(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 626

Editor: Đào Tử

_________________________________

Bùi Diệp cúi người, nhìn chăm chú đóa hoa cúc nhỏ đang nở rộ.

Quý Chiếu tiến đến hỏi thăm.

"Chỗ nào kì quái?"

Khoảng cách hơi gần, Bùi Diệp có thể ngửi được mùi thơm sữa trên người tên này.

Đúng vậy, mùi thơm sữa.

Bởi vì Quý Chiếu dùng sữa tắm hương sữa, lưu hương rất bền bỉ, chỉ tiếc mùi thơm này cực kỳ không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn.

"Bọn chúng..."

Cô đang muốn nói gì đó, lại nuốt lời nói trở vào.

Một người một hoa yên lặng giằng co một lát.

"Không có gì, chắc là ảo giác của tôi rồi."

Ảo giác đương nhiên là không thể, thay vì nói hoa cỏ kỳ quái, chẳng bằng nói phòng hoa này không đơn giản.

Cô tiến đến liền phát hiện linh khí phòng hoa nồng nặc không tưởng nổi.

Vốn cho rằng là vị trí phòng hoa đặc thù, cẩn thận quan sát lại phát hiện không phải là như thế.

Không chờ cô tiếp tục suy tư, tiếng nói của Cố Thánh hấp dẫn lực chú ý của cô.

"Hoa quỳnh ở đây này."

Toàn bộ phòng hoa diện tích không lớn, cũng chỉ hơn ba mươi mét vuông. Bởi vì hoa quỳnh vưa môi trường râm ẩm ấm áp, không chịu được sương giá lại không thích ánh sáng mạnh, ban đêm mới nở, Cố Thánh đặc biệt cách riêng một gian vì bọn chúng, cung cấp hoàn cảnh hoa quỳnh thích hợp sinh trưởng nhất.

Những hoa quỳnh này được chăm sóc rất khá, hẳn là một hai ngày nay sẽ có thể nở rộ.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra...




Câu nói phía trên chính là cái flag nguyền rủa.

Sẽ có thể có chuyện ngoài ý muốn.

"Anh xác định bọn chúng sẽ nở vào hôm nay hoặc ngày mai?"

Bùi Diệp nhìn hoa quỳnh một cách cổ quái.

Cố Thánh mang cái bàn đến, trên mặt bàn còn bày biện hoa quả còn có hạt hướng dương và hạt dưa.

Loại hạt dưa này cũng là Hoa Khinh Khinh dạy.

Không có hạt dưa đời cá mặn không viên mãn, tựa như người xem ăn dưa không có dưa, đã mất đi tinh túy và linh hồn.

Vừa ăn dưa nói chuyện phiếm, vừa chờ những bông hoa nở.

Hài lòng lại lịch sự tao nhã.

"Chắc là sẽ, đêm qua đã nở mấy đóa." Cố Thánh hồi tưởng tràng cảnh ấy, cảm khái nói, "Không hổ với danh xưng mỹ nhân dưới trăng."

Y còn để người làm vườn xem xét phòng hoa, sẽ không đợi uổng công.

Bùi Diệp ồ một tiếng, không đành lòng đả kích tính tích cực của Cố Thánh.

Cô cảm thấy đêm nay chắc ăn là phải đợi uổng công.

Với thưởng thức hoa, Quý Chiếu lại không hứng lắm.

Hắn ngồi dựa vào ghế dựa, một tay chống sườn mặt, mắt liếc nhìn xung quanh, nhưng kiểu gì cũng sẽ lướt qua Bùi Diệp.

Bùi Diệp vừa ăn trái cây, vừa gặm hạt dưa, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu với Cố Thánh và Quý Chiếu. Nói chứ cũng kỳ quái, Bùi Diệp đơn độc trò chuyện với Cố Thánh hoặc là Quý Chiếu đều rất vui vẻ, nhưng hai người này cùng một chỗ, bầu không khí liền nặng nề giống như địa ngục, tựa như khí thế trời sinh xung đột.

Dưới bầu không khí xấu hổ hít thở không đợi hơn hai giờ.

Mục đích của chuyến này --

Hoa quỳnh chẳng có chút động tĩnh.

Quý Chiếu tiến lên chọc chọc nụ hoa, lầu bầu nói: "Hoa này đừng bảo chết rồi đi?"

Cố Thánh khinh bỉ liếc Quý Chiếu.

"Phải có kiên nhẫn."

Lúc này mới qua hai giờ đã vội vàng xao động.

Quý Chiếu hừ một tiếng ngồi trở lại vị trí của mình, Bùi Diệp tiếp tục gặm hạt dưa, cũng không biết cô nghĩ tới điều gì, mặt giãn ra cười khẽ nói: "Thật ra, tôi cảm thấy ba người chúng ta tụ ở đây chờ hoa quỳnh nở, có chút biến thái, các anh cảm thấy sao?"

Hai người: "???"

Bọn họ là tụ chúng ngắm hoa chứ đâu phải tụ chúng làm cái kia, sao lại biến thái?

Bùi Diệp vừa nói vừa cắn hạt dưa.

"Trước kia tôi từng nghe một cách nói, bởi vì đóa hoa là cơ quan sinh sản, cho nên hoa có liêm sỉ sẽ không nở loạn."

Đêm nay hoa quỳnh không ra, chắc bọn họ đụng phải hoa quỳnh có liêm sỉ rồi.




Quý Chiếu bị cách nói này chọc cười.

"Nếu nói như vậy, hoa quỳnh tối qua gia chủ Cố nhìn thấy chẳng phải là không biết liêm sỉ?"

Toàn bộ phòng hoa ganh đua sắc đẹp cũng đều là mặt hàng yêu diễm.

