(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 451

Editor Đào Tử

_____________________________

Mù?

Mù mà còn đẹp trai đến thế?

Bùi Diệp dựa vào thị lực hơn người thấy rõ tướng mạo thiếu niên, dừng trên đôi mắt xám không có tiêu cự ấy.

"Cậu là người đi đường lạc vào trong núi, hay là tinh quái linh sơn tú thủy nuôi thành?"

Ánh trăng u lạnh, thiếu niên thanh tú xuất trần đi ngang qua nơi sơn dã.

Một câu ngắn ngủi đã có thể suy diễn ra hệ liệt yêu hận tình thù giữa tinh quái và người.

Rõ ràng là lời nói giống kẻ xấu xa đùa cợt, lại không khiến người ta sinh ác cảm.

Thiếu niên bị lời hỏi thăm không chút câu nệ của cô làm sửng sốt.

Không biết là do thời tiết hay duyên cớ khác, hai gò má hình như có mây ráng chiều quét qua.

"Đều không phải." Môi mỏng lộ nụ cười khẽ ấm áp, mà hai mắt lần theo thanh âm chỉ dẫn tinh chuẩn rơi vào phương hướng Bùi Diệp, nếu không phải đôi mắt kia thật không có tiêu cự, Bùi Diệp còn tưởng rằng y đang nhìn mình, câu trả lời của thiếu niên cũng rất thú vị, từng chữ đều mang ý không ốm mà rên, y nói, "Tại hạ chỉ là một tục nhân bị việc phàm tục khốn nhiễu mà nhu nhược trốn tránh đến tận đây, tìm chốn tĩnh mịch."

Ồ, còn là thiếu niên có máu văn nghệ.

"Đây cũng không phải chỗ tĩnh lặng gì, cách đó không xa chính là thư viện Thiên Môn, đám học sinh thư viện ấy đọc sách còn rộn hơn tiếng ve." Ánh mắt Bùi Diệp rơi trên mặt thiếu niên, cười híp mắt trêu ghẹo, "Còn nữa -- Cậu trông ưa nhìn như vậy, một mình ở bên ngoài thật không an toàn."

Không phải Bùi Diệp hù dọa người, mà là trị an đương thời chính là vậy.

Ở nơi đông người còn tốt, ban đêm tùy ý ra ngoài đến chỗ xa xôi vắng vẻ một chút, quỷ mới biết có kẻ xấu chơi bời lêu lỏng theo đuôi hay không?

"Đa tạ nương tử quan tâm, tôi tớ đang đợi cách đây không xa, nếu có động tĩnh sẽ tới điều tra." Đối mặt với lời tán dương ngay thẳng không hiểu uyển chuyển của Bùi Diệp, hai gò má thiếu niên vừa lui ra nhiệt độ lại có xu thế hiện, "Ngược lại vì sao nương tử đêm khuya một mình ở đây?"

"Cái này à... Dĩ nhiên là vì..."



Bùi Diệp khẽ đảo mắt hai vòng, ngữ khí âm u.

"Ta chính là tinh quái trong núi."

Thiếu niên ban đầu khẽ giật mình, chợt cười khẽ.

"Tinh quái chính là chim thú cỏ cây thành tinh biến thành, 'Tinh quái' chỉ là cách xưng hô của con người, nhưng bản thân tinh quái chưa chắc sẽ dùng xưng hô người đặt cho?" Đôi mắt xám chẳng chứa mảy may sinh cơ ướm trên mặt thiếu niên lại lộ vẻ linh động, "Có phải không?"

Mặt không đỏ hơi thở không gấp, từ đầu tới đuôi không thấy kinh hoảng.

Bùi Diệp: "..."

Chậc, cô không phải gặp yêu quái thành tinh, mà là gặp người thành tinh.

"Cậu là học sinh thư viện Thiên Môn?"

Thư viện Thiên Môn không hề hạn chế tuổi tác, thông qua kỳ thi đánh giá hoặc là lấy được sự đề cử từ người có tư cách đều có thể tới học tập.

Thư viện núi non bao quanh, cực ít có người ngoài chạy tới.

Thiếu niên nhíu mày lại, lắc đầu nói: "Không tính phải, chỉ là tới thay người nhà làm một ít chuyện."

Bùi Diệp phủi tro bụi vụn cỏ trên người, còn giũ thêm muốn vẩy tất cả tro bụi chưa phủi sạch xuống.

"À -- Không còn sớm nữa, ta nên về sớm một chút, vậy thì không quấy rầy sự an tĩnh của cậu nữa."

Cô nhường không gian lại cho thiếu niên.

Ai ngờ thiếu niên phút chốc giương mày, ý cười ấm áp nhàn nhạt dường như có thể xua tan ánh trăng lãnh tĩnh.

Y nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Không cần, phiền não đã mất. Nghe lời vừa rồi của nương tử, nương tử là học sinh thư viện?"

Phiền não đã mất?

Nếu không phải thiếu niên quá mức bình thản, Bùi Diệp còn tưởng rằng y đang đùa mình.

"Ừm, ta là học sinh thư viện."

Thiếu niên hướng về phía phương hướng lúc đến dùng tay ra dấu mời.

"Đường ban đêm khó đi, đúng lúc lại tiện đường, nếu nương tử tin tưởng, không ngại cùng đi với ta."

Bùi Diệp nhíu mày, cẩn thận quan sát đôi mắt xám ấy của thiếu niên.

Đối phương không cảm thấy kinh ngạc.

