Editor: Đào Tử
_____________________________
Bùi Diệp cười nhạo nói: "Ta chưa từng tin thiên mệnh, ta chỉ tin chính mình. Nếu Nhu Ý đế cơ thật sự được gọi là 'Quân chủ trung hưng thiên mệnh khâm định', thế vì sao người không ngồi trên long ỷ? Mặc kệ vị hoàng đế hiện tại dùng bao nhiêu thủ đoạn hạ lưu hèn hạ, nhưng hắn là người thắng."
Nếu vận mệnh vốn cố định, như vậy người sống có ý nghĩa gì?
Dựa theo quỹ đạo vận mệnh quy định sẵn mà sống, cái này khác nào con rối và người điều khiển?
"Ví dụ khác, nếu ta có lòng ngấp nghé long vị, ta sẽ làm càng tốt hơn cái gọi là 'Quân chủ trung hưng thiên mệnh khâm định', nhưng nó có nghĩa ta là sự tồn tại vượt trên đứa con của thiên mệnh? Vận mệnh nói ra, chỉ là lí do an ủi người, tin thì có, không tin thì không."
Bùi Triêu kinh ngạc nhìn Bùi Diệp, khóe môi lộ một đường cong đắng chát.
"Thật ra... Nếu hắn không đuổi tận giết tuyệt, Nhu Ý cũng sẽ không tranh gì với hắn." Lời Bùi Triêu vượt quá dự đoán của Bùi Diệp, y nhớ tới chuyện cũ, mặt trắng bách tĩnh mịch hiện vài phần đơn thuần hạnh phúc, "Sau khi ta và Nhu Tuệ hợp lực cứu Nhu Ý ra, tình trạng của nàng vẫn rất xấu, nhưng một ngày cũng có lúc thanh tỉnh, thời gian thanh tỉnh còn ngày càng dài, bọn ta nghĩ đó là dấu hiệu chuyển biến tốt. Nhu Ý biết đại cục đã định, khi đó nổi lên tranh chấp sẽ không có lợi cho đất nước, nàng liền tắt tâm tư, hứa hẹn làm một đôi phu thê bình thường với ta..."
Một hai năm ấy là quãng thời gian y và Nhu Ý sống hạnh phúc không có gánh nặng nhất.
Không có trách nhiệm từ nhỏ thêm trên đầu vai, cũng không có thân phận trói buộc hạn chế.
Có chỉ là một đôi tình lữ tình đầu ý hợp, tuổi già có thể cùng dạo hồng trần cũng rất khá.
Bọn họ được sự giúp đỡ của Nhu Tuệ trưởng đế cơ che giấu rất tốt, thậm chí còn có con của mình.
Nói đến đứa bé kia, Bùi Triêu cười đặc biệt xán lạn.
Chỉ là cảnh yên tĩnh và hạnh phúc ấy cũng không kéo dài bao lâu đã bị phá vỡ.
"Nghịch tặc đó vẫn cứ tung tin đồn nhảm, nói Tiên hoàng hậu vì thời điểm sinh thái tử khó sinh rong huyết chết... Cũng không hoàn toàn là nói láo, thời điểm Nhu Ý sinh nở, đúng là khó sinh rong huyết. Theo thai nhi đẻ ra... Còn có vô số cổ trùng nhỏ nhít..."
Cảnh đó khiến bà đỡ nha hoàn trong phòng sinh đều kinh hãi.
Sản phụ không ngừng chảy máu, trên đệm giường không chỉ có máu, còn có lít nha lít nhít côn trùng ngọ nguậy.
