Chương 775: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (45)
Khóe môi Nam Nhiễm cong lên, ý cười trên mặt càng lúc càng đậm hơn.
"Đúng là thú vị." Vừa nói cô vừa không chút dơ dự dẫm thẳng lên xương sống của Nam Vân.
Trong nháy mắt Nam Vân cảm thấy khủng hoảng đang ập tới trên đầu mình.
Trịnh Sam ở bên cạnh dường như nhận ra cái gì đó, lập tức lên tiếng muốn ngăn cản: "Nam Nhiễm điện hạ, không thể."
Cùng lúc lời này vừa ra, xương sống của Nam Vân vang lên một tiếng rắc, cứ như thế bị Nam Nhiễm dùng chân dẫm gãy.
"A!!" Tiếng gào thét đau đớn vang lên từ miệng Nam Vân.
Ám vệ bên cạnh muốn tiến lên giúp đỡ nhưng cố tình Nam Vân là công chúa nhưng Nam Nhiễm cũng là công chúa. Bọn họ là ám vệ được ám bộ đều đi chấp hành nhiệm vụ, không thuộc về bất cứ người nào. Hiện giờ, đối mặt với cục diện thế này, bọn họ cũng không biết nên giúp ai mới đúng.
Ngay lúc bọn họ còn đang trầm mặc do dự thì một cảnh tượng làm người ta sợ hãi hơn lại diễn ra.
Chân của Nam Nhiễm vẫn đặt trên xương sống của Nam Vân, trong tay còn cầm chiếc roi dài màu đen, đầu roi cuốn quanh cổ Nam Vân, chỉ cần nàng ta có bất luận hành động lạ nào hay có ý định giãy giụa thì chiếc roi kia sẽ quấn chặt hơn.
Bởi vì động tác của Nam Nhiễm mà cả người Nam Vân chật vật, cần cổ trắng nõn rỉ máu nhưng cố tình Nam Nhiễm vẫn không có ý định dừng lại, ngược lại mũi chân theo eo nhỏ của Nam Vân chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Chỉ nghe từng tiếng răng rắc răng rắc giòn tan vang lên, âm thanh xương cốt bị bẻ gãy vang vọng cả đỉnh núi.
Bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn một màn ngược đãi đầy ghê sợ này, không ngờ Nam Nhiễm lại có thể dễ dàng giẫm gãy toàn bộ xương trên người Nam Vân.
Còn Nam Vân thì giống như một bãi bùn nằm trên đất, cả cần cổ chảy đầy máu, chỉ có thể thoi thóp hít lấy không khí chứ không thể thở ra.
Đợi Nam Nhiễm làm xong hết thảy, hai con ngươi âm trầm của cô chuyển hướng, quét một vòng nhìn toàn bộ ám vệ có mặt tại hiện trường.
Ám vệ lập tức nảy sinh cảnh giác.
Bọn họ đều cảm thấy, vị tiểu công chúa này đang đánh chủ ý lên người bọn họ...
Nam Nhiễm lắc lắc cổ, không chút để tâm nói: "Là các ngươi gϊếŧ hắn."
Ý cười trên mặt cô càng đậm hơn nhưng ánh mắt so với ban nãy lại âm trầm vô cùng.
Trịnh Sam đứng ở sau lưng thấy vậy hơi nhíu mày, cuối cùng nhịn không được mở miệng: "Không muốn tìm hắn sao? Có lẽ... còn sống."
Dưới ánh mặt trời chói chang nhưng tại đỉnh núi Đoạn Nhai Sơn lại không hề có một tia ấm ấp, chỉ có sự im lặng chết chóc và hơi thở lạnh giá của mùa đông. Dù có một cơn gió ấm thổi qua cũng không khiến những người ở đây cảm thấy ấm áp.
Có lẽ là câu nói của Trịnh Sam đã nổi lên tác dụng.
Cuối cùng Nam Nhiễm cũng thoát khỏi cảm xúc cực đoan.
Cô phải đi tìm hắn.
Dưới ánh mặt trời, cả người Trịnh Sam càng phá lệ trầm ổn, hắn ta có thể nhìn ra được biểu tình hiện tại của Nam Nhiễm, hắn lập tức lên tiếng: "Bổn vương có thể mang ngươi đi tìm hắn, trên xe còn có dược trị thương, có thể cho hắn uống, có lẽ còn có thể cứu chữa."
Trịnh Sam mới dứt lời Nam Nhiễm liền quay đầu nhìn về phía hắn ta, cô ngước mắt, tầm mắt chậm chạp đảo nhanh qua gương mặt đối diện.
Đến tận lúc này Trịnh Sam mới hiểu tại sao ban nãy Nam Vân lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi như thế. Dù cho hắn ta đã ở trên chiến giường mài giũa nhiều năm, sớm đã xem thường sống chết, gϊếŧ người vô số nhưng khi đối diện với ánh mắt này của Nam Nhiễm, trong lòng không nhịn được phải khựng lại vài giây.
Ánh mắt ấy âm u như dòi bọ bu đầy xương cốt làm người ta liếc mắt một cái đã phải vội vàng dời sang chỗ khác, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trịnh Sam không nhanh không chậm mở miệng: "Bổn vương cũng bị nàng ta tính kế, nàng ta biết chuyện trong cơ thể của bổn vương có độc."
Hắn ta quá vội nên không có tâm tư gì đi quản chuyện của ám vệ. Hắn ta đột nhiên xuất hiện ở nhà tranh cũng là do Nam Vân nói cho hắn ta biện pháp làm Nam Nhiễm cam tâm tình nguyện dâng ra máu đầu tim.
Có lẽ lời giải thích này của hắn ta đã có tác dụng.
Nam Nhiễm thu roi dài màu đen vào trong tay, mí mắt rũ xuống che khuất cảm xúc trong mắt.
Chương 776: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (46)
Giọng nói của cô rất nhỏ: "Đi thôi." Vừa nói vừa đi thẳng về phía xe ngựa, mỗi bước đi đều lảo đảo. Miệng vết thương ở ngực khó khăn lắm mới ngừng chảy máu nay lại bị nứt ra rỉ máu đỏ tươi.
Trái tim của cô rất đau nhưng cô cũng không muốn để ý tới nó, ngược lại dường như càng chảy máu càng khiến cô thoải mái hơn so với ban nãy.
Trước khi lên xe ngựa, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu, đôi môi phấn hồng lại giật giật vài cái.
Mặt trời thật đáng ghét!
Chưa tới nửa canh giờ, bọn họ đã xuống tới vách núi.
Nam Nhiễm từng bước một chậm chạp đi vế phía trước, Trịnh Sam cùng ám vệ của hắn ta định đi theo sau lưng nhưng lại bị Nam Nhiễm ngăn lại.
"Đừng tới đây."
Nam Nhiễm mới dứt lời, Trịnh Sam liền dừng bước.
Có lẽ là do biểu hiện của cô ở đỉnh núi thật sự làm người khác quá khó quên.
Đã không cho quản thì hắn ta càng tự do tự tại.
Nam Nhiễm băng qua bìa rừng đi sâu vào trong.
"Hắn ở đâu?"
Hệ thống nãi thanh nãi khí: [ký chủ, cô đi thẳng về phía trước 100 mét sẽ thấy được.]
Nam Nhiễm đỡ thân cây, bước chân lảo đảo, mí mắt rũ xuống lên tiếng.
"Ừ."
Sau khi vòng qua một cây đại thụ, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được nam nhân cả mình đầy thương tích ngã trên mặt đất.
Hệ thống nhìn một màn này níu lưỡi.
Ngã xuống từ độ cao thế này, vậy mà vẫn không chết, chứng tỏ nội lực của hắn vô cùng thâm hậu.
