[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 80

Khi cảnh sát đến, đám đông ồn ào lập tức im lặng. Một người đàn ông vạm vỡ mặc cảnh phục bước tới, nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bà lão sợ hãi lùi về phía sau rồi chỉ vào Dạ Cô Tinh, vội vàng nói: “Đồng chí cảnh sát, cô ta đâm vào người khác nhưng không thừa nhận!”

Cảnh sát kia nhìn một lượt bà lão từ trên xuống, lịch sự hỏi: “Bà cụ, có bị thương ở đâu không?” Ánh mắt của anh ta khá sắc bén.

Bà Đường giật mình, nhanh chóng đỡ lấy eo: “Ui yaa- chắc cái lưng này bị trẹo rồi, chân cũng bị sưng đau, tức ngực, sắp không thở nổi nữa rồi.”

Về câu trả lời của bà lão, trí óc lanh lợi của anh cảnh sát vẫn giữ nguyên thái độ, và quay sang một người có liên quan khác nhưng vẫn luôn giữ im lặng.

Vừa nhìn cái, trời ơi, đúng là người đẹp đây rồi, rồi anh ta liếc nhìn chiếc xe Lamborghini đâm vào bà lão, lúc này trong đầu anh ta đoán rằng chắc đây là cô chủ nhà nào đó rảy ra chuyện, không nói ra được câu xin lỗi, nhưng anh ta cũng không hề ngốc, hành động của bà lão này trông cũng có chút bất thường, dù thế nào đi nữa thì cũng phải hỏi cho rõ đã rồi mới có thể kết luận được, làm cái nghề này của các anh ta, điều cấm kỵ nhất là phỏng đoán linh tinh.

“Cô gái này, những gì bà lão vừa nói, cô có muốn phản bác không?”

Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh ta, rõ ràng là rất hài lòng với thái độ này, sắc mặt cũng dần dịu dàng, nói: “Có.”

Anh cảnh sát kia sửng sốt, và nhanh chóng phản ứng lại: “Cô có điều gì muốn nói thì mau nói đi, cảnh sát chúng tôi sẽ không để người tốt phải chịu oan ức, và bỏ qua cho kẻ xấu.”

Dạ Cô Tinh nói ra sự thật, từ chuyện bà lão tự nằm lên mui xe của mình cho đến việc yêu cầu cô bồi thường năm mươi nghìn, sự thật được phơi bày trước mặt cảnh sát và đám đông xung quanh.

Trong lúc cô nói, bà Đường liên tục mở miệng muốn xen vào, nhưng đều bị cảnh sát quát cho phải im miệng.

“Ý của cô là gặp phải kẻ lừa đảo?” Cảnh sát nhíu mày.

Dạ Cô Tinh giang hai tay ra: “Chính là như thế.”

Bà lão thấy vậy, hai mắt tức giận, lập tức phát cáu: “Được lắm, cái con bé này, dám nói dối trắng trợn! Rõ ràng là cô đâm vào tôi mà bây giờ lại còn đổ oan cho tôi trước mặt các đồng chí cảnh sát, định trốn tránh trách nhiệm! Cô nói tôi lừa đảo, vậy cô có chứng cứ gì không?”

Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Tôi thấy bây giờ bà khỏe mạnh như vậy, còn không nguy hiểm gì đến tính mạng, bà có chắc rằng mình thực sự bị xe đâm vào không?”

Bà lão chợt nhận ra mình đã vô tình đứng thẳng lưng khi nghe xong lời phản bác của cô, rồi bà ta lập tức cúi người và lấy tay đỡ lấy cái lưng, tiếp tục rên rỉ ầm ĩ lên.

“Tôi cũng già cả rồi, xương khớp không được như thanh niên mấy người, đụng một tí là đau!” Nước mắt nước mũi chảy ra, nói không ra được nỗi khổ.

Nhân viên cứu hộ định bước tới, nhưng lại bị lời nói tiếp theo của Dạ Cô Tinh làm cho sững sờ: “Khi cách bà ta năm mét là xe đã dừng rồi, ngay cả quần áo của bà ta còn chưa chạm đến, bây giờ thế này….” Cô khẽ thởi dài, ánh mắt lộ ra vẻ bất lực: “Tôi cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa.”

