[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 50

Tất nhiên, có người khen ngợi thì cũng có người chê trách, có tốt thì cũng có xấu. Một người không phải lúc nào cũng nhận được hoa tươi và tiếng vỗ tay.

Hiệu quả của MV quá rõ ràng, với tư cách là một diễn viên, bất kể là cách di chuyển, giao tiếp với ống kính hay cách xử lý cảm xúc Dạ Cô Tinh, đều có thể nói là hoàn hảo. Tuy nhiên, sẽ là quá vô trách nhiệm nếu để một diễn viên hát solo hai ca khúc!

Những người được gọi là chuyên gia trong ngành, đầu tiên là lên tiếng chê trách, cho rằng Dạ Cô Tinh không phải là một ca sĩ chuyên nghiệp và chưa được đào tạo thanh nhạc, mặc dù có chất giọng tốt, nhưng rất khó để đạt đến mức có thể hát solo. Mà Thành Khúc có ảnh hưởng rất lớn trong giới âm nhạc, tiêu chuẩn cũng khá cao, bây giờ lại tìm một ngôi sao điện ảnh thậm chí không phải là ca sĩ để tham gia vào album, nếu hát chung thì không nói gì, nhưng nếu đơn ca thì hơi quá đáng rồi!

Mấy người lần lượt nhảy ra, nhảy như một chú hề, cho rằng sự thiếu chuyên nghiệp của Dạ Cô Tinh là thất bại lớn nhất của album này!

Sau đó, một nhà sản xuất âm nhạc xuất sắc của Thiên Ngu, nhà sản xuất album Lâm Học Quân đã lên tiếng trên Weibo, thẳng thắn thừa nhận rằng ông ấy là người đầu tiên đề nghị để Dạ Cô Tinh hát solo, hơn nữa cho rằng cô ấy có thực lực không thua một ca sĩ chuyên nghiệp nào.

Thành Giới ngay lập tức chia sẻ và nhận được phản hồi tích cực, nói rằng Dạ Cô Tinh là chính mình đích thân mời tham gia cùng, và quan điểm của cậu ấy cũng giống như Lâm Học Quân, cho rằng Dạ Cô Tinh không chỉ là một diễn viên giỏi, mà còn là một ca sĩ có năng lực!

Và bên dưới còn đăng kèm bức ảnh chụp hai người bắt tay nhau.

Tiêu Mộ Lương, Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh, Thiết Sơn, Tào Quân, vv những người này đều đăng bài lên tiếng, phát biểu ủng hộ và tin tưởng bọn họ.

Vào lúc 3 giờ chiều, Studio Tinh Huy đã đưa ra thông báo công khai trên trang web chính thức của mình – Album mới của Thành Giới “Tạm biệt thời gian” do Thiên Ngu và Tinh Huy cùng sáng tác, Thành Giới và Dạ Cô Tinh đã cùng nhau hợp tác để hoàn thành việc thu âm và quay MV.

Truyền thông Thiên Ngu đã công khai phản hồi, thừa nhận tính xác thực của thông báo trên.

Những người vệ đạo đầy “trách nhiệm” và “lương tâm” đã không còn gì để nói.

Hợp tác và được mời là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, về cơ bản là khác nhau! Hợp tác được thực hiện trên cơ sở bình đẳng và được thực hiện cùng nhau, trong khi được mời là một mối quan hệ phụ thuộc cơ trên cơ dưới.

Sự khác biệt cơ bản nhất giữa hai người là nhận tiền, hay là bỏ tiền ra đầu tư!

Hợp tác, là thời gian đầu bỏ vốn đầu tư, thời gian sau thu nhập chia đều, còn khi được mời, một bên sẽ đưa tiền, bên kia sẽ nhận tiền rồi làm việc.

Nếu như so sánh album này với một đứa trẻ, tình hình hiện tại là Dạ Cô Tinh và Thành Giới đều là người giám hộ, nói cách khác, album này không chỉ của riêng một mình Thành Giới, nó có 1/5 là của Dạ Cô Tinh!

