[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 102

Âu phục thẳng tắp, ánh mắt lãnh đạm lạnh lẽo, thân hình cao lớn xuất hiện ở trước mắt mọi người, bầu không khí vốn đang nhiệt tình tăng vọt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, dường như đống lửa đang cháy hừng hực lại bị một xô nước lạnh dội tắt.

Đường nét khuôn mặt thâm thúy, đường cong thân thể cường tráng, môi mỏng khẽ nhếch, đồng tử sâu thẳm, anh chỉ đứng ở nơi đó, cái gì cũng không làm, khí thế cường đại khiến cho người khác không dám lơ là.

Toàn trường đột nhiên yên tĩnh, tiếng hét chói tai, tiếng kêu gào tất cả như bị chôn vùi, biến mất không còn tăm tích,có thể nhìn thấy, mọi người càng không hẹn mà cùng rùng mình một cái, hơi lạnh từ lòng bàn chân lan tràn, đi khắp toàn thân.

Ánh mắt tất cả mọi người tập trung ở trên người anh, mang theo sợ hãi, nhưng lại có kích động muốn tìm tòi nghiên cứu, giống như hoa Mạn Đà La tỏa hương trong đêm tối lạnh lẽo, mang theo hắc ám từ địa ngục, dính mùi máu tanh ngai ngái, nhưng lại xinh đẹp không gì tả nổi, mê hoặc tới tận đáy lòng.

Ánh mắt người đàn ông khẽ động, đôi mắt sáng ngời như viên hắc diệu thạch bóng nhẵn, giống như một hố sâu vô tận không thấy đáy, chỉ cần đưa mắt nhìn vào, lập tức sẽ chìm vào trong hắc ám, hài cốt không còn!

Ánh mắt lạnh lùng quét qua, đi tới chỗ nào, thì nơi đó đông lại thành băng!

Mọi người không hẹn mà cùng liên tưởng đến tuyết liên thanh quý nở rộ trên đỉnh Thiên Sơn, nơi cực hàn, hào quang vạn trượng, cũng mang vẻ lạnh lẽo kiêu ngạo, cô độc, mà người đàn ông này thiếu đi vẻ thánh khiết vô tội, nhưng lại mang theo vẻ tà tứ ngông cuồng.

Ma liên dục hỏa, đốt cháy vạn vật, Phật liên lội băng, đông cứng thương sinh.

Là Phật? Là ma?

Tựa như Phật, tựa như ma, cũng là chính, cũng là tà.

Người đàn ông di chuyển, hai chân thon dài mạnh mẽ che lấp sau lớp quần tây, từng bước từng bước, khí chất tự phụ kiêu ngạo, đã thấy anh vòng qua thân xe, khom lưng kéo ra cánh cửa ghế phụ, động tác đáng lẽ phải do tài xế làm lại được anh đích thân làm, lại có loại cảm giác thân sỹ và tao nhã không nói nên lời.

Mọi người ngừng thở, tâm trạng hiếu kỳ, có thể làm cho người đàn ông xuất sắc như vậy khom lưng, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hoặc là nói, khuynh quốc khuynh thành ra sao…

Mặc dù trong lòng tất cả mọi người đã có đáp án, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn không nhịn được thán phục lên tiếng ——

Một cánh tay trắng muốt tay khoác lên cánh tay người đàn ông, ngón tay áp út có một chiếc nhẫn lưu ly màu đỏ tô điểm, màu đỏ tươi trên nền da tuyết trắng, vạn vật trắng thuần khiết, nhưng chỉ có vật này đỏ chói mắt.

Một đôi giày cao gót màu đen cao bảy phân, mẫu mã đơn giản, không cành, không dây leo, không tua rua, được trang trí bằng kim sa, sạch sẽ đến gần như hờ hững, nhưng lại xinh đẹp tới mức kinh tâm động phách.

Bàn chân trắng nõn, mắt cá chân tinh tế, đây chính là chân của người phụ nữ! Đầu ngón chân mượt mà trắng trẻo, móng chân hiện ra màu hồng hồng nhàn nhạt khỏe mạnh.

Tà váy màu đen quét đất, cùng với âu phục màu đên trên người đàn ông làm nổi bật lẫn nhau, hiểu ngầm không cần nói cũng biết.