“Aaa, ui da….” Bà Đường vội vàng nhìn vào nhân viên cứu hộ lớn tiếng nói: “Các người còn đứng đó làm gì? Tôi bị xem đâm vào, các người có phải là muốn tôi chết không?”

Hai bên đang rất căng thẳng, nhân viên cứu hộ cũng không định hình được, chỉ đứng yên tại chỗ, không tiến mà cũng không lùi bước. Thành thật mà nói, bà lão lớn tiếng rõ ràng rồi còn sai bảo người khác rất hùng hồn nữa, trông không có chút nào giống một người bị tai nạn.

Bà ta nhìn thấy mọi người không ai nhúc nhích gì, thì giậm chân, rùng mình mắng chửi vào mặt Dạ Cô Tinh: “Cô đúng là cái loại ngậm máu phun người, không nhận sai xin lỗi thì thôi đi, lại còn vu khống tôi? Đồng chí cảnh sát, cậu không được tin cô ta!”

Lúc này, một cảnh sát khác chen lấn đám đông tiến lên, thì thầm nói: “Đội trưởng, đoạn đường này không có lắp đặt thiết bị giám sát.”

“Vậy máy giám sát ở ngã tư thì sao?”

“Ở đây đúng điểm mù, không quay đến.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Hai người thì thầm to nhỏ với nhau, nhưng Dạ Cô Tinh và bà Đường cách đó không xa đều nghe thấy hết.

Trong mắt bà ta hiện lên một tia đắc ý, xem ra con gái không hề lừa bà ta, quả nhiên không có camera.

Đây là lần thứ ba bà ta làm loại chuyện này, hai lần trước bọn họ đều có thái độ chỉ muốn giải quyết nhanh cho xong chuyện, nên đưa tiền cho bà ta rồi đi luôn, giá giao động khoảng năm nghìn đến mười nghìn, dễ kiếm tiền hơn nhiều so với việc bà ta đi nhặt rác, vỏ chai nhựa, cứ ở đoạn đường này và sử dụng chiêu trò này, nếu gặp phải người không thích phiền phức thì sẽ ngoan ngoãn đưa tiền.

Tuy nhiên, lần này gặp rắc rối lớn là động đến cả đồn cảnh sát.

Lúc đầu bà ta còn có chút hoang mang vì sợ mình sẽ bị bắt, nhưng bây giờ nghe nói không có camera giám sát, không tìm được chứng cứ, dù diêm vương có đến thì cũng không làm gì được bà ta.

“Vì hiện trường không có camera giám sát, mà bây giờ lời khai của hai bên mâu thuẫn với nhau, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra rồi tìm ra chân tướng, trước đó, phiền hai vị cùng chúng tôi về đồn để lập biên bản.”

Dạ Cô Tinh lắc đầu nhìn bà lão tỏ vẻ xin lỗi, nhưng trong ánh mắt cô hiện lên một tia giễu cợt: “Trên mui xe của tôi có camera.”

Như một viên đá làm khơi dậy cơn sóng! Bà lão ngạc nhiên mở to hai mắt, đôi chân lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

Dạ Cô Tinh nhìn Lưu Hinh Đình và gật đầu với cô ấy, Lưu Hinh Đình hiểu ý, mở cửa xe, cúi người vào, một lát sau lấy ra một chiếc thẻ nhớ: “Đồng chí cảnh sát, sự thật nằm ở trong này, hi vọng các anh có thể điều tra kỹ càng và tìm ra chân tướng.”

Cảnh sát giơ tay ra cầm lấy, sự việc đã phát triển đến mức này, đúng sai đã rõ ràng, sắc mặt tái nhợt và ánh mắt bối rối của bà lão đã nói lên sự thật.

“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ phá án một cách công bằng.”

Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu nói: “Làm phiền các anh rồi.” Sau đó đưa bút ghi âm cho đối phương rồi cười: “Các anh nghe kỹ vào, không chừng sẽ thu thập được nhiều thứ đó?”