Nam Nhiễm quỳ rạp xuống đất, nhìn bộ dáng thoi thóp, hơi thở mong manh, hai mắt nhắm chặt của hắn, có hơi sửng sốt.
Qua một hồi lâu, cô mới có phản ứng, cô cầm kim sang dược bôi lên miệng vết thương của hắn.
Động tác của cô rất chậm, hai bàn tay bắt đầu có dấu hiệu run rẩy.
Thể lực tiêu hao quá mức, đến hiện tại mỗi động tác của cô đều dựa vào ý chí chống đỡ, nếu không cô cũng đã sớm hôn mê mất ý thức.
Cô lấy viên thuốc giữ mạng Trịnh Sam đưa ra, nhét vào miệng Hàn Tư.
Đợi nửa ngày, thấy hắn vẫn không có ý định nuốt xuống, cô trực tiếp cúi người, ôm lấy đầu của hắn đút thuốc cho hắn, cuối cùng cũng nhìn thấy yết hầu hắn đồng đậy, nuốt thuốc xuống.
Vốn dĩ hai mắt nam nhân đang nắm chặt, hai hàng lông mi bỗng nhiên run lên, hai mắt hơi mở ra.
Nam Nhiễm thấy hắn có phản ứng, cảm xúc âm u phẫn nộ trong lòng cô bắt đầu tiêu tán, cô có hơi tức giận cắn môi hắn một cái, sau đó trực tiếp hôn lấy môi hắn.
Giọng điệu càng lúc càng nhẹ hơn: "Sao lại không đợi ta?"
Chỉ là cùng với câu nói của cô, nam nhân lại lần nữa ngất xỉu.
Ở phía xa truyền đến tiến la lớn: "A!" Hiển nhiên đã bị cảnh tượng hai người đầy máu ở trước mặt dọa sợ.
Tầm mắt của Nam Nhiễm dần dần thu nhỏ lại, cả gương mặt tái nhợt không chút máu trông vô cùng dọa người.
Cô giơ tay lên muốn nhét viên thuốc chữa mẫu cổ vào trong miệng Hàn Tư nhưng thân thể hiện tại đã không chịu sự khống chế của bản thân, cô ngã xuống bên cạnh Hàn Tư, cọ cọ vài cái vào cánh tay hắn rồi bỗng nhiên mỉm cười.
Chết chung với hắn ở chỗ này cũng không phải chuyện gì quá tồi tệ.
Đại khái là bởi vì ý tưởng này mà cảm xúc âm u trong lòng cô tan đi rất nhiều.
Tiểu cô nương vốn lên núi để hái thuốc, xa xa nhìn thấy cảnh này, khẽ cắn môi tiến lên dò hỏi.
"Không có việc gì chứ?" Ngữ điệu nhút nhát, sợ sệt, cảm giác như sắp bị dọa khóc.
Nam Nhiễm giật giật ngón tay.
Tiểu cô nương kia lập tức chú tới bàn tay Nam Nhiễm, nàng ta cầm lấy bình sứ màu đen, nhỏ giọng hỏi: "Cái này?"
Nam Nhiễm cường ngạnh dùng ý thức chống đỡ, đôi môi khô cằn run rẩy: "Cho hắn uống."
Tiểu cô nương vội vàng gật đầu, đổ thuốc ra đút cho Hàn Tư.
Có lẽ là do trước đó Nam Nhiễm đã đút thuốc để giữ mạng cho hắn nên Hàn Tư có thể thuận lợi dễ dàng nuốt viên thuốc chứa mẫu cổ kia xuống.
Sau đó Nam Nhiễm ngất xỉu.
Trước khi ngất cô còn nắm chặt tay của Hàn Tư.
Hàn Tư dường như cũng cảm giác được điều gì đó, bàn tay dính đầy máu cũng nắm chặt, nỗ lực nắm lấy tay cô.