Editor: Đào Tử
_________________________
"Mấy vị mời ngồi, tiểu nhân đã cho người đi mời lão gia."
Quản gia Cố phủ để thị nữ bưng nước trà và hoa quả đến cho ba vị quý khách.
Bùi Diệp yên tĩnh làm phông nền.
Vừa ngồi một hồi liền cảm thấy đùi và bắp chân tê rần.
Bùi Diệp không nhịn được hoài niệm phó bản trước.
Ít nhất còn có ghế có sô pha, không cần ngồi quỳ chân trên nệm tra tấn hai chân mình.
Ánh mắt lơ đãng quét đến hai người Tần Thiệu, phát hiện bọn họ từ đầu đến cuối duy trì tư thế ngồi đoan chính, biểu lộ bình tĩnh không đổi.
Hai thiếu niên vẫn còn nhỏ, xương cốt chưa định hình hoàn toàn, không sợ quỳ lâu hại chân sao?
Bùi Diệp thầm bĩu môi.
Cô cảm thấy cần Amway cho hai người chỗ tốt của ghế ngồi.
Còn chưa nghĩ kỹ Amway thế nào, thính tai nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, mà hai người Tần Thiệu hồn nhiên không hay.
"Có người đến."
Bùi Diệp nói nhỏ một tiếng với bọn họ.
Hai người Tần Thiệu vô thức đưa mắt nhìn sang cửa, mấy hơi cũng chưa thấy bóng người Cố Ương.
Bùi Diệp nói: "Người tới chắc là Cố Ương các cậu nói."
Vì sao phán đoán người chính là Cố Ương?
Bởi vì cô nghe được tiếng ngọc bội va chạm, hiển nhiên là chủ nhân ngọc bội đi bộ vội vàng, không để ý tới phong thái thản nhiên ung dung ngày thường —— Theo cô biết, không phải người nào cũng có thể đeo ngọc sức, không chỉ phải có tài lực còn phải có địa vị xã hội nhất định.
Người trong Cố phủ phù hợp hai điều kiện này không nhiều.
Tần Thiệu còn chưa kịp mở miệng hỏi, tiếng bước chân bên ngoài chính sảnh rõ ràng hơn rất nhiều, cậu liền nhanh chóng nuốt lời vào.
Theo bước chân tới gần, cửa giấy chính sảnh cũng in một bóng người mảnh khảnh thẳng tắp.
Sau khi vuốt thẳng quần áo, hắn vội vàng tiến vào chính sảnh.
Chính sảnh các nơi thắp sáng đèn, mượn ánh đèn có thể thấy rõ ba thiếu niên niên kỷ xê xích nhau đang ngồi.
Hắn liếc mắt liền thấy Tần Thiệu.
Cố Ương xuất hiện một chớp mắt, Tần Thiệu và Thân Tang cũng đứng dậy thở dài, thi lễ vãn bối.
Hắn và Tần Thiệu chỉ gặp mặt mấy lần, còn là khi Tần Thiệu còn nhỏ.
Hiện tại người lớn lên thành thiếu niên lang, Cố Ương vẫn tinh mắt, xem xét một lát đã biết đâu là cậu.
Trút xuống một câu.
"Cậu đến Lệ thành, thầy có biết không?"
Tần Thiệu buông hai tay xuống, ngượng ngùng nói: "Trước đó không biết, hiện tại chắc đã biết."
Biểu lộ Cố Ương nghiêm khắc: "Quả thực là làm càn!"
Tần Thiệu dùng ngón tay trỏ khều má trái, dưới bóng của Cố Ương trông có vẻ đáng thương nhỏ yếu bất lực.
"Ta cũng đã đến rồi, tiên sinh cũng đâu thể đóng gói ta đưa trở về chứ."
Dứt lời, ánh mắt Tần Thiệu dời đi, thiếu lực bổ sung một câu.
"Tổ phụ viết thư cho tiên sinh?"
Cậu vốn định thần không biết quỷ không hay ra du học, thuận tiện gặp trưởng bối nhà khác được tổ phụ vô số lần tán dương một lần.
Trong đó có đại lão giới danh sĩ, Cố Ương.
Ai ngờ vừa nhìn thấy Cố Ương liền bị chất vấn như vậy.
Tần Thiệu không nhịn được mắt tối sầm lại.
Tuyệt đối là trong nhà biết ý định của cậu, viết thư cho Cố Ương, Cố Ương vì thế mới tra hỏi.
"Viết, suýt nữa làm ngài ấy tức ngất."
Chạy chỗ nào du học không tốt, hết lần này tới lần khác phải chạy đến Lệ thành du học?
Cố Ương đang ở nhà bằng hữu, bỗng nhiên thu được phong thư khẩn cấp ân sư đưa tới, vội vàng thu thập hành lý chạy về Lệ thành.
Hai ngày này ăn không ngon ngủ không ngon.
Lệ thành đang thời buổi rối loạn, Tần Thiệu lại chọn lúc này đến?
Cố Ương lấy chồng thư trong tay áo ra, chữ viết trên tờ giấy Tần Thiệu hết sức quen thuộc —— Chữ tổ phụ.
Chữ tổ phụ giống con người ông phóng khoáng phiêu dật, nhưng Tần Thiệu vừa quét qua lại phát hiện chữ viết lộ ra sắc bén hiếm thấy.
Bởi vậy có thể thấy, thời điểm tổ phụ viết những cái này tâm trạng ra sao.
Tần Thiệu im lặng cúi đầu xuống.
