[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 119

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh nhìn đi.”

Minh Chiêu thuận thế nhìn theo, chỉ thấy trong chiếc tủ âm tường đang nhỏ xuống từng vệt máu đỏ thẫm, bởi vì được che rèm, nên không hề đực chú ý, nhíu chặt mày, lờ mờ có một loại dự cảm không tốt.

Trên tay cầm súng, anh ấy giơ chân lên đạp cửa tủ. Trong khoảnh khắc cửa tủ mở ra, có một loạt âm thanh hút khí vang lên.

Một cơ thể đẫm máu thuận thế ngã xuống, bởi vì tủ âm tường được treo lên cao, Minh Chiêu cũng không quan tâm đến cơ thể đang đầy máu đỏ, theo bản năng giơ tay ra đỡ, đặt người nằm lên mặt đất bằng phẳng, thăm dò hơi thở, lại đo mạch đập, ánh mắt thoáng nghiêm túc lên: “Lập tức đưa đến phòng khám ngầm!”

Hai người tiến lên nhận lệnh.

Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, người vừa rồi tuy rằng mặt đầy máu, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được vẻ ngoài, không phải ai khác, chính là kẻ phản bội đang lẩn trốn An Du!

“Chuyện này làm sao có thể?”

“Vậy cuối cùng người đã bắt cậu chủ nhỏ đi là ai?”

“Nhưng theo màn hình giám sát hiện ra, thì rõ ràng chính là An Du! Không thể sai được…”

“Được rồi!” Minh Chiêu hiếm thấy mà trách mắng: “Đợi gia chủ và phu nhân trở về, sẽ tự điều tra rõ chân tướng! Sẽ không đổ oan cho bất kỳ ai, nhưng, nếu bị tra ra là có tham dự vào trong đó, thì kết cục ra sao số phải trong lòng các người tự hiểu rõ!”

Tiếng nói chuyện ngay lập tức ngưng bặt, vẻ mặt của mọi người đầy sợ hãi.

“Tam, tình huống phía gia chủ thế nào?”

Một người mặc đồ đen đang ngồi ngay ngắn trước máy tính không thèm liếc sang, ngón tay như múa: “Dựa vào tín hiệu theo dõi trên người cậu chủ nhỏ, trước mắt còn chưa ra khỏi khu vực Bắc Kinh, đã phái người tiến hành theo dõi và kiểm tra chặt chẽ đường hàng hải, đường bộ và đường hàng không, trong vòng 12 giờ, đảm bảo sẽ không có người nào ra ngoài được.”

“Nhớ cử người nhìn chằm chằm bên phía bến tàu.”

“Ngoại thành phía tây và phía đông đã xác định là không có bất cứ vấn đề gì, cam đoan một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài! Chỉ là bến sông ở thành Bắc và bến tàu ở thành Nam bị Bang Ám Dạ xưng bá, hành động của chúng ta có chút không tiện, có cần phải sử dụng biện pháp mạnh…”

Ánh mắt Minh Chiêu hơi trầm, giơ tay ngăn lại người đó nói tiếp: “Khu vực được Bang Ám Dạ khống chế chúng ta đều không cần can thiệp vào.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà! Nhớ kỹ, Bang Ám Dạ là bạn không phải địch!”

Lúc này, có một người từ bên ngoài bước nhanh vào, vẻ mặt hoảng loạn: “Hộ Pháp Minh, xảy ra chuyện rồi!”

Sau khi Lạc Địch mất mạng, Chiến Dã tàn phế, bốn đại hộ pháp đã thiếu mất hai người, Minh Chiêu được đề bạt lên thay thế vị trí của Lạc Địch, làm tiền hộ pháp, thăng một cấp, địa vị ngang hàng với Nguyệt Vô Tình.

“Nói.”

“Là bên phía phu nhân…”

Nghe xong báo cáo, sắc mặt Minh Chiêu lập tức thay đổi: “Người của chúng ta gửi đi sân bay đâu?”

“Bị một đội bộ đội đặc chủng chặn loại ở đại sảnh.”

“Có bắt được người của Liên minh Tử Thần không?”

“Bắt được năm tên.”

“Thẩm vấn cho tôi! Nếu cần thiết, cứ chuyển tới hình ngục.”

