Editor: Đào Tử
Đào: Đủ 20 cmt hông spam icon chấm hóng sẽ đăng chương kế hehe
_____________________________
Toàn trường tĩnh mịch, yên tĩnh như gà.
Thân Tang bị điểm tên bỗng toát ra các loại ý nghĩ "Phương thức mở mắt không đúng", "Chắc ta còn đang nằm mơ".
Sao cậu ta có thể nghe được Lăng tam lang ngang ngược ương ngạnh nói xin lỗi với mình?
"Cậu có lỗi gì với ta?"
Thân Tang không dám tin.
Tên Lăng Triều này đổi tính, hay là mặt trời mọc lên từ phía tây?
Lăng Triều vừa thẹn vừa giận, tức giận hai má nhiễm đỏ ao nổi bật dưới ánh mặt trời chói mắt.
"Ta có lỗi với cậu, hôm qua không nên lỡ tay đánh cậu, cũng không nên mắng cậu, càng không nên nhục nhã cậu là chó săn của Tần Thiệu..."
Một chuỗi lời nói này là nhắm mắt lại nói.
Lăng Triều gấp gáp không thể chờ nổi lời xin lỗi của Thân Tang, tức giận đến độ bại lộ bản tính.
"Ta đã nói xin lỗi rồi, cậu cũng nên nói một câu 'Không sao' đi chứ!"
Ánh mắt Thân Tang sâu kín nhìn Lăng Triều, nhìn đến tóc gáy đối phương sững lên.
Tần Thiệu bất đắc dĩ nói: "Lăng tam lang, cái này của cậu mà là xin lỗi à, rõ ràng là đến trả thù."
Lăng Triều tức giận đến gương mặt càng đỏ, hốc mắt tràn ngập hơi nước, tự dưng cho người ta thị cảm hai người Tần Thiệu thông đồng khi dễ cậu ta.
"Nếu cậu không chấp nhận, ta sẽ để cậu ở thư viện Thiên Môn..."
Vừa muốn nói hù, khóe mắt bỗng nhiên chạm phải cặp mắt cười hờ của Bùi Diệp.
Cậu ta ừng ực một tiếng, nuốt nước bọt kèm lời chưa nói trở về.
Yêu thuật của yêu nữ này quá tà dị, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng...
"Để ta không thể học tiếp ở thư viện Thiên Môn?"
Lăng Triều lật qua lật lại chỉ có mấy kịch bản uy hiếp này, Thân Tang có thể đọc ngược như chảy.
"Không, nếu cậu không tiếp nhận, vậy ta lại xin lỗi lần nữa."
Loại vật tên tiết tháo này ném đi một lần rất dễ dàng thả bản thân, Lăng Triều cũng đột phá hạn cuối của mình.
Thân Tang: "..."
Hôm nay không phải Lăng Triều có bệnh thì là cậu ta có bệnh.
"Ha... Náo nhiệt vậy à."
Bùi Diệp từ thang lầu xuống tới, cười khẽ nhìn Lăng Triều.
Thiếu niên bị ác mộng liên tiếp giày vò đến tinh thần tiều tụy, đáy mắt còn hiện chút màu xanh, không hiểu sao trông đáng thương.
Bùi Diệp khẽ dựa gần, Lăng Triều liền vô thức lui lại mấy bước.
Chi tiết này khiến Thân Tang chú ý.
Cậu ta bỗng nhiên nhớ tới hôm qua Bùi Diệp nói "Chậm nhất ngày mai, tên nhãi kia sẽ quay lại đuổi theo cậu nói xin lỗi".
Tùy hứng ương ngạnh như Lăng Triều, thế mà sáng sớm tới nói xin lỗi mình.
Thân Tang đậy nội tâm gợn sóng, lãnh đạm nói: "Dù sao cũng là đồng môn, nào có thù gì không giải được, ta tha thứ cho cậu."
Lăng Triều gần như muốn khóc lên.