Cố Ương nhạy cảm chú ý tới trang phục và khuôn mặt Tần Thiệu, liền biết trong khoảng thời gian này chắc cậu đã chịu không ít khổ, bây giờ sắc trời cũng đã tối, thực sự không thích hợp luận bàn vấn đề "Đứa trẻ trâu Tần Thiệu này không hỏi ý trưởng bối trong nhà chạy đến thành trì sắp chiến thành".
"Phủ thượng đã chuẩn bị viện cho khách, trước rửa mặt nghỉ chân đi, có chuyện gì đợi ngày sau bàn lại."
Tần Thiệu nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, Cố Ương mới có thừa lực chú ý hai đứa trẻ khác.
Phong thư ân sư nhắc đến Thân Tang, nghe nói là đồng môn Tần Thiệu giao hảo ở thư viện Thiên Môn, hành sự làm việc ổn trọng, suy nghĩ chu toàn.
Có điều, phía trên không có nói tới người thứ ba.
Người thứ ba này còn là cô nương hàng thật giá thật.
Tuy rằng đương thời tập tục nam nữ không có bảo thủ như tiền triều, địa vị nữ tử cũng cao hơn rất nhiều so với dĩ vãng, thậm chí ngay cả thư viện Thiên Môn cũng thoáng thu môn sinh nữ —— Nhưng, Cố Ương còn chưa từng nghe có nữ học sinh nào du học cùng hai nam học sinh.
Bí mật quan sát, Cố Ương liền phán định Bùi Diệp không phải học sinh thư viện.
Tuy tôn chỉ ban đầu của thư viện Thiên Môn là để tất cả học sinh thiên hạ được học, bất luận quý tiện đều có thể nhập học, nhưng đó là tâm nguyện sơn trưởng đời thứ nhất.
Sơn trưởng đời thứ nhất đi về cõi tiên, học sinh thành người chiếu cố thư viện, để thư viện nằm trong năm viện đứng đầu, nhưng tóm lại vẫn phải thay đổi vị.
Thuê phu tử cần tiền, những người khác trong thư viện cũng cần ăn mặc đủ, điều kiện chiêu sinh thư viện khó tránh có ngưỡng cửa.
Bùi Diệp không phù hợp điều kiện chiêu sinh của thư viện Thiên Môn.
Tần Thiệu trả lời xác nhận suy đoán của hắn.
Đợi Cố Ương nghe được Tần Thiệu và Thân Tang hai đứa chưa đủ lông không biết trời cao đất rộng ỷ vào mình học được hai chiêu kiếm chiêu đối kháng với "Phượng gia quân", hắn suýt nữa để trong chén trà nước trà tràn ra tới.
Nếu không có Bùi Diệp, Cố Ương không biết muốn đi đâu vớt cháu trai bảo bối của ân sư.
Vận khí tốt có thể vớt được người sống, vận khí không tốt có lẽ chính là bộ thi thể.
Cố Ương trịnh trọng thi lễ với Bùi Diệp.
Bùi Diệp không hiểu lễ nghi xã giao của những người này, nhưng người khác nói tạ ơn với mình, về tình về lý cũng nên hồi đáp một câu.
"Thuận tay mà thôi."
Đây chính là câu trả lời của cô.
Nếu không phải nhánh Phượng gia quân đó chạy đến thôn trang Tiểu Lục gây sự, Bùi Diệp đụng phải cũng chưa chắc sẽ quản.
Tần Thiệu: "..."
Thân Tang: "..."
Hai người như gặp quỷ nhìn cô.
Cố Ương là đại lão danh dương thiên hạ, lễ của hắn không phải ai cũng nhận được.
Bùi Diệp không chỉ không kinh sợ, ngược lại một bộ khí thế "Ta chịu nhận lễ là phúc của ngươi", ngoài dự liệu.
Mà khi ánh mắt Cố Ương khẽ đảo qua gương mặt của Bùi Diệp, ánh mắt đình trệ một chớp mắt, nhanh đến mức để người ta tưởng rằng ảo giác.
"Không biết nghĩa sĩ họ gì, nhà ở phương nào, trong nhà có trưởng bối?"
Giọng Cố Ương nhiều thêm mấy phần nhu hòa, không có chút cả giận vì Bùi Diệp vô lễ.
Bùi Diệp lấy lí do thoái thác với bọn Tần Thiệu ra ứng phó.
"Thì ra là thế."
Cố Ương không hỏi tới nữa.
Khi hắn nghe nói Bùi Diệp không có hộ tịch và lộ dẫn, hơi suy tư sau đó liền nói hắn có thể giúp đỡ.
Tần Thiệu ngầm thở phào, Cố Ương đáp ứng hỗ trợ thì còn gì bằng.
Cố Ương ngồi nói chuyện phiếm với ba người hai câu, mấy người liền bị đuổi đi ngủ.
Ba người Tần Thiệu mới biết được Cố Ương bị quản gia lôi từ ổ chăn dậy, lập tức không dám quấy rầy thêm.
Bùi Diệp nhìn thoáng qua 【 Hệ thống ghi chép 】, biểu lộ giống như muốn băm bạn bè thành trăm mảnh.
【 Chúc mừng người chơi 'A Cha' phát hiện một vị khách hàng tiềm năng 】
Vị khách hàng tiềm năng này ngoại trừ Cố Ương còn có thể là ai?
Cái hệ thống quỷ này gặp ai cũng muốn đầu người đó mũ xanh lét đúng không?
Cùng lúc đó, Cố Ương vốn nên ngủ chưa có trở về phòng, mà đi thư phòng tìm kiếm một thứ.
Hồi lâu, thư phòng bị bóng tối bao trùm truyền ra một tiếng than nhẹ yếu ớt.
"Bùi Diệp... Cái tên này đúng là giống hệt phong cách người kia."