Bùi Diệp chững chạc đàng hoàng lừa gạt người.

"Tìm được loài hợp ý, hoa vẫn sẽ nở."

Theo đuổi loài hợp ý, còn cần liêm sỉ gì nữa!

Quý Chiếu học Bùi Diệp gặm hạt dưa, cười híp mắt nói: "Chậc chậc chậc -- Gia chủ Cố thật sự là mị lực không tầm thường. Không chỉ có được ngàn vạn cô gái thích, ngay cả bông hoa cũng đổ rạp vì mình, tranh nhau nở ra, chỉ cầu được cậu ưu ái? Khó trách hoa trong phòng nở diễm lệ như thế."

Hắn nói xong, mắt Cố Thánh sắc lẻm vung tới.

Nhưng Quý Chiếu không sợ hãi chút nào, ngược lại nét mặt tươi cười xán lạn, đầy vẻ khiêu khích.

Cố Thánh mặt không đổi sắc nói: "Cách giải thích này thật mới lạ."

Quý Chiếu vừa duỗi lưng một cái, vừa xích lại gần Bùi Diệp.

"Xem ra, những hoa quỳnh này đều là hoa đẹp có liêm sỉ, tối nay chúng ta không đợi được, chi bằng trở về làm chuyện khác?"

Ba người ngồi trong phòng hoa cho muỗi đốt gặm hạt dưa nhàm chán biết bao.

Nếu như chỉ có Bùi Diệp và hắn, đợi bao lâu Quý Chiếu cũng sẽ không phàn nàn.

Hết lần này tới lần khác khách không mời mà đến chen ngang giữa hai người.

Chỗ có Cố Thánh, Quý Chiếu cảm thấy không khí thơm ngọt đều bị vẩn đục.

Ánh mắt Bùi Diệp đảo qua hoa quỳnh trong phòng hoa, thở dài.

"Xem chừng vậy rồi, thiệt thòi tôi còn mong đợi rất lâu."

Tuy rằng "Rất lâu" này cũng chỉ một hai giờ.

Bùi Diệp làm bộ muốn đứng dậy, Cố Thánh đang định mở miệng giữ lại, liếc mắt thoáng nhìn nụ hoa có động tĩnh.

Hình như hé mở hơn ban đầu một chút.

"Hoa quỳnh sắp nở."

Lời Cố Thánh khiến Bùi Diệp đình chỉ động tác, ngửa về sau một cái lại ngồi trở xuống.

Tiếp tục kiên nhẫn mười phút, nụ hoa lại không nhúc nhích tí nào, phảng phất động tĩnh vừa rồi chỉ là ảo giác của ba người.

Ngón tay Bùi Diệp rảnh rang gõ gõ bàn, ngoài cười trong không cười nhìn những nụ hoa này.

"Muốn nở hay không, cho một lời chắc chắn đi."

Cô nói chuyện với một nụ hoa trong đó.

Nụ hoa không biết nói chuyện, đương nhiên sẽ không đáp lại cô.



"Nếu không nở hoa, tôi sẽ đi. Mi phải biết con gái thức đêm nhiều, làn da sẽ lão hóa rất nhanh."

Bùi Diệp bỗng không biết từ đâu lấy ra gương nhỏ, soi trái soi phải, không nhịn được cảm khái thầm tuổi trẻ cmn thật tốt. Cỗ thân thể Tiểu Thanh này đang độ thanh xuân, da thịt trắng ngần mịn màng như trứng gà, nhìn liền biết đầy collagen tự nhiên.

"Đừng để tôi đi một chuyến công cốc chứ?"

Cố Thánh và Quý Chiếu, vừa nhìn những nụ hoa, vừa nhìn Bùi Diệp giả trân soi gương.

Bùi Diệp vừa dứt lời, nụ hoa run rẩy động một chút.

Rung động một chút!

Lại rung động một chút!

Lại rung động một chút!

Toàn bộ nụ hoa trong phòng trong mười giây ngắn ngủi toàn bộ nở đến trạng thái rực rỡ nhất.

Nếu cẩn thận quan sát, nhị hoa vốn nên thuần trắng lúc này lại nhiễm phấn hồng nhàn nhạt, bao phấn là màu đỏ sẫm rực rỡ.

Bùi Diệp nói: "Quả thật là người đẹp dưới trăng."

Sau khi nói xong, nhị càng đỏ hơn, từng đoá từng đoá hoa quỳnh cũng dần dần rủ xuống, phảng phất từng gương mặt e lệ tránh ánh mắt mấy người.

Quý Chiếu tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Cố Thánh vẫn mang biểu lộ bình tĩnh không lay động.

Phản ứng hai người không đồng nhất, nhưng đều không lộ ra vẻ mặt hoảng sợ thất thố, không hổ là lão làng từng thấy việc đời.

Bùi Diệp kéo cái ghế hướng về phía trước, xích lại gần hoa quỳnh.

Cô đang muốn nói gì đó, phút chốc nhớ tới một ít cấm kỵ.

"Hoa là cơ quan sinh sản, chúng ta nhìn chằm chằm thưởng thức bọn chúng thế này, chỉ xem thì cũng thôi đi, còn xoi mói, luôn cảm thấy sẽ bị đánh nhãn làm mờ mất." Bùi Diệp đụng một cánh hoa quỳnh, mỉm cười nói, "Mi nói xem có đúng hay không, nhóc con? Không ra gặp một chút sao?"

Hoa cũng có nội hàm riêng, Bùi Diệp tiếp tục trêu chọc như vậy, màu sắc cũng hơi ngả vàng.

Dù sao cũng là phó bản tiểu thuyết, lão tài xế lái xe linh tinh dễ bị thu hồi bằng lái.

Bình Luận (0)
Comment