"Nương tử đang nghi ngờ đôi mắt của tại hạ?"

"Ta biết cậu không nhìn thấy, nhưng biểu hiện thật không giống đâu."

Cô vừa dứt lời, khuôn mặt như ngọc của thiếu niên thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

Trước giờ người khác đều hiểu lầm y có thể nhìn thấy, sau đó phát hiện chân tướng mới kinh ngạc hắn lại là kẻ mù.




Đến phiên vị nương tử lạ lẫm này lại đảo điên trình tự trước sau.

"Lâu ngày cũng quen thuộc."

Thiếu niên rất lạc quan với việc này.

Từ trên người y không nhìn thấy chút bất tiện của mù mắt, dù cho trong tay không có bất kỳ vật hỗ trợ, cũng có thể vững vàng đi đường.

"Lâu ngày? Không phải là ta cố ý nghe ngóng chuyện riêng của người khác, nhưng nghe ý lời này, không phải là trời sinh mù?"

Thiếu niên ôn hòa thong dong nói: "Đúng là không phải trời sinh, là sau này gặp chuyện ngoài ý muốn."

Trong lúc nói chuyện, Bùi Diệp nhìn thấy cuối đường hẹp quanh co lóe lên mấy ngọn đèn lồng, hơn hai mươi người chỉnh tề đứng ở đó.

Khi nhìn thấy thiếu niên xuất hiện, người đàn ông trung niên có vẻ là thủ lĩnh thở một hơi dài nhẹ nhõm, tiến lên ba bước điệu bộ muốn hành lễ.

Thiếu niên mở miệng trước hắn một bước.

"Không cần đa lễ."

Tư thế nửa cúi chuẩn bị hành lễ của người trung niên khựng lại, khôi phục thế đứng thẳng tắp.

"Lang quân, người này là?"

Ánh mắt của hắn rơi vào Bùi Diệp cách sau thiếu niên hai bước.

Thiếu niên ôn hòa nói: "Học sinh thư viện Thiên Môn tình cờ gặp."

Người đàn ông trung niên bình tĩnh tiến lên, ngăn cách thiếu niên và Bùi Diệp một khoảng, khẽ nói với thiếu niên: "Thân phận người này còn chưa rõ, lang quân thực không nên tùy ý như vậy."

Quy củ thư viện Thiên Môn sâm nghiêm, vào đêm không cho phép tự ý rời thư viện, người làm trái phải chịu trừng phạt.

Không phải mỗi người hơn nửa đêm chạy loạn đều là học sinh thư viện Thiên Môn.

Ý cười nơi khóe môi thiếu niên dần dày.

"Đúng vậy, quên điểm ấy, thư viện có cấm đi lại vào ban đêm."

Bùi Diệp lý lẽ hùng hồn nói: "Bị bắt lại mới gọi trái với quy tắc học viện, không bị bắt coi như chưa xảy ra chuyện gì."

Người đàn ông trung niên: "..."

"Lời nương tử rất có lý." Thiếu niên cực kỳ tán đồng gật đầu, "Không bị bắt thì không có việc gì, nhưng bị bắt thì phải nhận phạt. Nương tử sẽ nhận phạt?"

Bùi Diệp: "???"

Ngàn bậc thang đá.

Cô nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc đang hì hục leo thang đá.

Mấy người nhìn thấy Bùi Diệp xuất hiện cũng khá sửng sốt, mấy thiếu niên đối mặt nhìn nhau.



Không biết người nào phá vỡ trầm mặc trước.

"Cô cũng bị bắt?"

Bùi Diệp một tay đỡ trán che khuất tầm mắt.

Không thể không thừa nhận sự thật ngang trái mình phạm luật bị "Ủy viên kỷ luật thư viện Thiên Môn" bắt.

Vấn đề là vì sao thư viện Thiên Môn lại có thứ này?

"... Ta chỉ là nhìn thấy y trông ưa nhìn hàn huyên hai câu..."

Thuận tiện chính miệng thừa nhận mình là học sinh thư viện _(:з)∠)_

Lăng Triều thân đầy mồ hôi tro bụi ngồi trên bậc thang, không chút lưu tình cười to.

"Cô còn dám bắt chuyện, quả thật là sắc đẹp hại người!"

Bùi Diệp hận không thể đá Lăng Triều một cái.

Lúc này dám chế giễu cô, ngày mai huấn luyện ngập mặt cậu ta.

"Người thiếu niên kia có thân phận gì?"

Một học sinh khác quan hệ không tệ với Bùi Diệp nói: "Người đó hả, lai lịch lớn đấy, phúc tử* của tiên đế, đệ đệ nhỏ tuổi nhất của đương kim bệ hạ, thời điểm chưa chào đời còn chưa rõ giới tính đã nhận ân điển. Nếu là nam liền phong làm 'Vinh vương', nếu là nữ thì phong 'Nhu Vinh đế cơ', đất phong cũng là vùng phì nhiêu nhất nhì Triều Hạ."

_Phúc tử: Đứa con chưa chào đời cha đã mất

Bùi Diệp hiếu kỳ hỏi: "Vì sao đôi mắt lại không thấy?"

Học sinh nói: "Nghe đâu trên đường về đất phong bị ám sát, lúc trước ngỡ là tin đồn, hôm nay thấy hai mắt Người khác thường -- Có vẻ tin đồn là thật."

_________________

Đào: Coi cái nết xứng đáng ế chưa?

Bình Luận (0)
Comment