(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 387

Editor: Đào Tử

_________________________

Trong mắt hai người Tần Thiệu, bật lửa Bùi Diệp cầm trong tay, nhóm lửa đơn giản quá thuận tiện.

Thật tình không biết trong lòng Bùi Diệp ghét bỏ cỡ nào.

Cô hơi hoài niệm Hướng Thụy Quân và cô em Đao phó bản trước, dị năng thuộc tính hỏa dã ngoại nhóm lửa siêu cấp tiện lợi.

Gϊếŧ người phóng hỏa, thuộc tính dị năng thiết yếu khi du lịch.

"Bùi nghĩa sĩ..."

Bùi Diệp liên tục thêm củi vào đống lửa, vẻ mặt chăm chú chuyên chú, khiến người ta không dám lên tiếng quấy rầy.

Tần Thiệu vẫn làm như vậy, bởi vì cậu quá hiếu kỳ "Đá lửa" trong tay Bùi Diệp.

Cậu tự xưng là từng gặp không ít kỳ trân dị bảo, thậm chí cả những vật bị lão cổ hủ lên án lập dị cũng cất giữ không ít, nhưng chưa hề có vật kì lạ như "Đá lửa" trong tay Bùi Diệp. Cái thứ này làm thế nào nhóm lửa? Chỉ ấn cơ quan một chút, là ngọn lửa ra rồi?

Đồ vật nhỏ như vậy, gọn nhẹ không chiếm diện tích.

Nếu có thể sản xuất quy mô lớn, không chỉ lợi cho dân sinh, trên đường hành quân đánh trận cũng có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.

"Việc gì?"

Bùi Diệp đốt đống lửa xong, ra hiệu hai người Tần Thiệu trông lửa, cô xuống nước đâm mấy con cá cho hai người ăn trưa.

Tuy rằng nhân loại thời đại này một ngày chỉ ăn hai bữa ăn, nhưng Bùi Diệp là người có thói quen một ngày ba bữa, ăn ít một bữa bụng không chịu nổi.

Tần Thiệu đỏ mặt, có vẻ khá ngượng ngùng.

"Đá lửa trong tay nghĩa sĩ, ta có thể mặt dày mượn xem thử không?"

Vừa mới dứt lời, Bùi Diệp ném thứ gì đó trong tay về phía cậu ta.

Tần Thiệu vô thức duỗi hai cánh tay bắt lấy, bắt được một vật nhỏ còn lưu lại hơi ấm của Bùi Diệp, tập trung nhìn vào là "Đá lửa"!

"Xem thì không sao, đừng nghịch lửa, cũng đừng đem thứ này tới gần đống lửa trại."

Trong túi đồ trò chơi Bùi Diệp còn có một cặp bật lửa, tất cả đều là quà tặng kèm khi A Tể mua thuốc lá rượu, kiểu dáng phong phú.

Tần Thiệu cười nói: "Bùi nghĩa sĩ yên tâm, ta hiểu mà."

Bùi Diệp nhìn trên mặt Tần Thiệu toát ra vui vẻ, cảm thấy buồn cười đồng thời mang vài phần thoải mái.

Thiếu niên choai choai, quả nhiên rất dễ dỗ.

Bùi Diệp ngồi bên bờ sông xắn hai ống quần lên, rồi dùng dây cột chặt nó, tránh thời điểm xuống nước bung ra.

Hai chân cô bước xuống nước, trong lúc vô tình nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thấy hai thiếu niên châu đầu xem xét cái bật lửa.

Cạch ——

Tần Thiệu học động tác Bùi Diệp, cẩn thận từng li từng tí nhấn cơ quan kia, miệng lỗ bỗng nhiên nhảy lên ra ngọn lửa nhỏ.

"Oái ——Hết cả hồn!"

Cậu buông ngón tay cái, cơ quan nhấn xuống tự động bật lên, ngọn lửa nhỏ cũng phù một tiếng biến mất.

Lại một lần nữa nhấn xuống, ngọn lửa nhỏ lại một lần xuất hiện.

Lúc này trấn định hơn.

Cậu dùng ngón trỏ trái rảnh rỗi đi gảy ngọn lửa, giống như khi cậu nhàm chán ở nhà gảy ngọn đèn bấc.

"Cẩn thận!"

Thân Tang bắt tay cậu lại, tránh cậu bị phỏng.

"Ta có chừng mực." Tần Thiệu đem cái bật lửa cho đồng bọn, cười khuyến khích cậu ta, "Cậu có muốn thử một lần không? Cái này so với đá lửa dễ dùng hơn. Đá lửa đánh cả buổi cũng chưa có ánh lửa, nếu củi ẩm ướt, thì làm sao cũng không cháy. Cái thứ này không giống."

Cậu phát hiện "Đá lửa" này chỉ cần nhấn cơ quan, ngọn lửa nhỏ liền có thể ổn định xuất hiện, mồi lửa vật dẫn vô cùng thuận tiện.

Thân Tang cũng thử dùng một chút, thể nghiệm một lần liền buông lỏng ra.

"Thiệu đệ, cậu có từng gặp loại vật này chưa?"

Bọn họ cũng mang theo đá lửa và cây châm lửa, nhưng hai đồ vật đều không dùng tốt bằng cái trong tay.

Thân Tang biết đá lửa và cây châm lửa chế tác thế nào, cũng biết nguyên liệu làm nên bọn chúng, nhưng lại không hiểu rõ nguyên lí hoạt động cái bật lửa.