Anh cảnh sát sửng sốt, nhưng Dạ Cô Tinh sớm đã quay đầu lại, mỉm cười với Lưu Hinh Đình: “Em đói rồi, mình đi ăn cơm đi.”

Lưu Hinh Đình liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của bà lão, rồi nhanh chóng quay đi, trong đáy mắt không còn sự sợ hãi nữa, khẽ mỉm cười đáp lại: “Chị nhớ ra rồi, ở đường San Hô có một nhà hàng Sashimi ngon lắm, chúng ta đến ăn thử đi?”

Hai cậu cảnh sát mỗi người một bên đỡ bà lão, với giọng điệu xử lý việc công: “Mời bà đến đồn cảnh sát một chuyến.”

Bà Đường hoàn toàn hoảng sợ, vừa nghe thấy câu muốn đưa bà ta đến đồn cảnh sát, không chừng còn phải ăn cơm tù, vẻ điềm tĩnh đã suy sụp, bà ta bật khóc và hét lên: “Đồng chí cảnh sát, tôi biết mình sai rồi, tôi không nên lừa người khác! Xin các cậu hãy tha cho tôi…. tôi còn cần chăn sóc cháu gái!”

Khi nghe thấy tiếng bà nội khóc, Đường Hề Hề được một người qua đường tốt bụng ôm vào lòng, rồi cô bé cũng khóc theo, nức nở hét lên: “Bà… bà ơi….”

Hai cậu cảnh sát thấy vậy cũng bất lực, bà lão có chết cũng không chịu đi, họ chỉ có thể dùng còng khóa tay như những tội phạm khác! Còn có thêm một đứa bé nữa, thật là sứt đầu mẻ trán!

“Đội trưởng, anh xem…”

“Đưa về đồn hết đi, dù sao cũng chỉ là làm cái biên bản thôi, bà cũng đừng có sợ.”

Bà Đường nghe vậy rõ ràng không tin: “Tôi không đến đồn cảnh sát! Tôi…. tôi không được khỏe, tôi muốn đi bệnh viện! Đúng vậy! Tôi muốn đến bệnh viện kiểm tra…”

Gặp phải một người không biết điều đã hóc búa lắm rồi, quan trọng là bà lão này khiến người ta phải bó tay, phải khó xử, không cần biết đối phương có thực sự khó chịu không hay chỉ là giả vờ để trốn tránh, họ cũng không thể ngăn cản để bác sĩ đến kiểm tra.

Anh cảnh sát trưởng nhíu mày ra hiệu với nhân viên y tế gần đó: “Đưa đến bệnh viện trước, chúng tôi sẽ theo sau, nhớ là phải trông chừng cẩn thận đừng để người chạy trốn.”

Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình sớm đã lên xe và rời đi, sau đó sự việc được giải quyết như thế nào, đã không còn liên quan đến bọn họ nữa.

Hai người họ đã đến nhà hàng mà Lưu Hinh Đình giới thiệu, phong cách trang trí thoáng đãng, không gian thoải mái, có lẽ là do giá cả đắt đỏ nên lượng khách đến đây không nhiều, đồ ăn thì sạch sẽ và ngon miệng.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, trong cuộc nói chuyện cũng không hề nhắc tới người và chuyện liên quan đến nhà họ Đường, giống như vừa nãy chưa từng rảy ra chuyện gì.

Một số người đã được định sẵn sẽ bị chôn vùi ở thế gian, có những chuyện cuối cũng cũng sẽ biến mất theo gió và không còn tồn tại.

Tình cảm có thể vượt qua được thời gian, nhưng không thể chịu được sự phản bội.

Sau khi ăn no, Dạ Cô Tinh cầm ly nước chanh, nhìn bọt khí nổi trong trong chất lỏng trong suốt, cô dùng ống hút khuấy nó lên, trông tâm trạng có vẻ tốt.

Lưu Hinh Đình ăn nốt miếng Sashimi cuối cùng trên đĩa, rồi lấy khăn giấy lau miệng, mỗi cử động đều uyển chuyển đẹp như tranh vẽ, đây mới chính là Dạ Thập Nhị kiêu ngạo!