Cậu ta trước giờ được nuông chiều nào từng nhận uất ức thế này.
Đợi cậu ta tìm cao nhân tới trừ tà, tuyệt đối phải diệt yêu nữ này, rửa sạch nhục nhã!
Lúc này, cậu ta nhìn thấy Bùi Diệp đứng sau lưng hai người Tần Thiệu, mở miệng ra khẩu hình.
【 Ta biết cậu đang suy nghĩ gì đó 】
Rõ ràng cậu ta không am hiểu khẩu hình miệng, vừa rồi lại tinh chuẩn không sai lầm phiên dịch ra được, còn mô phỏng ra giọng điệu chính xác.
Lăng Triều run lên, hai chân chột dạ.
Vì làm rõ bí ẩn thái độ đại biến của Lăng Triều, Tần Thiệu mời cậu ta cùng đi.
Lăng Triều đành gượng cười đồng ý.
Lê Thù và Bùi Diệp ở một góc nói chuyện phiếm hai câu.
"Có vẻ cô rất có hảo cảm với tên công tử bột kia."
Bùi Diệp vừa ngáp một cái vừa xem 【 Hệ thống ghi chép 】 hôm qua đến bây giờ một lần.
"Ngài nói Lăng Triều? Tuy là công tử bột, nhưng chưa làm ra sai lầm đến mức không thể dung thứ... Mà khuôn mặt kia cũng không tệ lắm."
Mặt Lê Thù không biểu tình.
Tin chuyện ma quỷ của cô mới có quỷ đấy.
Bùi Diệp nhíu mày nói: "Cho dù là đống phân, chỉ cần không phải nát, ta có hứng thú cũng có thể nặn thành đóa hoa phân. "
Lê Thù: "..."
Vừa ăn xong cháo loãng hắn bị thí dụ của Bùi Diệp làm buồn nôn.
Không biết chút nào lưng phát lạnh - Lăng Triều: "..."
Bùi Diệp cười không nói, bởi vì cô biết có mấy dòng thông báo đang lẳng lặng nằm trong 【 Hệ thống ghi chép 】.
【 Chúc mừng người chơi 'A Cha' phát hiện một vị khách hàng giàu tiềm năng 】
【 Chúc mừng người chơi 'A Cha' phát hiện một vị khách hàng giàu tiềm năng 】
Cái dòng thông báo này là hôm qua Bùi Diệp chạy về khách điếm mò ra, phân biệt đối ứng là Lăng Triều và Lang Hạo.
Cô cũng từng nghĩ có phải là chủ khách điếm hay không, sau khi thăm dò lại phát hiện khả năng không lớn.
Hệ thống nhận định sáu vị khách hàng giàu tiềm năng, theo thứ tự là Tần Thiệu, Thân Tang, Cố Ương, Lê Thù, Đoàn Can Khải và Nghiêm Hoa, giữa bọn họ đều có một đặc thù chung -- Cùng tồn tại thực lực và tiềm lực, mà Lê Thù, Đoàn Can Khải và Nghiêm Hoa đều là ứng cử viên nữ chính Tiêu Phi Nhi để mắt tới.
Người cô ta để mắt tới, tương lai hẳn là nhân vật hô mưa gọi gió.
Bây giờ lại thêm hai người, Lăng Triều và Lang Hạo.
Lang Hạo thì không cần nhiều lời, đại vương Diêm Hỏa La tương lai, người đàn ông thống nhất thiên hạ trong tiểu thuyết.
Lăng Triều xen vào giữa bọn họ tự nhiên cũng có chỗ đặc thù.
Cậu ta đặc thù ở chỗ hệ thống vì cậu ta phát một nhiệm vụ chi nhánh.