Và những người được gọi là chuyên gia đó chẳng qua chỉ vin vào cái lí do là “Thành Giới lựa chọn người không phù hợp”, bây giờ thông báo đã được đưa ra, Dạ Cô Tinh danh chính ngôn thuận, người ta đầu tư tiền, phong thái y hệt như ông chủ, muốn cho ai hát, cũng đều hợp lý.

Ví như, cha mẹ đánh mắng con của mình, người ngoài không có quyền gì để xen vào, còn nếu đánh mắng con của người khác sẽ bị người ta ngay lập tức mắng cho xối xả!

Đám người lúc đầu đứng ra chỉ trích lần lượt lặn mất tăm, nhưng cũng có những người ngoan cố chống cự, như miệng vịt chết cứng, cuối cùng lại bị “ Fan của Áo Tím” liên kết với “Mù Tạt” càn quét sạch.

Dạ Cô Tinh người ở giữa sóng gió, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, không nóng nảy giải thích, cũng không lo lắng gì, dường như không có tin đồn nhảm nào có thể lay chuyển được cô.

“Bầu trời thành phố” cuối cùng cũng đã chính thức khởi chiếu trên mạng vào ngày 1 tháng 9 sau khi được công chiếu tại các rạp chiếu phim, và độ chú ý lại được tăng cao.

Theo thống kê chưa đầy đủ của Hiệp hội Phát hành và Chiếu phim Trung Quốc, “Bầu trời thành phố” đạt doanh thu phòng vé hơn 1,5 tỷ, vượt qua “Sống sót trên cánh đồng hoang” hơn 200 triệu, đứng thứ ba trong danh sách tiêu thụ phòng vé phim Trung Quốc, và “Sống sót trên cánh đồng hoang” xếp thứ tư.

Chỉ một ngày trước khi bắt đầu nhập học, Dạ Cô Tinh cuối cùng đã hoàn thành tất cả các môn tự học cho học kỳ tiếp theo của năm thứ 2, ngài mai khai giảng, ngày kia tham gia thi lại, kế hoạch đã được sắp xếp xong xuôi.

Vào buổi chiều, cô vừa đi ra khỏi phòng thể dục thì nhận được cuộc gọi từ Dạ Huy Nguyệt, nhanh chóng thay quần áo, trước khi rời đi, cô vào phòng nhìn hai con kia một cái, sau đó lái xe thẳng đến Studio.

Ngay khi Dạ Cô Tinh đẩy cửa vào, nhìn thấy Vương Thạch cũng ở đó, Dạ Huy Nguyệt đang ngồi trên ghế, mặt mày hớn hở.

“Huy Nguyệt, em nhặt được tiền à?” Dạ Cô Tinh nhíu mày hỏi.

“Chị, chị ngồi xuống trước đi.” Sau đó cậu đưa một lá thư mời to màu đỏ cho cô.

Dạ Cô Tinh ngồi trên ghế sô pha, quay đầu nhìn: “Giải thưởng Kim Kê?”

Dạ Huy Nguyệt gật đầu, “Bầu trời thành phố” lọt vào danh sách đề cử cho phim truyện xuất sắc nhất, đạo diễn Vương cũng lọt vào danh sách đề cử đạo diễn xuất sắc nhất, anh Mộ Lương và chị lọt vào danh sách đề cử cho nam, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Hứa Đình được đề cử là nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.”

Kể từ năm 1992: “Bách Hoa” và “Kim Kê” được hợp nhất thành một, được gọi là Liên hoan phim Bách hoa và Kim Kê Trung Quốc, được tổ chức để vinh danh những bộ phim có thành tích tốt nhất trong năm.

Giải thưởng Bách hoa là Giải thưởng Điện ảnh quần chúng của Trung Quốc, tất cả các giải thưởng đều được bình chọn bởi công chúng, có tính đại chúng rộng rãi.

Giải Kim Kê là giải thưởng cao nhất trong ngành điện ảnh Trung Quốc, hội đồng trao giải gồm các chuyên gia điện ảnh nên còn được gọi là “Giải thưởng chuyên gia”.