Không bỏ sót động tác Lưu Hinh Đình giơ tay lên nhìn đồng hồ, Dạ Cô Tinh nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Đến sân bay đón một người bạn.”

“Bạn?” Dạ Cô Tinh cười: “Con trai à?”

“Ừ.” Lư Hinh Đình gật đầu.

“Người yêu?”

Lưu Hinh Đình nhún vai: “Chuyện của sau này, ai mà biết được?”

Dạ Cô Tinh hơi sững sờ, tuy rằng nụ cười vẫn không thay đổi nhưng trong mắt lại có chút thận trọng, thì thẩm hỏi: “Chị quên được không?”

“Sớn đã quên rồi.”

“Thật á?”

Lưu Hinh Đình mỉm cười nhẹ nhàng với cô ấy: “Em đúng là cái đồ lắm chuyện! Người thì cũng đã chết rồi, dù oán hận thế nào cũng nên bỏ thôi, cũng không nên tự làm khó mình? Chỉ là đáng thương cho đứa bé chưa được trào đời….” Cô ấy thở dài, rồi mỉm cười nói tiếp: “Thôi, đều đã là chuyện cũ rồi, không nhắc tới nữa. Chị mới đi được một phần ba cuộc đời, sau này còn một đoạn đường dài nữa cơ mà!”

Dạ Cô Tinh cũng cười theo: “Thập Nhị, không có ai hi vọng chị hạnh phúc hơn em đâu.”

Lưu Hinh Đình vưa tay ra quẹt lên sống mũi của cô, nở nụ cười tươi nói: “Biết rồi, biết rồi! Nhất Nhất là tốt nhất, được chưa?”

“Xí— không có thành ý tí nào!” Dạ Cô Tinh bĩu môi.

“Thế nào mới gọi là có thành ý?”

Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt: “Dù sao thì chị cũng nắm giữ tài chính của Tinh Huy và Hoành Dạ rồi, thêm cái Ôn Thị nữa chắc cũng không sao đâu nhỉ?”

Lưu Hinh Đình ngây người cười: “Đúng là một tiểu tư sản, bóc lột tận tâm tận lực quá ha!”

“Thế, em coi như là chị đồng ý rồi nhé!” Nói xong, đứng dậy bỏ đi, như kiểu sợ rằng đối phương sẽ hối hận.

Lưu Hinh Đình mỉm cười một cách bất lực, trên thế giới này cô ấy vẫn còn có người thân, không phải sao?

Dạ Cô Tinh vừa quẹt thẻ xong định ký hóa đơn, lại nghe thấy tiếng bước chân của một nhóm người trên lầu, cô không có thói quen nhìn xung quang, chỉ tập trung làm việc của mình, đưa hóa đơn cho nhân viên thu ngân, Dạ Cô Tinh lấy lại thẻ, tiếng bước chân của nhóm người càng lúc càng gần.

Cô khẽ cau mày rồi xoay người bước đi, cô luôn không để mắt tới những thứ mình không quan tâm, mặc dù cô đã nhanh chóng né tránh đi nhưng vẫn không tránh khỏi va chạm với đối phương.

Đột nhiên cô ngước mắt lên, khuôn mặt tuấn tú và nụ cười xấu xa của người đàn ông hiện ra, ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi giật mình, kinh ngạc, nhưng giây tiếp theo, đã trở lại bình thường và bình thản.

“Anh Giang.”

Giang Hạo Đình đột nhiên tỉnh táo lại, trong mắt che giấu cảm xúc phức tạp, lễ phép chào hỏi: “Cô… An.”

Đúng vậy, người phụ nữ này chính là vợ của An Tuyển Hoàng, và là mẹ của người thừa kế tương lai của nhà họ An, cô là một người luôn kín tiếng và các dòng họ khác ở Bắc Kinh đều phải kiêng nể.

Trận chiến khiến nhà họ Tần bị tổn hao binh tướng, suy sụp và không còn khả năng khôi phục, vậy nên nhà họ Kỷ, nhà họ Giang chỉ có thể lặng lẽ quan sát và không làm chuyện gì để lâm vào cảnh khốn cùng, chỉ cần một câu nói của người phụ nữ này, nhà họ Tần từ nguy thành an, ngược lại còn nhắm vào ngay hai nhà họ Kỷ và nhà họ Giang!

