sắc đẹp của cô khuynh đảo.

Là nữ đều chán ghét cô, hận không thể đem cô lột da róc xương.

Kết quả chi tiết thế thân máu chó lại lần nữa xuất hiện, Tiêu Phi Nhi và bạo quân tương ái tương sát.

Lặp lại kịch bản sáo rỗng hơn bốn trăm vạn chữ, rốt cuộc kết cục HE.

Bùi Diệp: "..."

Cho nên?

Bối cảnh kịch bản trò chơi và việc cô chào hàng nón xanh có liên hệ sao?

"Nể tình chúng ta quen biết mấy trăm năm, tốt xấu cho chút nhắc nhở đi!"

Giao diện trò chơi không có biến hóa.

Bùi Diệp chán nản ngồi ở bụi cỏ dại.

Cỗ thân thể hiện tại của cô là cô nhóc nhà nông nghèo khó, không có tí xíu quan hệ nào với nữ chính Tiêu Phi Nhi, lúc này ngay cả bạn cùng phòng cũng không phải.

Điều duy nhất không đổi là cô nhóc này vẫn họ "Tiểu" .

Họ Tiểu, tên Lục.

Đúng vậy, lúc này cô gọi Tiểu Lục.

Bùi Diệp nhìn thấy cái tên này không nhịn được che mặt.

"Trò chơi này không thấy quá nhiều 'Xanh' à?"

Để cô phát nón xanh lét chưa tính, lại còn an bài cho cô một thân phận tên Tiểu Lục.

Người thiết kế trò chơi nghĩ thế nào, để một đứa bé nông gia chào hàng phát nón xanh cho văn võ triều đình?

Đứa bé nông gia thì cũng thôi đi, còn là đứa nhỏ ở rừng sâu núi thẳm, thôn xóm xa xôi nghèo khó.

Bùi Diệp đưa tay bóp mũi, cẩn thận tìm kiếm kịch bản có liên quan đến "Tiểu Lục".

Kịch bản giới thiệu về cái thân phận này cực ít, nhưng nói nguyên nhân cái chết là ——

Vì tránh né chinh nhân chinh lương, cuống quýt chạy trốn, cuối cùng đói khổ lạnh lẽo mà chết.

"... Chinh nhân... Chinh lương... Đói khổ lạnh lẽo mà chết... Xem ra là thế đạo không yên ổn."

Bùi Diệp ra khỏi bụi cỏ, lần theo dấu chân của nguyên chủ Tiểu Lục trở về tìm kiếm.

Đang vào ngày mùa thu hoạch, ruộng lúa bị cắt lưa thưa, không ít bông lúa chưa được thu lộn xộn nằm trên đất.

Có người đàn ông trung niên áo vải đay thô cũ không rõ sống chết nằm gần bờ ruộng.

Bùi Diệp dò xét một chút, phát hiện người đàn ông trung niên này đã chết được một lúc, toàn thân xanh đen, sau đầu còn có một vệt máu lớn.

Cô cẩn thận phân biệt, phát hiện người đàn ông này khá quen mắt.

Thôn dân ở thôn trang Tiểu Lục.

Bình Luận (0)
Comment