Tần Thiệu lắc đầu.

"Đừng nói là ta, dù là tổ phụ, gia phụ... Đa Bảo các của bọn họ hay khố phòng, cũng không có đồ vật tương tự."

Thân Tang nghe xong ánh mắt không nhịn được rơi vào Bùi Diệp xuống nước đâm cá.

Cậu ta cụp mắt nói nhỏ: "Nhìn tình hình này, trên thân vị Bùi nghĩa sĩ ấy có không ít bí mật."

Khóe môi Tần Thiệu mang ý cười: "Chúng ta vận tốt, gặp nạn một kiếp còn có thể gặp năng nhân dị sĩ."

Cậu thấy lần này du học có thể gặp vị nghĩa sĩ thần bí Bùi Diệp này, đã tính chuyến đi này không tệ.

"Phúc họa tương y." Thân Tang đưa "Đá lửa" cho Tần Thiệu, cảm khái một tiếng nói, "Vị nghĩa sĩ ấy trông cổ quái, tính cách không ngờ rất thân hòa."

Trong ấn tượng đại chúng —— Tính tình cổ quái là tiêu chuẩn thấp nhất của kỳ nhân dị sĩ.

"Ta hơi hiếu kỳ tuổi của cô ấy."

Năng lực, kinh nghiệm, lịch duyệt và niên kỷ móc nối, mặt ngoài Bùi Diệp tuổi quá nhỏ, so với bọn họ có lẽ nhỏ hơn hai.

Tần Thiệu không nhịn được mở rộng đại não.

Bùi Diệp có phải là lão quái trong rừng sâu từ đầu đến cuối duy trì hình thái thiếu nữ?

Thân Tang lắc đầu nói: "Chúng ta chưa quen thuộc."

Ba người bọn họ chưa quen thuộc, truy nguyên ngược lại sẽ rước lấy chán ghét từ Bùi Diệp.

Tần Thiệu cười nói: "Chỉ là hiếu kì, cũng không có ý định truy nguyên. Hai ta nói riêng hai câu, cô ấy còn có thể nghe thấy?"

Thân Tang lặng lẽ nhìn bằng hữu: "..."

Tuổi Tần Thiệu không lớn lắm, trên mặt còn mang nét mập mạp trẻ con.

Một đôi mắt hạnh đen láy thật to, mà lại là đen nhiều trắng thiếu, phối hợp mắt hai mí cực sâu, trông đặc biệt có sức sống.

Hmmm...

Cũng càng thêm gợi đòn thiếu đánh.

"Quân tử không nói sau lưng người khác."

Thân Tang vừa nói xong, giọt nước mang theo mùi tanh tung tóe trên đầu bọn họ, một con cá bị đâm xuyên nằm cách bọn hắn không xa.

Con cá sông còn rất có sức sống vẫy đuôi, trên mặt đất phát ra âm thanh lạch bạch.

Mắc cạn lâu, lực cũng chầm chậm yếu dần.

Hai người: "..."

Ăn ý ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Diệp, phát hiện hai tay đối phương đặt ở bên miệng làm hình loa, tiếng vô cùng to rõ cảnh cáo bọn họ.

"Ta nghe thấy!"

Hai người: "..."

Trường côn trong tay Bùi Diệp đâm bảy tám con cá, mỗi con đều khá lớn, Tần Thiệu có chút kinh dị.

Phải biết con sông này là nguồn nước Lệ thành và bách tính thôn xóm quanh đây dựa vào sinh tồn, đồng thời cũng là bảo địa ăn mặn không ít bách tính nghèo khổ khó được một lần. Vừa đến mùa mưa, tôm cá màu mỡ, bách tính phụ cận sẽ xuống nước, vớt một chút thuỷ sản ăn bữa ngon.

Một tới hai đi, sinh vật trong sông cũng cơ trí, đặc biệt là cá sông.

Con cá sông lớn như thế, còn bảy tám con, gần như không khả thi.

"Các cậu biết làm sạch cá không?"

Tần Thiệu và Thân Tang đồng loạt lắc đầu.

Bọn họ chỉ biết áo đến thì đưa tay, cơm đến há miệng, biết dùng tiền mua ăn uống, dừng chân.

Xử lý cá?

Sẽ không!

Bùi Diệp chỉ có thể tự mình làm.

Lúc này cô móc một con dao găm.

Đây là một con dao găm quân dụng, thân đao dùng vật liệu chất lượng tốt nhất, hợp kim thép chất lượng tốt không chứa một tạp chất.

Không chỉ lưỡi đao sắc bén, sống đao còn làm răng cưa.

Bùi Diệp ở phó bản trò chơi trước hiếm khi cận chiến với Zombie, con dao găm này chỉ dùng để cắt hoa quả, hiện tại là cắt cá.

Cô cúi đầu xử lý mấy con cá sông, mẫn cảm phát hiện hai ánh mắt nóng bỏng, bên tai còn có tiếng hai người Tần Thiệu hít một hơi thật sâu.

"Bùi nghĩa sĩ..."

Bùi Diệp tốt tính nói: "Việc gì?"

"Con dao găm trong tay nghĩa sĩ, ta có thể mặt dày mượn nhìn xem không?"

Tần Thiệu quyến luyến trả lại cái bật lửa, quay đầu phát hiện dao găm trong tay Bùi Diệp chính là đao trong mộng!

Bình Luận (0)
Comment