Ngược lại, nhà họ An rút lui giữa cơn bão, để lại ván cờ dang dở cho ba nhà còn lại. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, ngay cả anh ta cũng phải than thở về tính toán quá hoàn hảo của đối phương, lúc đầu anh ta đã đánh giá thấp người phụ nữ này!

Không muốn nói chuyện với người này, Dạ Cô Tinh bước sang một bên muốn đi, nhưng lại bị Giang Hạo Đình chặn đường, một lũ bạn đểu đằng sau anh ta bắt đầu ầm ĩ phụ họa theo.

“Có chuyện gì?” Biểu cảm của cô có chút khó chịu.

Giang Hạo Đình cúi người nhặt lên một chiếc cúc áo màu đen, nhìn lên người Dạ Cô Tinh, không kiêng nể gì nhìn thẳng vào vòng eo thon thả của cô, đưa tay ra trước mặt: “Xem ra chất lượng quần áo không tốt lắm.”

Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhìn anh ta, cũng không đưa tay ra cầm lấy: “Không cần anh Giang phải quan tâm.” Nói xong, cô sải bước về phía Lưu Hinh Đình đã đợi sẵn ở trước cửa.

Lần này, Giang Hạo Đình không ngăn cô lại, nhìn bóng lưng thon thả của người phụ nữ khuất dần, trong lòng anh ta có một nỗi buồn chua sót không thể diễn tả, mí mắt khẽ rủ xuống, che đi cảm xúc dâng trào trong đó, lòng bàn tay nắm chặt, anh ta bình tĩnh đặt chiếc cúc áo vào lòng bàn tay…

Hai người lên xe, Dạ Cô Tinh thắt dây an toàn rồi nhìn xuống, bị thiếu một chiếc cúc áo được trang trí ở bên hông, Dạ Cô Tinh bĩu môi, không hiểu tại sao cô lại nhớ đến chiếc váy tự mình xé rách, hơi bực mình, đáng lẽ lúc nãy cô nên lấy lại đồ, phòng Giang Hạo Đình và cái tên bệnh tận Kỷ Hạo Lâm kia lại dùng cùng một chiêu.

Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên kệ đi, thứ mà cô đã không cần, thì chắc người ta cũng không thèm giữ, không chừng là đã vứt ngay đi rồi, hơn nữa chỉ một cái cúc áo thì có thể đại diện cho cái gì?

“Nhất Nhất, diễm phúc của em đúng là dày quá ha!” Lưu Hinh Đình cười rất đúng tinh thần hóng chuyện.

Dạ Cô Tinh lườm một cái rồi không thèm đoái hoàn đến cô ấy.

“Chậc chậc chậc… nhìn cái mặt nè, cái ngực nè, cái eo và cái mông của em đi, quá tuyệt vời, hấp dẫn quá đi thôi!” Lưu Hinh Đình chống cằm, đưa mắt nhìn quanh người Dạ Cô Tinh, thở dài.

Dạ Cô Tinh nhếch môi, chăm chú quan sát đường.

“Thế mới thấy cậu An có diễm phúc ghê, hốt được một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc như vậy, đổi lại là chị thì chị cũng muốn đè ra yêu thương một phen.”

“Háo sắc.”

“Này! Nhất Nhất, nói thật đi, cậu An nhà em…. “trả bài” thế nào?”

Hai má Dạ Cô Tinh hơi đỏ, thì thầm nói: “Sao chị giống chị hai thế nhỉ!”

“Ồ, hóa ra Dạ Nhị cũng cùng đồng bọn à! Nói thật, khi còn làm việc ở phố Wall, chị thường nghe mọi người bàn tán về bí mật của cậu An, nghe nói, anh nhà em, không thích gần gũi với con gái, cứ nhìn thấy con gái là ghét, chị còn tưởng là gay cơ, nhưng ai ngờ lại bị em hốt.”
Bình Luận (0)
Comment