Tiểu hài tử vui vẻ phấn chấn hô lớn.
Gọi xong nó lại bắt đầu dùng hai chùm tóc nhỏ kia cọ vào mặt Nam Nhiễm.
Nó vươn cánh tay bụ bẫm của mình ra ôm lấy cổ Nam Nhiễm.
Dường như đứa bé tên Nam Dạ này rất thích thân thiết với Nam Nhiễm.
Nó sờ chỗ này một cái rồi cọ chỗ kia một cái, càng ôm càng vui vẻ.
Nam Nhiễm cũng duỗi tay khó hiểu bày ra dáng vẻ, ờ... từ ái? Sờ sờ đầu đứa bé.
Nam Nhiễm ôm đứa bé được một lát thì Hàn Tư mặc hắc y cầm ô xuất hiện trước mặt cô.
Chiếc ô màu đỏ bằng giấy che trên đỉnh đầu Nam Nhiễm.
Mưa càng lúc càng nhỏ, giữa màn mưa phùn trắng xóa thấp thoáng có chiếc ô màu đỏ rực rỡ. Nước mưa rơi xuống vành ô tụ lại thành một chỗ rồi nghiêng theo mái nhỏ rơi xuống đất.
Nam Nhiễm nhìn đứa bé trong tay rồi lại nhìn Hàn Tư.
Trên người hai người đều có một luồng sáng màu trắng bao phủ, giống như một viên dạ minh châu lớn mang theo một viên dạ minh châu nhỏ hơn khác.
Nam Nhiễm nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Nam Dạ đang ôm cổ Nam Nhiễm, nó ngẩng đầu nhìn chiếc ô màu đỏ trên đầu sau đó lại nhìn về phía bàn tay của người bung dù rồi đưa mắt nhìn người kia.
Nam Dạ và Hàn Tư nhìn nhau.
Nam Dạ chớp chớp mắt một cái rồi quay đầu nhìn Nam Nhiễm.
"Mẫu thân..." Nó dường như có chuyện gì đó muốn hỏi.
Tầm mắt lạnh nhạt của Hàn Tư đảo nhanh qua người Nam Dạ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Nam Nhiễm, giọng điệu lạnh lùng: "Công chúa điện hạ, nên trở về phủ."
Nam Nhiễm nghiêng nghiêng đầu.
"Được." Nói xong cô còn chưa từ bỏ ý định lại một lần nữa thử bế Nam Dạ lên.
Nam Dạ cũng ngoan ngoãn ôm cổ cô.
Bất quá, đợi một hồi lâu, chỉ thấy đầu của Nam Nhiễm gác lên đôi vai gầy nhỏ của đứa bé.
Không có sức...
Nam Nhiễm giương mắt nhìn Hàn Tư, ý bảo hắn bế Nam Dạ lên.
Hàn Tư thấy mưa đã ngừng lại, hắn rũ mắt chớp mắt một cái, thu dù trong tay lại để sang một bên sau đó, hắn khom lưng duỗi tay bế tiểu hài tử ở dưới đất lên.
Nhưng Nam Dạ vẫn luôn ôm chặt cổ Nam Nhiễm nên khi Hàn Tư dùng sức bế Nam Dạ lên thì Nam Nhiễm cũng theo quán tính đứng lên rồi lảo đảo ngã về phía Hàn Tư.
Hàn Tư lập tức duỗi tay đỡ lấy Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm nhìn trái rồi lại nhìn phải một lúc. Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới có một ngày bên cạnh mình sẽ xuất hiện hai dạ minh châu một lớn một nhỏ.
Lúc này, Nam Dạ cũng quay đầu dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Hàn Tư.
Tiểu hài tử nghi hoặc nghiêng đầu, nó còn chưa mở miệng nói chuyện đã nghe Hàn Tư lạnh nhạt nói: "Ta không phải phụ thân của ngươi."
Ban nãy, đứng ở đầu phố, hắn đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa đứa bé này với Nam Nhiễm. Cho nên vừa nhìn thấy ánh mắt này của nó trong đầu liền biết nó đang suy nghĩ chuyện gì.
Tiểu hài tử nước mắt lưng tròng gật gật đầu: "Vâng." Dáng vẻ nhìn qua trông khá nghiêm túc.
Nam Nhiễm không thể ôm Nam Dạ đi được, từ con sông này đến phủ công chúa còn một đoạn đường rất dài vì thế cuối cùng vẫn là Hàn Tư ôm Nam Dạ về phủ công chúa.
Tiểu hài tử một tay ôm cổ Hàn Tư, tay còn lại thì nắm chặt tay Nam Nhiễm, hai mắt chưa từng rời khỏi người Nam Nhiễm dù chỉ một giây.
Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: [ký chủ, nhìn các cô giống một nhà ba người.]
Nam Nhiễm rũ mắt, trong đầu nhớ tới cốt truyện của .
Trong tiểu thuyết có đứa bé nào tên Nam Dạ sao?
Sao cô không có ấn tượng gì thế?
"Tiểu Hắc, còn có đứa bé nào như này sao?"
Hệ thống lập tức mở miệng: [ký chủ, thật ra là có, bất quá, sau khi Hàn Tư rời khỏi ngài thì đứa bé tên Nam Dạ kia mới xuất hiện. Nhưng sao bây giờ nó đã xuất hiện rồi?]
"Hả?"