Váy ống dài màu đen, lộ ra xương quai xanh tinh xảo như cánh bướm của người phụ nữ, lưng trần lộ ra vùng da trắng nõn mịn màng, không thấy chút dư thừa nào, giống như lông nhung của thiên nga, không biết cảm giác khi được chạm tay vào sẽ tuyệt vời như thế nào?

Mà người phụ nữ lại vén mái tóc dài lên, cố định sau đầu, cần cổ trắng nõn thon dài đập vào trước mắt mọi người.

Vừa xuống xe thì đứng lại, người đàn ông vươn bàn tay tới, ôm cô tiến vào trong lồng ngực, da thịt phía sau lưng bị lộ ra bị thân hình cao lớn của người đàn ông che chắn chặt chẽ, Dạ Cô Tinh ngửa đầu cười duyên, đôi mi thanh tú hơi nhíu, vô cùng đắc ý.

Nếu như không phải vì bộ lễ phục này, An Tuyển Hoàng há có thể chịu đi theo tới, cam tâm làm hộ hoa sứ giả?

Đôi mắt như sóng nước mênh mông, sinh động kiều mị, tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến sự thân mật giữa hai người, quan hệ của hai người họ như thế nào tất nhiên không cần nhiều lời.

Thật… Đúng là anh An?

Anh An đây là… hộ tống vợ yêu đi thảm đỏ?

Rào ——

Bầu không khí yên ắng thoáng chốc sôi sùng sục, có cảm giác như đang từ nhiệt độ đóng băng tăng vụt lên đến nhiệt độ sôi vậy, quần chúng xúc động, bất luận là phóng viên, truyền thông, hay là fan hâm mộ, người qua đường, mắt đều lóe lên ánh sáng, tầm mắt dừng ở trên người An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh, dường như muốn nhìn chằm chằm cho tới khi nở hoa thì thôi!

Người chồng thần bí trong truyền thuyết của Áo Tím, người nắm quyền hào môn đỉnh cấp ở Bắc Kinh, quyền thế lật trời ngửa tay là gió úp tay là mưa, bây giờ lại sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ, không phải chỉ là một cái tên hay là một tấm hình, mà là An Tuyển Hoàng chân chân thực thực.

Fan hâm mộ của Áo Tím trong giây lát đã nhận ra “con rể” của mình, tiếng hô “Nam thần”, “Nữ thần” kêu gào liên tiếp.

“Trời ạ! Nhanh cấu tôi một cái xem, đây không phải đang nằm mơ chứ? Nam thần xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt?”

“Quả thực đẹp trai quá, ngầu quá trời ơi! So với ảnh chụp còn mê người hơn, con gái nhà chúng ta thật biết chọn đàn ông!”

Đám phóng viên ban đầu còn kinh ngạc, sau đó dồn dập tiến lên, sợ sẽ bỏ qua tin tức độc nhất vô nhị.

Khán giả vẫn luôn nghe nói nhà họ An là hào môn bên trong hào môn, ít nhất thì hai chữ “có tiền” cũng đã có thể diễn tả bao quát sơ lược, nhưng mà làm paparazi, bọn họ có con đường đặc biệt của chính mình, tin tức biết được đương nhiên nhiều hơn sâu hơn so với người bình thường, cũng trong bóng tối cũng biết được một số thông tin tư mật không muốn người biết, cho nên càng kiêng kỵ đối với An Tuyển Hoàng, “Ám đế” của hắc đạo phương Bắc.

Chỉ cần dính dáng tới hai chữ “hắc đạo”, đều là sự tồn tại mà người bình thường không trêu chọc nổi, cũng không dám trêu chọc!

Một phóng viên chọn đúng thời cơ, chen lên phía trước, duỗi micro ra lớn tiếng đặt câu hỏi: “Cô Tinh, xin hỏi quý ngài đi bên cạnh cô là cậu An sao?”

Dạ Cô Tinh thẳng thắn nói: “Đúng vậy.” Thái độ thản nhiên, hào phóng, không lảng tránh, không làm bộ, khiến cho tất cả các phóng viên đột ngột sinh ra hảo cảm.

Nhớ tới trước đây cô làm khách mời của “Quang Ảnh”, cô đã từng nói ra những lời tâm huyết —— từ khi ra mắt đến nay, để tay lên ngực tự hỏi, thái độ của tôi đối với truyền thông từ trước đến nay vẫn luôn thẳng thắn, đối với khán giả cũng không lừa gạt che giấu, không chắc sẽ là hỏi gì đáp nấy, nhưng đã đáp thì chỉ nói sự thực, cho dù không nói hết cũng sẽ không nói hươu nói vượn, lừa dối mọi người.

Phóng tầm mắt toàn bộ giới giải trí, kể từ khi Áo Tím xuất đạo, tự mình đi trên con đường vô cùng đặc biệt, không theo dòng chảy, không theo cách cũ, chỉ làm theo chính mình, tùy tâm tùy tính.

“Nghe thấy âm thanh fan hâm mộ của Áo Tím khí thế hoan hô nồng nhiệt, cậu An có cảm tưởng gì?” Thời gian cấp bách, ai biết liệu một giây sau có bị chen đi hay không, phóng viên trực tiếp thay đổi hướng, nhắm ngay An Tuyển Hoàng.

Người đàn ông ánh mắt lạnh lẽo quét qua, uy thế mạnh mẽ, phóng viên đặt câu hỏi theo bản năng lùi bước, mắt lộ ra sợ hãi.

Tiếng hét của fan hâm mộ Áo Tím dần dần đọng lại, cũng chờ nghe lời giải thích của An Tuyển Hoàng, ngẩng đầu chờ mong, nín hơi nhìn chăm chú.

Bàn tay ôm lấy eo nhỏ nhắn người phụ nữ, nhẹ nhàng kéo sát vào mình, ánh mắt người đàn ông rơi vào nhóm fan hâm mộ cuồng nhiệt: “Cô ấy xứng đáng.”

Xứng đáng được mọi người yêu thích, xứng đáng để mọi người đối xử tử tế, xứng đáng được mọi người nâng niu như châu bảo trong lòng bàn tay.

“Cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ và quan tâm cô ấy.” Người đàn ông gật đầu, thật lòng nói.

Fan hâm mộ của Áo Tím dang náo nhiệt ồn ào sôi sục thoáng chốc trở nên yên lặng, dường như bị khác đặt định thân chú, động tác cứng ngắc ngưng trệ, hơi nghiêng đầu, hai mặt nhìn nhau, cậu, cậu An đây là đang… nói cảm ơn với bọn họ?

Trời ạ! Mặt trời là không phải đang mọc từ phía tây chứ?

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía chân trời, một vòng trăng tròn treo cao, làm gì có mặt trời?

Rào ——

Tiếng hoan hô gào thét vang dội, phá vỡ khoảnh khắc vắng lặng ngắn ngủi, dường như sau yên tĩnh, đột nhiên nổ tung sấm sét, vang vọng toàn trường!

“Cậu An, không khách sáo, nữ thần là của anh, cũng là của chúng tôi!”

“Bảo vệ nữ thần, chúng tôi tự nguyện, kẻ nào dám to gan xúc phạm—— giết không tha!”

“Trời ạ! Nếu có người đàn ông che chở tôi như vậy, cho dù chết tôi cũng cam lòng!”

“Cậu An khá lắm! Đáng mặt đàn ông!”

Dạ Cô Tinh dựa trong lồng ngực anh, nụ cười điềm tĩnh, đáy mắt sóng sánh vẻ ấm áp, quyến luyến khong rời, mi mục như họa.

Người cao cao tại thượng như anh, lại nói cảm ơn với mọi người, cuối cùng, cũng chỉ vì Dạ Cô Tinh cô mà thôi!

Cùng nhau đi vào hội trường, để lại cho mọi người hai bóng lưng tựa sát vào nhau, đèn flash nháy liên tục, tiếng thét chói tai không ngừng.

Nhưng mà Đổng Nguyệt, ảnh hậu vốn dĩ được muôn người chú ý lại bị hắt hủi đứng một bên, không đến nỗi tức đến nổ phổi, nhưng hẳn là cũng có chút khó chịu, nhưng không ngờ cô ta vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, mặt mày ôn nhu, không thấy tức giận một chút nào cả.

“Thì ra, vị này chính là Áo Tím Dạ Cô Tinh tiếng tăm lừng lẫy, một năm không ở trong nước, giới điện ảnh đúng là thay đổi từng ngày, có điều, người xưa có câu, nước chảy không ngừng, sóng sau đè sóng trước mới có thể phồn vinh, Tương Ly, anh nói xem?”

Người đàn ông trầm mặc nháy mắt, ánh mắt dừng lại ở bóng lưng người phụ nữ rời đi vẫn chưa thu hồi, cũng không trả lời câu hỏi của Đổng Nguyệt.