Người mặc đồ đen rụt rụt cổ, trong mắt là vẻ kính sợ. Hình ngục là cơn ác mộng của những người nhà họ An, đi vào trong đó, không chết thì cũng chỉ còn dư lại một nửa cái mạng!

Lúc này, một người toàn thân đồ đỏ từ ngoài bước vào, Nguyệt Vô Tình đi hai bước đến bên cạnh Minh Chiêu, đè thấp giọng: “Phu nhân dự đoán thật không sai, Hạ Hà đã mất tích…”

Trong lòng Minh Chiêu nhảy dựng: “Chỉ là một đứa trẻ mà thôi, làm sao sẽ…”

“Nửa tháng trước, tôi đã bói riêng cho cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ một quẻ.”

“Như thế nào?”

“Quẻ bói của cô chủ nhỏ nhìn có vẻ nguy hiểm đáng sợ, lại lộ ra dấu hiệu gặp dữ hóa lành, của cậu chủ nhỏ nhìn có vẻ suôn sẻ, lại ẩn chứa nguy cơ.”

“Có cách hóa giải không.”

“Có.”

Ánh mắt Minh Chiêu sáng lên: “Yêu cầu những gì? Tôi lập tức gọi người đi chuẩn bị…”

Nguyệt Vô Tình lắc đầu: “Là một người. Mệnh Thủy, tính âm, nếu đoán không sai, thì có lẽ là nữ, nói rõ mặt trời mới mọc, so với cây non, chứng tỏ tuổi tác không lớn.”

“Ý của cô là…”

“Hạ Hà, có lẽ là điểm mấu chốt để hóa giải cho cậu chủ nhỏ!”

Minh Chiêu suy nghĩ một lúc, khó khăn nói: “Nếu… không qua được kiếp nạn này, hậu quả sẽ như thế nào?”

“Không chết cũng bị thương.”

Vùng ngoại thành Bắc Kinh, ở trong một căn nhà của gia đình nông dân hết sức bình thường, sắp tới hừng đông lại vẫn thấy đèn đuốc sáng trưng.

“Shit! Nhà họ An hành động quá nhanh, chúng ta căn bản không có cách nào thoát thân!”

“Đường bộ, đường thủy đều bị chặn đứng, tất cả các chuyến bay ở sân bay Bắc Kinh đều vô cớ bị trì hoãn, tất cả mọi người đều không có cách nào lên máy bay được.”

“Xem ra, người nhà họ An là muốn vây chết chúng ta ở Bắc Kinh, thời gian càng kéo dài thì càng không có lợi với chúng ta, thủ lĩnh đã gọi ba cuộc rồi, gấp rút muốn thấy đứa trẻ này.”

“Các người nói xem thủ lĩnh đến cùng là nghĩ như thế nào? Phí nhiều công sức như thế chỉ để bắt cóc một đứa trẻ?”

“Xùy-” Động tác lau súng của người phụ nữ dừng lại, vươn tay bưng cốc trà ở trên mặt bàn, không nói hai lời, trực tiếp hắt lên mặt người nọ, cười châm chọc: “Abbott, chỉ số thông minh của anh quá thấp, chẳng trách anh, chỉ mong anh đừng kéo thấp chỉ số thông minh trung bình của mọi người là được rồi.”

“Fuck! Lin, đừng tưởng cô ngủ qua với thủ lĩnh, thì tôi không dám động đến cô!”

“Con mẹ nó anh có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa xem?” Người phụ nữ giơ súng lên đạn.

“Hừ…” Abbott phát ra một tiếng cười lạnh, “Nếu đã là người đàn bà dâm đãng, thì đừng sợ người khác nói! Dù gì người phụ nữ của thủ lĩnh cũng không chỉ có mỗi cô, có nói cũng không phải chỉ nói mình cô…”

Chát-

“Tôi cảnh cáo anh, mồm miệng sạch sẽ một chút, đừng ép tôi phải ra tay!”

“Cái thứ rách nát như cô! Kỹ nữ! Dám đánh tôi?”

“Đánh anh đấy thì sao!”

“Mẹ kiếp, cô có gan lắm!” Abbott nhanh chóng rút súng, lên đạn, Lin cũng ra vẻ muốn bóp cò.