【 Nhiệm vụ chi nhánh: Người chơi A Cha tình cờ kết bạn với một thiếu niên Lăng Triều có vấn đề, ngài cảm thấy cậu ấy còn có thể cứu vãn. 】
【 Nhiệm vụ một: 'Dạy dỗ' Lăng Triều cho tốt. 】
【 Đây là nhiệm vụ dài hạn theo giai đoạn, mỗi ngày ban thưởng 300 công đức, 150 khí vận 】
【 Nhiệm vụ hai: Để Lăng Triều trước khi ngài ra biển lớn chống nổi mười chiêu 】
【 Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng 100 000 công đức, 45 000 khí vận 】
Theo đó còn có một dòng thông báo.
【 Trang phục ao cầu nguyện mới sắp ra mắt, thời gian cụ thể chưa định, kính mong người chơi đón xem.】
Nhìn mấy dòng tin tức này, Bùi Diệp động lòng lẫn hoảng hốt.
Động lòng vì công (Phí) đức (Internet) phong phú, hoảng hốt với tiền tiết kiệm mình ít ỏi, lấy cái gì đi rút ao cầu nguyện a a a --
Cô lại sầu đến muốn hút thuốc lá.
Nhưng cỗ thân thể này quá nhỏ, hút thuốc ảnh hưởng không tốt, đành ăn kẹo kiềm chế nghiện thuốc.
"Cậu hiểu rõ Lăng Triều bao nhiêu?"
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bùi Diệp muốn khảo sát toàn diện con người chân thực của Lăng Triều trước rồi quyết định có nên tiếp nhận nhiệm vụ chi nhánh này chăng.
"Sao tiên sinh đột nhiên cảm thấy hứng thú với Lăng tam lang?"
Bùi Diệp mở to mắt hỏi lại.
"Cậu không cảm thấy dáng vẻ lớn tiếng nói xin lỗi vừa rồi của cậu ta rất ngu xuẩn?"
Tần Thiệu hồi tưởng xong phì cười ra tiếng.
Lý do của tiên sinh rất có sức thuyết phục.
"Đúng là xuẩn... Khụ khụ! Lăng tam lang trong nhà thứ ba, chính là con út của Nhu Tuệ trưởng đế cơ. Hai ca ca trên cậu ta đều chết yểu khi còn bé, cậu ấy là đứa bé khó lắm mới sống sót, cho nên người trong phủ Nhu Tuệ trưởng đế cơ đều rất dung túng cậu ấy, ngay cả bệ hạ cũng yêu thương đứa cháu ngoại này."
Đứa trẻ lớn lên trong ngàn tôn vạn sủng, công tử bột cũng bình thường.
Nhưng trong đám công tử bột, Lăng Triều coi như không tệ.
Chuyện khi nam hiếp nữ, tổn hại nhân mạng không làm, nhiều lắm là dắt chó và mười mấy tay chân hung hãn hù dọa người, miệng tiện hai câu, đụng tới đinh cứng cũng sẽ e ngại.
Sai lầm nhỏ không ngừng, sai lầm lớn không dám, lại thêm dáng dấp tốt...
Nể tình gương mặt kia, không ít người cũng sẽ tha thứ sai lầm nhỏ của cậu ta.
"Nhu Tuệ trưởng đế cơ?"
Tần Thiệu nói: "Nhu Tuệ trưởng đế cơ là muội muội bệ hạ."
"Ruột thịt cùng mẫu sinh ra?"
Tần Thiệu lắc đầu: "Không phải, bệ hạ là dòng đích, Nhu Tuệ trưởng đế cơ là con thứ... Hai người không thân cận lắm."
Cậu ta đột nhiên nhớ tới một chút tin đồn, cúi đầu chia sẻ với Bùi Diệp.
"Nghe nói Nhu Tuệ trưởng đế cơ từng được Thế Tông nuôi dưới gối rất nhiều năm, bệ hạ luôn khá phòng bị với Người, sau tuổi cập kê tứ hôn cho một phu quân cực kì bình thường hèn yếu. Nghe nói bởi vì việc hôn sự này, quan hệ hai huynh muội luôn không tốt lắm, cho đến có Lăng Triều mới hoà hoãn lại."