Kể từ năm 2005, giải thưởng Kim Kê và giải Bách Hoa cứ cách một năm lại được tổ chức một lần, và giải Kim Kê thì tổ chức bình chọn trong năm lẻ, năm này vừa hay là năm 2021.

Theo tình hình hiện tại, “Bầu trời thành phố” có năm hạng mục được đề cử và cơ hội chiến thắng là khá lớn. Không có gì đáng ngạc nhiên khi “Sống sót trên cánh đồng hoang” của Tần Tuấn cũng lọt vào danh sách đề cử cho phim truyện xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất, còn có đề cử diễn viên phụ xuất sắc nhất, được coi là ứng cử viên cạnh tranh lớn nhất của “Bầu trời thành phố”.

Sau khi nhận được thư mời, Dạ Cô Tinh đang định rời đi, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Huy Nguyệt, Đại học Khoa học Hong Kong sắp khai giảng phải không?”

Dạ Huy Nguyệt gật đầu: “Ngày mai bắt đầu báo danh.”

“Em định làm gì tiếp theo?”

“Em đã nộp đơn đăng ký tự học lên Phòng Học vụ rồi, chỉ cần có mặt tại buổi thi cuối kỳ, đảm bảo mỗi môn đạt trên 85 điểm là em sẽ có thể thuận lợi tốt nghiệp.”

“Còn có loại đơn xin như vậy sao?” Dạ Cô Tinh tỏ vẻ nghi ngờ.

Dạ Huy Nguyệt mỉm cười: “Em đã tặng một phòng thí nghiệm cho khoa, vì vậy…”

“…”

Dạ Cô Tinh cảm thấy tên nhóc Huy Nguyệt này thật là tinh quái, có lẽ lúc nhỏ hay đánh nhau với người ta nên đã luyện ra được, đừng thấy thân hình nhỏ bé, lại suy dinh dưỡng, nhưng luôn có thể hạ gục những đối thủ lớn hơn mình.

Nhiều khi, kỹ xảo  còn hữu ích hơn vũ lực.

Dạ Cô Tinh vừa bước vào thang máy, Vương Thạch đã theo sát phía sau.

“Cô Dạ…” Vương Thạch ngập ngừng nói.

“Anh muốn nói chuyện “Hoa trong gương, trăng trong nước” sao?”

Lần đầu tiên gặp mặt, Dạ Cô Tinh đã đồng ý lấy lại bản quyền kịch bản cho anh ta, chớp mắt, một năm đã trôi qua, bộ phim “Sống sót trên cánh đồng hoang” của Tần Tuấn đã thành công rực rỡ tại phòng vé, đã bắt đầu chuẩn bị cho “Hoa trong gương, trăng trong nước”.

Nhắc mới nhớ, Dạ Cô Tinh có liên quan rất nhiều đến bộ phim này. Ngày cô gặp nạn, chính Tần Tuấn đã công khai rằng cô sẽ đóng vai Trình Dư, nữ phụ trong “Hoa trong gương, trăng trong nước”.

Khi đó, Bạch Sương Sương đang nổi tiếng, nhưng Tần Tuấn lại bỏ rơi cô ta, thay vào đó, anh ta chọn Diệp Tử, người xuất thân là một ngôi sao phim người lớn, điều này dẫn đến những tin đồn như sử dụng quy tắc ngầm, bị cánh săn ảnh truyền thông điên cuồng bao vây, đáng tiếc Diệp Tử đêm đó đã hương tiêu ngọc vẫn.

Bây giờ nghĩ lại, Dạ Cô Tinh chỉ thấy thật nực cười, Diệp Tử chưa bao giờ được lên tiêu đề hot search, như cá mắc lưới trở mình, nhưng vào thời điểm mấu chốt này, cô lại chết đi, chết trong im lặng, không tiếng tăm.

Trên thế giới này, luôn có những người tự cao, và luôn có những người thấp hèn như cát bụi.