"Hắn ngàn vạn lần không nên... Không nên đuổi tận giết tuyệt..." Sau khi Bùi Triêu chết nhiều năm vẫn có thể nhớ lại cảnh hỗn loạn và sợ hãi hôm đó, may mắn hắn giao hữu rộng, mời cao nhân chuyển cổ trùng Nhu Ý trúng qua người mình, rồi thay mệnh, thế mới miễn cưỡng kéo mạng sống ngàn cân treo sợi tóc của Nhu Ý lại, "Từng có cao nhân phê mệnh cho nàng, nói tương lai nàng tất trèo lên ngôi cửu ngũ. Nhưng kết quả lại là nàng thua, bất luận nghịch tặc dùng thủ đoạn gì thắng, nàng cũng đã thua. Con không tin số mệnh, Nhu Ý cũng không tin. Rõ ràng nàng đã nhận, nhưng tên nghịch tặc kia khinh người quá đáng!"
Tranh đoạt đế vị xác thực đẫm máu, dùng thủ đoạn nào cũng không được, Nhu Ý cũng không phải người không chịu thua.
Nhưng những gì tên kia làm, Nhu Ý nhịn được, Bùi Triêu cũng nhẫn không đặng.
Thanh niên áo đỏ nói đến chỗ phẫn nộ, âm khí quanh thân bỗng nổi lên chấn động mãnh liệt, mắt quỷ thỉnh thoảng đỏ thẫm.
Y nói tiếp: "Về chuyện 'Thiên mệnh khâm định', con lý giải sai rồi."
"Lý giải sai rồi?"
Bùi Triêu gật đầu nói: "Đúng vậy, thiên mệnh khâm định tựa như là chủ nhà thuê chưởng quỹ quản lý cửa hàng. Cửa hàng lời hay lỗ, cái này có quan hệ khó tách rời với chưởng quỹ quản lý cửa hàng phải không? Nếu chưởng quỹ bị người đánh tráo, để lợi nhuận cửa hàng gấp bội, con nói xem chủ nhà sẽ đối đãi thế nào?"
Lần đầu Bùi Diệp nghe cách giải thích mới lạ như thế.
"Tất nhiên là đâm lao phải theo lao, để chưởng quỹ đánh tráo tiếp tục làm, người dùng tốt như vậy vì sao không dùng?"
Bùi Triêu nói: "Đúng vậy đấy, cho nên chưởng quỹ đánh tráo đến sau ấy liền danh chính ngôn thuận."
Cái gọi là "Khâm định" chính là ý như thế.
Người ta không quản là ai làm, cũng mặc kệ quá trình, nó chỉ muốn nhìn thấy kết quả mình mong muốn.
Bùi Diệp như có điều suy nghĩ nói: "Nếu chưởng quỹ đánh tráo không chỉ không kinh doanh cửa hàng tốt, còn mất luôn cửa hàng..."
Bùi Triêu nói: "Dựa theo lẽ thường, hai vị chưởng quỹ trước sau đều phải bị xử lý. Nhưng người chưởng quỹ thứ hai lại động tay động chân, sớm nghĩ kỹ đường lui, dùng biện pháp đổ hết thảy tội lên chưởng quỹ ban đầu gánh. Con nói xem, chưởng quỹ đầu sẽ mặc người làm thịt, hay là nổi dậy phản kháng?"
Đây mới là nguyên nhân chân chính Nhu Ý âm thầm gây sự.
Công việc của mình bị người ta cướp mất, kết quả người nhảy dù chen ngang làm không tốt, còn đem cục diện rối rắm vu oan lên người mình...
Khác nào để bà cõng nồi?
Có thể nhẫn nhịn, không thể nhẫn nhục!
Bùi Triêu lại chủ động lộ ra tử tướng của mình, dưới lớp da người gầy gò đều là cổ trùng màu đen nhúc nhích.
Hình dạng cổ trùng cực giống nhện, lại có vỏ giống bọ rùa bọc lên, mười chân móc câu nhỏ bén nhọn.
Sắc mặt Bùi Diệp trấn định, không bị hù dọa xíu nào.
Mà Bùi Triêu cũng bình tĩnh chỉ vào bản thân nói: "Thuật vu cổ năm đó nghịch tặc dùng có vấn đề, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến ta bị cưỡng ép ngưng lại nhân gian, không cách nào vào luân hồi. Dù sau khi chết cũng phải tiếp nhận đau đớn ngàn vạn cổ trùng cắn xé, cả ngày lẫn đêm, vĩnh viễn không thôi..."
