[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 60

Lúc cô bé tỉnh dậy thì đã bình yên mà nép vào vòng tay của mẹ, gác hai chân nhỏ lên bụng của cha, ngủ say đến mức tay chân để tứ tung.

Nhúc nhích, cọ cọ, co lại rồi vươn vai.

Một tầng sương phủ lên đôi mắt trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như có thể véo ra nước.

Đảo mắt nhìn sang trái, mẹ đang ngủ say, lông mi vừa dài vừa cong.

Nhìn nghiêng sang phải một cái, cha ngủ cũng đang ngủ say, sống mũi vừa cao vừa thẳng.

Trước đây, cô bé luôn hỏi chú Tịch Cẩn rằng—Tại sao mình lại xinh đẹp như vậy nhỉ?

Tịch Cẩn: Bởi vì cha mẹ con đều không xấu.

Húc Nhi cảm thấy, rất có lý!

Mặc dù theo như trình độ hiểu biết hiện giờ, thì cô bé vẫn chưa biết ‘di truyền’ là cái gì…

Bàn chân nhỏ bé vô thức cọ vào bụng cha, rồi lại vươn tay chạm vào lớp thịt mềm mại trên eo của mẹ, một bên cứng một bên mềm, cô bé ghét bỏ liếc cha đang ngủ say bên phải một cái.

Bảo Bảo vẫn thích mẹ thơm phức trắng mềm hơn…

Năm phút sau—

Chán quá đi…

Bảo Bảo đói…

Cơ thể nhỏ bé tròn tròn co lại rồi chui vào chăn y như một một con rắn nhỏ vậy.

An Tuyển Hoàng đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt cảnh giác đề phòng xẹt qua, đột nhiên, tất cả lại hóa thành không biết phải làm sao.

Cánh tay dài duỗi một cái, lôi đứa nhỏ mũm mĩm nào đó ra khỏi chăn.

Cô bé giận đến mức hai chân đạp loạn xạ.

Giống như một con gấu túi đang kháng cự vậy.

Dù Dạ Cô Tinh có ngủ say đến đâu thì cũng bị tiếng động của hai cha con đánh thức.

“Mẹ, cha hư quá!

Cơ thể bé nhỏ vừa đáng thương và tủi thân, tay chân khua loạn.

Dạ Cô Tinh lườm người đàn ông một cái rồi đưa tay ra và ôm bé con vào lòng.

“Ui…” Nhíu mày.

“Sao thế?” Giọng điệu âm trầm lạnh lùng, mang theo chút khàn khàn lúc mới tỉnh, cực kỳ gợi cảm.

“Không có gì…” Vẻ mặt của Dạ Cô Tinh hơi lúng túng.

“Rốt cuộc là làm sao?” Vẻ mặt không vui.

Chậc— vẫn còn giận?!

Dạ Cô Tinh tức giận mà hung hăng lườm anh một cái, “Tay em mỏi!”

Ánh mắt mờ ám, cười đầy ẩn ý.

“Khi nào thì đi?” Anh khàn giọng hỏi.

“Gì?”

“…Bà dì của em đó.”

Dạ Cô Tinh hơi sững sờ, rõ ràng là còn chưa kịp phản ứng.

Chờ đã! Nối hai câu lại thì là—

Khi, nào, thì, bà, dì, đi?!

“Anh nói xem đầu óc của anh có thể nghĩ về chuyện khác nữa không?!”

Cô bé bị dọa cho ngơ người một chút, Dạ Cô Tinh vỗ vỗ cô bé, “Con gái ngoan, không phải mắng con.”

“Dạ, con biết, Bảo Bảo ngoan như vậy thì sao mà nỡ mắng Bảo Bảo được chứ?”

Sắc mặt của Dạ Cô Tinh hơi nguôi giận.

“Nhưng mà…” Cô bé cắn đầu ngón tay, mắt to khó hiểu, “Sao mẹ lại mắng cha ạ?”

Cha thực sự rất đáng thương…

Bị mắng mà cũng không khóc, còn cười tươi như vậy…

Bé Húc cảm thấy lúc này chắc hẳn trong lòng cha đang rất khó chịu…

Dạ Cô Tinh kinh ngạc, ánh mắt của người đàn ông đầy khiêu khích.

Anh nghĩ là em không dám nói?

Cứ việc nhìn đi.

Nói thì nói!

Ai sợ ai!

“Bởi vì cha đáng ghét.”