“Được rồi! Còn chưa chịu thôi đi à? Muốn chết phải không? Bắn ra một súng này, tôi đảm bảo không đến 5 phút, người của nhà họ An sẽ đuổi đến!”

Động tác của hai người đình trệ, trong lòng biết bây giờ không phải thời gian nội đấu, nhưng ai cũng không chịu bỏ súng xuống, thế là cứ giằng co qua lại.

“Abbott, bỏ súng xuống!”

“Đội trưởng, vì cái gì mà tôi phải bỏ xuống trước?”

“Dựa vào việc hôm nay, là Lin đã mạo hiểm lẻn vào biệt thự để hoàn thành nhiệm vụ.”

Abbott thấp giọng rủa một tiếng, mặc dù không cam tâm tình nguyện, lại vẫn nhượng bộ. Nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, chẳng khác gì đoạt con từ miệng hổ, nếu không có tài hoá trang của Lin, bọn họ vốn dĩ không thể hoàn thành.

Được rồi, anh ta nhịn!

Người phụ nữ đắc ý nhướn mày, ngồi lại vị trí ban đầu, tiếp tục lau chùi khẩu súng bạc trong tay.

“Đội trưởng, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”

“Nhất thiết phải rời khỏi Bắc Kinh trong vòng 24 giờ đồng hồ, nếu tiếp tục ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị người của nhà họ An phát hiện, đến lúc đó, ai cũng không sống nổi!”

“Các chuyến bay thì ngừng hoạt động, bến cảng thì bị giới nghiêm, ngay cả người cảnh giới ở đường cao tốc cũng tăng gấp 3 lần, một nhóm người như chúng ta mục tiêu quá lớn, căn bản không thể trốn ra ngoài.”

“Vậy, tách ra đi.”

Mọi người im lặng, rơi vào suy nghĩ, đột nhiên, có người vỗ tay lên mặt bàn: “Được, cứ làm như vậy!”

“Thế ai mang theo hai đứa nhóc này? Nói trước, tôi không nhận đâu.”

“Tôi cũng không nhận.”

“Một tên đàn ông như tôi, mang theo trẻ con cũng không ổn.”

“Hừ…” Người phụ nữ duy nhất có mặt ở đây cười nhẹ: “Đều nhìn tôi làm gì? Bắt được đứa nhóc này là nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, đừng mơ tưởng tôi sẽ mang theo hai đứa con ghẻ này để lên đường.”

“Tôi nói này, con bé lớn hơn một chút đó trực tiếp vứt lại là được rồi, còn giữ lại làm gì? Con nít thì biết gì, cũng không nhớ được gì đâu, để lại cũng không có vấn đề gì.”

“Không được! Đứa bé gái đó nhất định phải giữ lại!” Lin đứng lên, thái độ kiên quyết.

“Này cái đồ kỹ nữ kia, cô lại phát điên cái gì? Mệnh lệnh của thủ lĩnh, là phải mang thằng nhóc của nhà họ An về, cô lại nhân tiện ở trên đường lôi kéo thêm một đứa, chẳng phải là muốn thật giả lẫn lộn sao?”

“Abbott, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, nói năng cho sạch sẽ, cẩn thận bị người xem là hố xí! Đứa bé gái này là người mà Liễu Cơ chỉ mặt điểm tên là phải bắt về, chẳng may có sơ suất gì, trong chúng ta ai đứng ra chịu trách nhiệm?”

Khi mọi người nghe đến tên “Liễu Cơ”, đều có chút e ngại, tuy người phụ nữ này đã không xuất đầu lộ diện được 10 năm rồi, nhưng sau khi trở lại, vẫn rất được thủ lĩnh coi trọng, đơn giản là không thể chạm vào.

“Cô mà lại chịu giúp đỡ Liễu Cơ sao?” Abbott cười nhạo, hai người phụ nữ này đều có dây dưa với thủ lĩnh, tình nhân tranh giành, đấu đá lẫn nhau, đã không phải là điều gì bí mật nữa.

“Lẽ nào, đó là đứa con trong lời đồn của Liễu Cơ và một người đàn ông ở bên ngoài trong 10 năm mất tích? Thử tính thời gian, cũng thật sự có khả năng…”

“Lin, cô âm mưu cũng thật hay đấy!” Rõ ràng là muốn dùng cô bé này để đối phó với Liễu Cơ, khiến Liễu Cơ thất sủng.

Người phụ nữ này đã chuyển súng ra sau lưng, sửa sang lại áo khoác: “Một đám đàn ông mà cứ lằng nhà lằng nhằng, cứ đùn qua đẩy lại, thật là không biết xấu hổ! Tôi sẽ mang con nhóc này đi, còn đứa nhóc nhà họ An bên đó, các người tự nghĩ cách đi.”

Củ khoai lang bỏng tay này, cô ta không ngốc, sẽ không dại gì giơ tay ra nhận.

Lần này cô ta đồng ý tham gia nhiệm vụ này, chính là đến vì đứa con hoang này của Liễu Cơ!

Thật không ngờ tới, Liễu Nghi Lâm mắt cao hơn đầu mất tích 10 năm, vậy mà lại cam tâm tình nguyện đi theo một gã kỹ thuật viên điều âm phối khí chịu khổ chịu tội, không chỉ như thế, còn sinh cho người đàn ông nhu nhược đó một đứa con gái bị bệnh, không biết khi Rio biết chuyện này, thì sẽ có phản ứng gì đây?

Người phụ nữ của mình sống cùng một tên đàn ông khác, còn sinh ra một nghiệt chủng, dựa vào tính cách có thù tất báo của Rio, không chừng sẽ một súng bắn chết con khốn Liễu Cơ già khọm kia!

Cô ta, vô cùng mong đợi…

“Đi, xem thử hai đứa trẻ kia thế nào rồi, tiện thể cho chúng ăn một chút.”



“Đội trưởng! Không tốt rồi.”

“La lối om sòm cái gì thế? Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tối nay tách ra hành động, ngày mai gặp nhau ở Thạch Gia Trang…”

“Không phải, đội trưởng, không thấy hai đứa nhỏ đó đâu nữa!”

“Mày nói cái gì?”

“Đồ ngu xuẩn!” Vẻ mặt của Lin thay đổi: “Còn không mau đuổi theo!”

Trên cánh đồng khô mênh mông bát ngát, có một bóng dáng nho nhỏ đang khó khăn mà ôm một bóng dáng nhỏ hơn, cắn răng tiến về phía trước.

Sau khi mặt trăng trốn vào đám mây đen, gió lạnh phần phật nổi lên, trên người của bé gái vẫn đang mặc đồng phục học sinh, chỉ còn lại duy nhất một chiếc áo len phong phanh trên cơ thể gầy yếu, áo khoác đã bị cô bé cởi xuống, bao bọc lấy cơ thể cậu bé trong ngực mình.

Mẹ đã từng nói, hầu hết thực vật đều có bản năng hướng về phía ánh sáng, nói chung hướng lá cây tươi tốt là phía nam, cành lá thưa thớt là phía bắc. Cô bé không tìm được đường, chỉ có thể hướng theo phía lá cây tươi tốt mà đi, cũng không biết tiếp tục đi thì sẽ đến nơi nào, càng không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu nữa, chỉ biết rõ là, phải tiếp tục đi, không thể dừng lại!

“Tiểu Tuyệt ngoan, chị sẽ bảo vệ em! Vì vậy, đừng sợ… khụ khụ…” Cô bé vội vàng ngoảnh qua chỗ khác, đè thấp tiếng ho, dựa vào những ngọn lúa mì khô để che chắn, ngồi xuống giữa cánh đồng, cẩn thận nghiêm túc đặt bé trai xuống đất, khuôn mặt bị nghẹn tới đỏ bừng, lại vẫn mỉm cười mà dặn dò: “Tuyệt Nhi ngàn vạn lần không được nói chuyện, được không?”

Làm xong tất cả những điều này, cô bé mới che lại lồng ngực, cúi thấp xuống ho lên.

Để tránh phát ra âm thanh, cô bé vui đầu vào trong đầu gối, gần như là dùng đầu gối bịt kín miệng.

Trong khoảng không yên tĩnh trên cánh đồng lúa mì, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim và côn trùng kêu, còn ngoài ra thì cô bé cũng không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào khác…
Bình Luận (0)
Comment