Bị đối phương nói thẳng như vậy, Vương Thạch sững sờ một chút, nhưng ở một giây tiếp theo, lại nói chắc như đinh đóng cột: “Nhờ cô Dạ ra tay, chỉ cần cô có thể lấy lại kịch bản của Tiểu Nguyệt, tôi, tôi có thể làm bất cứ việc gì!”

Dạ Cô Tinh mỉm cười, nói một câu đầy ẩn ý, ​​“Cũng bao gồm cả tính mạng?”

“Vâng! Cho dù muốn mạng tôi, tôi cũng không do dự!”

“Đạo diễn Vương, anh có chắc là mình không nhất thời xúc động không? Anh của ngày hôm nay, đã không còn là người bơ vơ không có gì ngoài mạng sống ngày xưa nữa, sự nghiệp của anh sẽ ngày càng thăng tiến, tương lai tươi sáng, mai sau anh sẽ còn gặp nhiều kịch bản hay hơn nữa, tại sao bạn lại giam mình trong giới hạn ở trước mắt?” Dạ Cô Tinh dẫn dắt từng bước.

Sắc mặt của Vương Thạch thay đổi, phẫn nộ trong ánh mắt không che đậy được, hai má ửng hồng: “Cô Dạ, mặc kệ cô có tin hay không, tôi không sợ mất sự nghiệp, không quan tâm đến một tương lai tươi sáng, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho em gái tôi, lấy lại những gì đáng lẽ thuộc về con bé! Tên khốn Tần Tuấn đó, không xứng để quay kịch bản do Tiểu Nguyệt viết!”

“Bản thảo nằm trong tay Tần Tuấn, anh không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh đây là đồ của em gái anh, dù anh có thể chứng minh là do Vương Nguyệt tự tay viết, anh cũng không thể xác định được bản quyền vì không có bằng chứng.” Dạ Cô Tinh dội một gáo nước lạnh xuống, Vương Thạch cảm thấy từ đầu tới chân lạnh ngắt thấu tậm tâm can.

Hai vai bỗng nhiên suy sụp, sắc mặt tái nhợt, trầm mặc một lúc, chỉ nghe thì thầm: “Thật sự không có cách nào sao…”

“Có!”

Như người chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng, hai tay Vương Thạch run lên, ngọn lửa đã tắt trong mắt đột nhiên lại sáng lên: “Là cách gì? Cô Dạ, làm ơn… giúp tôi.”

Người đàn ông cao lớn thật sự nghẹn lời, buông xuống tự tôn và kiêu ngạo, chỉ vì chấp niệm trong lòng, Dạ Cô Tinh thật sự cảm động.

“Tôi không có thói quen hù dọa bất cứ ai, phương pháp này thật sự có thể lấy đi tính mạng của anh, anh còn muốn nghe không?”

Vương Thạch vô cùng nghiêm túc, gật đầu.



Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, thích hợp cho việc cưới hỏi, du lịch, cũng thích hợp để đăng ký báo danh.

Trước cửa trường đại học Bắc Kinh, tân sinh viên kéo va li, bốn bánh xe kéo ra một tiếng vang chỉnh tề trên sàn bê tông, khuôn mặt tươi cười đầy sức sống, ánh mắt tràn đầy khát vọng cuộc sống đại học, Dạ Cô Tinh không khỏi nhếch miệng, cười tươi.

Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang sững sờ, vẻ mặt si mê.

Để phù hợp với hai từ “học sinh”, thực sự đã quay trở lại với trường học, Dạ Cô Tinh không thoa phấn, để mặt mộc, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, để lộ vầng trán trắng mịn và chiếc áo sơ-mi trắng sơ vin cùng quần short denim, phối với đôi giày vải trắng tạo nên sự trẻ trung bất khả chiến bại.

Thanh thủy lộ phù dung, hoa văn thiên nhiên điêu khắc, sợ rằng cũng chỉ có thế.

“Nhìn ngây người luôn rồi à?” Dạ Cô Tinh đưa tay quơ quơ trước mắt anh, cầm lấy ba lô định đẩy cửa ra, nhưng lại bị một bàn tay to lớn của anh chặn lại.

“Anh đưa em đi.”

Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Anh không phải đưa tới đây rồi sao?”

Sáng sớm khi thức dậy, anh đã nói muốn đưa cô đi học nhưng Dạ Cô Tinh không cho, thế là anh bắt đầu giở trò, dùng tay chân không cho cô xuống giường, còn đánh thức cả con gái.

Dạ Cô Tinh rất bất đắc dĩ, lúc này mới cho phép anh đưa đến cổng trường.

Để không bị chú ý, Dạ Cô Tinh bảo anh đậu xe ở góc đường, không lái xe vào trường. Cô không muốn thu hút các phóng viên, rồi bị theo dõi như một con khỉ, vì vậy cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn một chiếc khẩu trang.

“Anh muốn đưa em vào.” An Tuyển Hoàng rất ngoan cố.

Dạ Cô Tinh nép vào vòng tay anh và nói với giọng điệu thương lượng: “Ngoan nào, chúng ta chắc chắn sẽ bị vây quanh khi đi cùng nhau, em hứa, chuyện bên này xử lý xong, em sẽ về nhà ngay lập tức.”

Anh chẳng ư hử gì cả, nhưng thật ra anh đang rất hưởng thụ cảm giác ấm áp và thơm ngát này, anh đưa tay ra ôm lấy Dạ Cô Tinh, hai môi dán chặt vào nhau, Dạ Cô Tinh sửng sốt, nhưng An Tuyển Hoàng lựa đúng cơ hội và đưa lưỡi của mình vào miệng của cô, liên tục khám phá, trằn trọc.

Dạ Cô Tinh mỉm cười đáp lại, trong ánh mắt hiện ra dục sắc, có ý đồ đưa tay thăm dò dưới lớp áo của cô, nhưng lại phát hiện bên dưới đã sơ vin vào trong quần short.

Dạ Cô Tinh cảm nhận được ý đồ của anh, đưa tay đẩy anh ra, An Tuyển Hoàng vùi đầu vào cổ cô và hít thật sâu trước khi buông cô ra.

“Cầm thú! Không phân biệt được trường hợp mà lúc nào cũng động dục à?” Dạ Cô Tinh buồn bực, môi đỏ mọng, hai má như hoa đào, rời vào trong mắt anh không biết tại sao lại càng quyến rũ tới vậy?

“Anh sẽ đưa em vào.” Anh rất ngoan cố.

Dạ Cô Tinh bĩu môi, được rồi, xem ra mỹ nhân kế là vô dụng!

Hai người xuống xe, Dạ Cô Tinh đeo túi xách lên đi phía trước, An Tuyển Hoàng khóa xe, tụt lại phía sau một bước.

Anh cầm chìa khóa ngước mắt lên, sắc mặt đen như đáy nồi.

Dưới bóng râm, cô mang chiếc túi vải, theo cô từng bước một, mái tóc đuôi ngựa đung đưa nhẹ, chiếc quần màu trắng nóng bỏng lộ ra hai đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn không tì vết, trong ánh nắng càng lộ ra ánh sáng như món đồ sứ hảo hạng.

An Tuyển Hoàng thầm mắng một tiếng, từng bước đuổi theo, anh quyết định khi về nhà sẽ vứt hết nhưng chiếc quần dài chưa tới đầu gối ở trong phòng đồ!

Thắt lưng bị siết chặt, Dạ Cô Tinh ngã vào trong vòng tay của anh, vòng eo mảnh mai của cô bị bàn tay to như sắt siết chặt lại: “Anh lại phát điên cái gì vậy?”

An Tuyển Hoàng nhíu mày, đáp: “Nào, ngoan nào, để anh đưa em đi.”

Dạ Cô Tinh khó chịu, nhìn về phía cổng trường cách đó không xa, lẩm bẩm nói: “Em vẫn còn là sinh viên đó…”

Cô chắc chắn rằng, lúc này mà anh ôm cô như vậy rồi hai người họ bước vào trường, chậc chậc chậc…

Hình ảnh quá ‘đẹp’, thậm chí cô cũng không dám nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment