Editor: Đào Tử
_____________________________
"... Người... Thật thay đổi rất nhiều..."
Nghe cả câu chuyện, đôi mắt màu sáng của Cố Ương nhiễm phức tạp khó tả.
"... Nếu là Người lúc trước, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, cũng sẽ không vì hành vi của mình giảo biện giải thích..."
Cố Ương nói rất ngay thẳng.
Hắn còn nhớ rõ dáng vẻ thuở thiếu thời của người trước mắt.
Như một cỗ lửa rực cháy, như một viên minh châu sáng long lanh.
Thông minh thiện lương không thiếu tâm kế, kiên cường dũng cảm không mất nét nhu hòa.
Thình lình chiếm lấy mắt hắn, màu sắc nhiệt tình cháy rực như có thể thiêu đốt hai mắt hắn.
"... Bất luận Vinh vương tuổi nhỏ từng gặp chuyện gì, đây cũng không phải là..."
Luận huyết thống, Vinh vương vẫn là biểu đệ người phụ nữ.
Hắn nói được nửa câu liền đối mắt với đôi mắt đen trầm của đối phương, không biết nghĩ đến cái gì, còn lại bị hắn cứng nhắc nuốt trở vào.
Người phụ nữ bình tĩnh hỏi hắn: "Huynh rất thất vọng về ta?"
Cố Ương lắc đầu nói: "Không, ta rất đau lòng."
Người vốn có thể trở thành đế vương danh chính ngôn thuận, thống lĩnh thần tử tận trung với mình khai cương thác thổ, đứng ở đỉnh cao được vạn dân sùng bái, cuối cùng tên lưu sử sách, để lại một trang chói lọi trong dòng chảy lịch sử. Cố Ương còn trẻ nhiệt huyết không chỉ một lần mơ đến tương lai như thế.
Chính bởi vì quá chờ mong, cho nên từ khi người phụ nữ bị vây trong cung đình lại lặng yên không một tiếng động hoăng, Cố Ương mới có thể nhiều năm không cách nào thoải mái.
Một người lòng mang thiên hạ trăm họ, một lời nói hùng hồn muốn nhất thống thiên hạ, khai sáng thịnh thế... Một người chiếu sáng thời thiếu niên đê mê của hắn... Vì sao lại ở thời điểm cách một bước tới đích, cam tâm tình nguyện khuất phục một người không chỗ nào bằng mình? Chịu từ bỏ ư?
Bởi vì thực hiện nguyện vọng quá khó khăn, không ăn được phần khổ này?
"... Nếu như năm đó, ta cẩn thận một chút, càng tin tưởng Người một chút, có lẽ có thể ngăn rất nhiều tiếc nuối không cần thiết..."
Tối thiểu nhất --
Những việc bẩn tay này không cần tự mình bà đi mưu đồ.
"Nhu Ý, xin lỗi."
Cố Ương cúi người thật sâu với người phụ nữ, trán đặt trên hai tay khép trước mặt, toàn bộ thân hình gần như muốn còng xuống thu mình vào bóng tối.
Phòng bị bén nhọn người phụ nữ dựng lên bởi vì câu nói này triệt để mềm hoá.
Bà cười khổ nói: "Đừng tự trách mình như thế, thật ra ta cũng không ăn bao nhiêu đau khổ, Nhu Tuệ và Nguyên Sơ chăm sóc ta rất khá."
Cố Ương sao có thể không tự trách?
Chí hữu của hắn đúng là còn sống, nhưng thiếu nữ sáng rỡ nhiệt liệt cũng triệt để chết ở quá khứ.
Sống sót nhưng đã hoàn toàn thay đổi, hắn cũng là một trong kẻ hành quyết.
Hai người tốn không ít thời gian mới bình phục tâm tình.
Cảm xúc chập trùng mãnh liệt tiêu hao rất nhiều sức lực của người phụ nữ, vốn là thân thể mệt mỏi càng vô lực.
Cố Ương cẩn thận thoáng nhìn người phụ nữ, muốn tìm chủ đề phá vỡ không khí ngột ngạt.
"Bùi Diệp ấy là đứa bé của Người với Nguyên Sơ à?"
"Nguyên Sơ" Cố Ương nói bản danh Bùi Triêu, chữ Nguyên Sơ.
Người phụ nữ bị vây ở cung đình, Bùi Triêu cũng bốc hơi khỏi nhân gian, không biết tung tích.
Cố Ương nói: "Tính nhẩm... Vị thái tử Đông cung ấy tuyệt đối không phải là cốt nhục của Người, không biết Hoàng đế từ đâu ôm đến treo danh nghĩa của Người để buồn nôn... Ngược lại là Bùi Diệp tướng mạo khá giống Người... Khi đó ta vừa nhìn thấy cô bé, trong thoáng chốc còn tưởng rằng nhìn thấy Người..."
Người phụ nữ phút chốc nhoẻn miệng cười.
"Nói vậy, đứa bé kia đúng là giống Cô."
Cố Ương: "..."
Câu nói này sao nghe là lạ ta?
Màn đêm buông xuống, 【 Tổ sáu người gãi chân 】 vẫn im ắng, không có thành viên ngoi lên.
Ngay vào lúc này, Tần Thiệu và Thân Tang lần lượt gửi icon "OK".
Tần Thiệu nói: "Lê quân sư, bọn ta đã tuân theo chỉ lệnh của ngài thay đổi tuyến đường, đồ quân nhu còn một ngày là có thể đến đại quân."
Lúc này Lê Thù đang suất lĩnh phục binh giấu trong bụi cỏ dại cao hơn nửa người, dưới mông là một cái ghế nhỏ. Thời tiết oi bức côn trùng nhiều, vạt trường sam bị hắn nắm lên bọc chân, kẻo côn trùng từ ống quần bò lên, dù là như thế vẫn là bị chích kha khá.
Hắn vừa dùng tay trái gãi mu bàn tay bị đốt sưng đỏ, vừa phản hồi nhóm chat.
"Đội vận quân nhu bên đó thế nào? Có tình huống gì hay không?"
Thân Tang nói: "Dọc đường cẩn thận điều tra, cũng không có vết tích địch nhân mai phục."
Tần Thiệu lạc quan nói: "Tin tức chúng ta nhanh hơn bọn họ, sớm nhận tin gấp rút đi đường, đội vận chuyển quân nhu thay đổi tuyến đường tránh đi hiểm địa, đám người Diêm Hỏa La có nghĩ đằng trời cũng không biết chúng ta đã sớm khám phá ra tính toán của bọn họ... Ngược lại là bên Lê quân sư, chú ý an toàn."
Diêm Hỏa La đến chặn lương, binh lực không nhiều, nhưng tuyệt đối là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Không dám nói đánh mười, nhưng đánh ba không vấn đề.
Lê Thù phái người đi mai phục, hai quân giao đấu tất nhiên là một trận hỗn chiến.
Bọn họ lo lắng chiến trường đao kiếm không có mắt sẽ ngộ thương Lê Thù.
Lê Thù cười nói: "Lão phu còn cần các cậu nhắc nhở à? Một ngày đi cũng là một ngày, chớ phớt lờ."
Tần Thiệu và Thân Tang rối rít nói "Phải".
Chiến tranh còn chưa khai hỏa, bầu không khí trong nhóm vẫn còn khá nhẹ nhõm.
Ba người hàn huyên nhiều như vậy, ba người Bùi Diệp đều không có nổi lên, khiến Tần Thiệu lo lắng.
"Ba người Bùi tiên sinh còn đang ngủ?"
Lúc này, Lăng Triều ngoi lên.
Cậu ta chua xót nói: "Bọn ta nào giống mấy người chứ, dưới tay muốn người có người, muốn cái gì có cái đó..."
Lê Thù nghe vậy kinh ngạc nói: "Các người sắp đến rồi?"
"Vẫn chưa, còn mấy ngày..."
Lê Thù nói: "Vậy cũng thật mau, vượt xa dự đoán của lão phu."
Lăng Triều không nhịn được càu nhàu trong nhóm.
"Vì kiến công lập nghiệp, có thể không liều mạng sao? Không ngủ không nghỉ suýt nữa chạy chết vài thớt ngựa tốt, eo ta đau sắp bị va nát."
Lê Thù: "..."
Tần Thiệu: "..."
Thân Tang: "..."
Nhìn ba người trong đám im lặng tuyệt đối, Lăng Triều lập tức vỡ tổ.
"Ba người có ý gì đây? Ta có chỗ nào khiến các người không hài lòng?"
Lê Thù ý vị thâm sâu nói: "Không, lão phu cảm thấy chỗ nào cũng thật hài lòng."
Dùng mặt thuần khiết nhất mở xe nhanh nhất, càng nghĩ, đây đều là lỗi của Bùi Diệp.
Lăng Triều: "???"
Lang Hạo lặn nước khó nhịn quay mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng.
"Được rồi, cá lớn sắp cắn mồi, sau đó trò chuyện tiếp."
Lê Thù nghe tiếng bước chân của lính liên lạc, chậm rãi đưa điện thoại vào trong tay áo.
Địch nhân mắc câu, cũng không uổng phí hắn ngồi xổm ở rừng sâu núi thẳm nửa đêm cho muỗi ăn.
Lính liên lạc nửa quỳ trên mặt đất nói: "Báo! Ước chừng năm ngàn quân địch xuất hiện ở sơn cốc, cách quân ta chưa đủ nửa khắc."
Lê Thù ngẩng đầu liếc mắt nhìn vòng trăng tròn đằng chân trời.
"Trăng tròn đến khuyết, đưa bọn họ đoàn tụ với người nhà chiến hữu, cực tốt."
Lê Thù chia mai phục làm hai nhóm, một nhóm ngụy trang thành đội áp vận đồ quân nhu vận lương, đồ xe quân nhu xe lương chứa đầy tảng đá và cỏ dại.
Diêm Hỏa La cũng không ngu, nếu phát hiện vết tích xe quân nhu để lại trên mặt đất không sâu, chắc chắn sẽ đoán được trên đồ quân nhu lương thảo trên xe là giả, kế hoạch mai phục của Lê Thù dĩ nhiên cũng phải thất bại. Về mặt chi tiết, hắn luôn luôn đã tốt muốn tốt hơn, không lộ sơ hở.
Một nhóm khác thì mai phục ở sườn núi khuất bóng, đợi dưới đáy khai chiến, một toán binh mã liền có thể lao xuống núi ngăn chặn đường lui của địch, hình thành thế gọng kìm, vây nhóm tinh nhuệ của Diêm Hỏa La ở địa phương này, rồi từng bước gặm nhấm sạch sẽ.