“Ghét chỗ nào ạ?” Cô bé vẫn luôn là một cô bé rất tò mò.

“Già mà không nên nết.”

“Cái gì là già mà không nên nết ạ?”

“…Chính là, không biết xấu hổ.”

Cô bé kinh hãi, “Cha không có mặt?!” (Trong tiếng Trung không có mặt để chỉ người mặt dày, không biết xấu hổ, nên bé mới hỏi cha không có mặt, hì hì, bé Húc cưng quá đi thôi.)

Dạ Cô Tinh nghiến răng: “Đúng thế!”

Bé mũm mĩm tiến tới rồi vỗ vỗ hai tay, sau đó lại vỗ một cái, âm thanh bẹp bẹp giòn giã rơi trên khuôn mặt tuấn tú, cô bé thở phào nhẹ nhõm.

Quay đầu nhìn mẹ, “Không phải… rõ ràng là có mặt mà…”

Lại mấy tiếng bẹp bẹp vang lên nữa, như muốn chứng minh điều đó với Dạ Cô Tinh.

“…”

“…”

Thức dậy, tắm rửa, ăn sáng.

Nhìn thấy người đàn ông bị con gái vỗ đỏ cả mặt, Dạ Cô Tinh cười khoái chí trên sự đau khổ của người khác.

“Con gái ngoan, cho con thêm một miếng phô mai.”

Đôi mắt của cô bé sáng lên, vội vàng tự gắp nó vào đĩa của mình rồi bảo vệ nó một cách kỹ càng.

Lông mày thanh tú khẽ nhướng lên, cười một cách kiêu ngạo với người đàn ông.

An Tuyển Hoàn sừng sững bất động, chỉ có điều là hai đồng tử lạnh lùng của anh càng lúc càng tối xuống.

“Mẹ, mẹ lại bị muỗi đốt ạ?” Ngón tay nhỏ đầy dầu mỡ chỉ cổ áo ngủ đang mở rộng của Dạ Cô Tinh.

“Ừm.” Cô gật đầu như thật, “Một con muỗi lớn.”

Khóe mắt liếc thấy gò má lạnh lùng của người đàn ông rồi cười trộm một cái.

“A… con sợ…đập chết con muỗi xấu xa kia!”

“Ừm, dùng sức mà đập!”

Khóe miệng người đàn ông giật giật.

“Mẹ ơi, con no rồi!” Đặt dao nĩa xuống rồi nằm ngửa lên ghế tựa, cô gái nhỏ cảm thấy mỹ mãn cười tươi rói.

Hai bàn tay mũm mĩm đặt trên chiếc bụng tròn xoe giống như một vò rượu nhỏ.

Dạ Cô Tinh nhanh chóng lau miệng cho cô bé, “Xuống đi, ra phòng khách chơi…”

Lúc bế con gái thì cánh tay hơi bị đau, vị trí xương vai hình như bị chuột rút, vặn vẹo, đau đớn.

Húc Nhi chân vừa chạm đất thì đã không thấy bóng nữa rồi, chạy vèo vào phòng khách như một cơn gió.

Giây tiếp theo thì cổ tay bị người đàn ông siết chặt, “Sao thế?”

Sự lo lắng trong mắt lộ ra một cách rõ ràng.

Anh không bỏ lỡ khoảnh khắc cô bế con gái thì đột nhiên nhíu mày.

“Hình như chuột rút rồi, hơi đau…”

“Cởi quần áo ra để anh xem thử.”

“Không sao, có lẽ là tư thế ngủ không đúng.” Năm ngón tay hơi nắm lại, vỗ nhẹ vào khớp xương, “Ui…”

Vẻ mặt của người đàn ông trở nên mềm nhũn, “Lần sau anh sẽ chú ý.”

“Lần nào anh cũng nói như vậy hết.” Ánh mắt u oán, trông như cô vợ nhỏ bị ức hiếp vậy.

Cánh tay thon dài ôm cô vào lòng, ngực áp ngực, mũi đối mũi.

Hơi thở phả ra, cực kỳ nóng bỏng

“Ai bảo em ghẹo anh chứ?” Êm tai, mê say như rượu ngon được lên men lâu năm.

Dạ Cô Tinh hừ hừ, rõ ràng là không phục.

“Châm lửa xong rồi muốn chạy?”

“Nếu không thì sao?”

“Em phải có trách nhiệm dập lửa.”