May mắn bản thân Bùi Triêu có không ít công đức hộ thân, mới có thể gánh chịu tra tấn thành Quỷ vương.
"... Khi còn sống bọn chúng lấy máu thịt làm thức ăn, sau khi chết lấy âm khí, công đức, khí vận hồn phách túc chủ làm thức ăn..." Bùi Triêu lại bình tĩnh khôi phục trạng thái tuấn mỹ bình thường, "Ta cũng không biết nghịch tặc từ đâu tìm ra biện pháp như vậy, còn dùng có trên người Nhu Ý..."
"Thật ác độc."
"Không chỉ ác độc, còn xuẩn. Ngu xuẩn cực độ! Ta và đám quỷ này dây dưa nhiều năm, phát hiện một ít chân tướng." Nét mặt Bùi Triêu lãnh đạm duỗi ra một ngón tay, cổ trùng từ dưới da y bò ra, nhìn cực kì quỷ dị, "Món chính của những cổ trùng này không phải công đức khí vận người bình thường, mà là Long khí. Sau khi ta chết vốn định trông coi Nhu Ý, nhưng khẽ dựa gần, những cổ trùng này lập tức có dấu hiệu mất khống chế bạo động, trước kia còn tưởng rằng do Nhu Ý là nguyên túc chủ. Về sau mới phát hiện ta tiếp cận thành viên hoàng thất Triều Hạ đều sẽ xảy ra vấn đề, sau đó mới phát hiện thứ cổ trùng muốn chính là Long khí -- Tên ngu xuẩn kia lại nghe lời lừa gạt, đưa mẫu cổ vào Đế lăng của Thế Tông..."
Đế lăng nhà ai không xây ở gần long mạch?
Long khí của Triều Hạ lập tức lấy tốc độ bất thường điên cuồng giảm sút.
Bùi Diệp: "..."
Bùi Triêu nói: "Long khí ảnh hưởng đến khí vận một nước, nhìn không thấy sờ không được, nhưng thời khắc mấu chốt cũng rất hữu dụng. Như khí vận nơi nào đó dày, khả năng cao sẽ một năm mưa thuận gió hoà. Nếu như khí vận mỏng manh, như vậy khả năng phát sinh nạn hạn hán nước úng lụt sẽ lớn. Sau thiên tai tất có nhân họa, bách tính chịu đủ nỗi khổ thiên tai, Triều Hạ phải chi thêm nhiều tiền tài dùng cho cứu tế, phương diện khác sẽ không chăm lo chu toàn."
Tuy rằng quốc vận chỉ ảnh hưởng thời tiết, nhưng thời đại này chẳng phải bách tính vốn nhìn trời ăn cơm?
Thiên tai thường xuyên, nhân họa nhiều, phản ứng dây chuyền tiếp nối, binh tai cũng nhiều.
Bách tính còn có thể có cuộc sống dễ chịu?
Nghịch tặc trên long ỷ dám đặt mẫu cổ vào Đế lăng Thế Tông nữa cơ chứ.
Năm ấy Thế Tông xây Đế lăng ở chỗ kia, chính vì dùng Long khí của bản thân làm giàu long mạch Triều Hạ đấy.
Sau khi Bùi Triêu tận mắt nhìn thấy, thật muốn bóp chết thứ rác rưởi ấy!
"Cũng may có con, Triều Hạ mới có thể kéo dài đến nay."
Trong mắt Bùi Triêu Bùi Diệp không chỉ có nghiệp lực trùng thiên, còn có vẻ toát ra vầng sáng của người kế tục.
Vầng sáng không lớn, chỉ bằng hạt đậu.
Nhưng mang đến cho y một cảm giác còn sung túc hơn vầng sáng công đức gần Đế lăng Thế Tông.