Theo tầm mắt của người đàn ông nhìn tới, đồng tử Đổng Nguyệt sâu thẳm, không dấu vết tăng cao âm lượng, mở miệng gọi: “Tương Ly?”

“Hả?” Người đàn ông lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn vào người phụ nữ cười nhạt tự nhiên trước mắt: “Nguyệt, em vừa mới nói gì?”

Đổng Nguyệt nhếch môi nở nụ cười, sóng mắt dập dờn, khí chất thẳng thắn: “Em nói, cô gái này thật đẹp!”

Mạch Tương Ly tán thành gật đầu: “Đúng là không tệ. Anh nghĩ, người đại diện của dòng nước hoa Thược Dược có thể ấn định được rồi…”

Nụ cười của Đổng Nguyệt cứng ngắc ở khóe môi.

Nghi thức đi thảm đỏ hoàn tất, người dẫn chương trình tuyên bố khai mạc, cục trưởng Quảng Điện Kha Khánh Sơn lên đài đọc diễn văn, phía dưới các minh tinh tập hợp, tiếng vỗ tay vang lên.

An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh được sắp xếp ngồi ở chính giữa hàng thứ ba, bên trái là đoàn Vương Thạch, bên phải là vài quản lý cấp cao của Quảng Điện.

“Tiếp theo, xin mời ảnh hậu Oscar Đổng Nguyệt cùng với nhà tài trợ lớn nhất cho đêm trao giải lần này, chủ tịch tập đoàn Hương Giang, anh Mạch Tương Ly lên đài công bố giải thưởng nam nữ diễn viên xuất sắc nhất Kim Kê lần thứ 30!”

Tiếng vỗ tay vang lên, âm nhạc cũng bắt đầu, Đổng Nguyệt đi cùng Mạch Tương Ly thướt tha đi lên sân khấu, hai người đứng trước sân khấu trao giải, tiếp nhận danh sách từ trong tay người điều hành buổi lễ.

Sau khi Đổng Nguyệt mở ra liếc mắt nhìn, khép lại, nở nụ cười thần bí: “Tin tưởng mọi người đều chờ mong diễn viên xuất sắc nhất được trao giải thưởng Kim Kê lần 30 này, sẽlà Tiêu Tinh dịu dàng nhưng không kém phần cứng cỏi trong “Bầu trời thành phố”, hay là Hồng Lăng hành hiệp trượng nghĩa trong “Kinh Kha diệt Tần”, hoặc là Emera si tình trong “Love in Mars”? Tiếp theo… Mời xem màn ảnh lớn!”

Sắp tới cuối mùa thu, trong phòng khách rộng rãi ở biệt thự, một bóng dáng nho nhỏ cuộn mình, vùi đầu vào cánh tay, người phụ nữ chỉ mặc một cái váy màu xanh lam, theo động tác của cô, lộ ra một rấm lưng ngọc trắng mướt, giống như lớp lông vũ của thiên nga, không chút tì vết như ngọc, ánh sáng ôn hòa, ngay cả gốm sứ cao cấp nhất cũng không đẹp bằng tấm lưng ấy.

Thần thánh đến không thể khinh nhờn, đến mức vô lực xâm phạm.

Lúc này, đau thương nồng đậm tầng tầng vây quanh người phụ nữ, cô khóc nức nở không phát ra một tiếng động, tấm lưng ngọc run rẩy, loại cảm giác bất lực, mê man, bàng hoàng, do dự được thể hiện ra không bỏ sót, mà ở trước mặt cô, một tấm hình lẳng lặng đặt trên bàn, phảng phất như đó cội nguồn đau thương của người phụ nữ, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay ra, vứt bức ảnh xuống mặt đất, thậm chí muốn xé bỏ nó, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cho người phụ nữ trước mắt mở miệng cười, không còn đau thương.

Hình ảnh vừa được trình chiếu, hội trường yên lặng! Chính là một cảnh trong “Bầu trời thành phố”, khi Tiêu Tinh phát hiện ra chồng mình đã đi quá giới hạn!

Hình ảnh xinh đẹp vụn vỡ kia, vừa khiến cho người ta nghẹt thở, cũng khiến cho họ cảm thấy tuyệt vọng!

“Chúc mừng diễn viên chính của “Bầu trời thành phố”, Dạ Cô Tinh, nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất Kim kê lần thứ 30!”
Bình Luận (0)
Comment