“Hừ! Anh nghĩ hay nhỉ!”

“Khi nào mới có thể?” Anh cắn tai cô rồi khẽ hôn, “Hửm?”

Âm cuối hơi rung, giống như dây đàn bị người ta gảy lén vậy.

“Còn, mấy ngày nữa.”

“Mấy ngày?”

“Chắc là ba bốn ngày.”

“Anh chờ.”

Đặt cằm lên vai người đàn ông, Dạ Cô Tinh khẽ thở dài, ấm áp tràn ngập.

Chỉ có ở trước mặt An Tuyển Hoàng thì cô mới dám vô tư như vậy, chẳng qua là vì cô ỷ vào sự cưng chiều của anh mà thôi.

“Hoàng, nói anh yêu em đi.”

Người đàn ông hơi sửng sốt rồi bật cười, “Anh cho rằng đây đã là sự thật tâm chiếu bất tuyên rồi chứ.”

*Tâm chiếu bất tuyên: Hiểu ngầm trong lòng mà không cần phải nói ra.

“Nhưng em muốn nghe anh nói.”

“…Anh yêu em.”

“Nói lại lần nữa.”

“Anh yêu em.”

“Giữa em và con gái, anh yêu ai hơn?”

“Đều yêu hết.”

“Chỉ có thể chọn một.”

“Con gái mà em cũng ghen à?”

“Ừm.”

“Yêu em.” Cho nên mới yêu con gái của em…

Yêu ai yêu cả đường đi.

Ăn sáng xong nhưng vẫn còn sớm.

“Con yêu, uống sữa đi.”

“Ạ~”

Dạ Cô Tinh đặt ly sữa lên chiếc bàn uống trà nhỏ, “Đừng quên đó…”

Cô bé giả vờ đọc báo, không ngẩng đâu lên, trông cực kỳ nghiêm túc.

“Vâng ạ!”

Dạ Cô Tinh lấy máy tính bảng ra, kết nối với TV rồi bắt đầu bài tập yoga thiết yếu hàng ngày.

Vừa giơ tay lên thì xương vai lại đột nhiên đau nhức.

“A—mẹ, mẹ nhìn xem, đây là con đúng không?!” Bé Húc chỉ vào trong báo, như thể cô bé đã phát hiện ra đại lục mới vậy.

Cô liếc qua thì đột nhiên dừng lại.

“Athena xuất hiện trên đường phố Thụy Điển, một nhà ba người đi ra ngoài trông rất ấm áp. Dường như không có áp lực nào đối với buổi lễ thụ quan được tổ chức vào ngày mai.”

“Viên minh châu của hoàng thất mang theo chồng và con, không sợ dư luận mà xuất hiện một cách kín đáo.”

Kể từ khi Carl lấy danh nghĩa của hoàng thất tự chủ trương tuyên bố công khai, thì Dạ Cô Tinh đã trở thành tiêu điểm săn đón của giới truyền thông toàn cầu.

Tình cảnh bất tiện của con gái riêng, mang lên danh phận hoàng thất, thân phận diễn viên, tân ảnh hậu giải Oscar, đâu mà chẳng phải là điểm bùng nổ chứ?

Dường như tất cả ánh mắt trên toàn thế giới đều đổ dồn lên người cô.

Khoảng thời gian trước lại nhốn nháo với đám thủy quân do Silvia thuê, đang lúc ở đầu sóng ngọn gió, chỉ cần lơ là một chút thì toàn bộ đều sụp đổ.

Cũng may mà sự cao ngạo lạnh lùng của Athena không ai không biết, đời tư kín tiếng cũng khiến người khác không thể bắt được một chút sai lầm nào.

Việc Weibo không cập nhật trong vài tháng cũng là chuyện bình thường.

Tin nhắn riêng tư trên Facebook nhiều đến mức tê liệt, nhưng không ai hỏi han lại trở thành chuyện bình thường.

Chuyện “hoàng thất nhận thân” lần này tiết lộ tin tức bùng nổ, không khiến mọi người thất vọng, Athena lại bỏ chạy rồi.

Không chịu trách nhiệm mà bỏ lại một đống chuyện, thậm chí còn không tham gia buổi ra mắt phim “Thời niên thiếu” vừa mới quay xong, nói gió là mưa, tùy hứng đến mức khiến người khác phải dậm chân.

Đặc biệt là các phương tiện truyền thông lớn, các phóng viên săn ảnh cũng phải bó tay hết cách với cô.

Chưa kể, ở Trung Quốc cô còn có Thế Kỷ Phong Thượng làm hậu thuẫn, thao túng dư luận dễ như trở bàn tay. Việc nhà họ An bảo vệ Dạ Cô Tinh cũng khiến bọn họ vô kế khả thi.

Bọn họ chỉ có thể ngồi xổm đỏ mắt chờ mong, chờ cô chủ động xuất hiện mà thôi.

Tạp chí Times đã từng đánh giá như vậy—

Không phải cô lạnh lùng, chỉ là cô không quan tâm.

Không phải cô kiêu ngạo, chỉ là cô yêu tự do.

Người im lặng nửa tháng nay đột nhiên xuất hiện trước công chúng, gây chấn động cũng là chuyện hợp lý.

Trong ảnh, một nhà ba người, một tay người phụ nữ cầm kem, tay còn lại thì dắt một bé gái. Người đàn ông đút một tay vào túi quần, tay còn lại ôm lấy vòng eo thon thả của người phụ nữ.

Điểm sáng lớn nhất có lẽ cô bé hồng hào mũm mĩm đang ngửa đầu nhìn… cây kem trong tay mẹ, đôi mắt to tròn trào ra ánh sáng ao ước, tỏa ra hào quang.

“Mẹ, mẹ nhìn đi, đây là con nè.”

“Ừm. Con đẹp nhất.”

“Thật sao? Con cũng cảm thấy con đẹp nhất…” Cô bé cười cong cả lông mi.

Dạ Cô Tinh chạm vào bím tóc nhỏ trên đầu cô bé, cảm thấy bất lực.

Chuông điện thoại vang lên, giọng nói của Dạ Huy Nguyệt gần như gào thét, Dạ Cô Tinh vội vàng xê ra, tránh việc lỗ tai bị thương.

“Chị, chị đã xem tin tức chưa?!”

“Nhanh như vậy…”

“Trong thời đại internet 4.0 bây giờ, cùng chung tin tức toàn cầu, chị nghĩ sẽ kéo dài được bao lâu?! Bây giờ các diễn đàn trên mạng đều đang thảo luận về vấn đề này…”

“Nói như vậy là chị sắp lên đầu đề rồi?!”

“Đã lúc này rồi mà chị còn đùa được à?” Thay đổi chủ đề nhanh chóng, anh càu nhàu, “Ngày nào mà chị chẳng lên đầu đề chứ?”

Cái gọi là người nổi tiếng nhiều thị phi, Áo Tím đổi kiểu tóc gì, hôm nay mặc quần áo nhãn hiệu gì thì, mỗi giây mỗi phút đều bị lên hot search.

“Cư dân mạng nói gì vậy?”

Lúc này Dạ Huy Nguyệt mới bình tĩnh lại, “Có tốt có xấu.”

“Tốt?”

“Cháu gái em đáng yêu, hút fan như điên.”

“Chậc, đó cũng là do chị sinh ra, còn gì nữa không?”

“Đã là con riêng mà còn đi rêu rao.”

Dạ Cô Tinh đổi tay cầm điện thoại, vẻ mặt lãnh đạm, “Bảo Cố Mộng ứng phó với dư luận đi, đây cũng là lúc bộ phận quan hệ công chúng đang khủng hoảng của Tinh Huy nên kéo ra ngoài đi vài vòng rồi.”

“Vầng.”

“Còn có việc gì nữa không?”

“…Chị, có phải chị… cố tình để người ta chụp được không?”

Dựa theo sự đề phòng nghiêm ngặt của anh rể, thì không thể nào xuất hiện chuyện này được, trừ khi là chính bản thân Dạ Cô Tinh muốn như vậy.

“Ừm.”

“Em có thể biết lý do không?”

“Sylvia sẽ không dễ dàng chịu thua. Chắc chắn sẽ xuất hiện chuyện bất trắc trong buổi lễ thụ quan, chị cần sự lên tiếng ủng hộ của dư luận, gõ núi chấn hổ chút thôi.”

*Gõ núi chấn hổ: cố ý cảnh báo, khiến người khác chấn động.

“Nhưng mà, lần này Húc Nhi cũng bị bại lộ, liệu có…”

“Sớm muộn gì con bé cũng phải đối mặt với chuyện này.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Chị, chị có cần em làm gì thì cứ nói nhé.”

“Ừm.”
Bình Luận (0)
Comment