[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 67

Sue trông có vẻ rất tức giận, nhưng vì sự uy nghiêm của Carl, nên cô ta không dám ngang ngược.

Thêm vào đó, thái tử Jones còn lựa lời khuyên ngăn cô ta. Do vậy, cô ta chỉ đành ngậm ngùi bỏ qua, nhưng ánh mắt nhìn Dạ Cô Tinh lại lộ rõ ​​vẻ chán ghét.

Trái lại, Dạ Cô Tinh lại không hề tỏ thái độ, vẫn bình tĩnh thản nhiên như không thấy gì cả.

Còn gì khó chịu hơn việc bị đối phương coi thường chứ?

Sue cảm thấy, bản thân mình lúc này đây chính là một con hổ có sức chiến đấu dũng mãnh, sẵn sàng hạ gục và nuốt chửng người thợ săn. Nhưng đáng tiếc người thợ săn ấy lại hoàn toàn ngó lơ cô ta…

Chết tiệt… tức chết đi được.

Victoria bĩu môi, nhìn Sue bằng ánh mắt khinh thường, nhưng khi cô ấy quay sang nhìn Dạ Cô Tinh thì ánh mắt ấy lại mang vẻ hứng thú tò mò.

Đột nhiên, cô ấy cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo tấn công mình. Nhìn sang thì thấy khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông.

Cô ấy lập tức né tránh nhìn sang chỗ khác, sắc mặt trở nên tái nhợt, bỗng nhiên cảm giác rùng mình.

Sylvia đột nhiên nói, “Alizee đã đến rồi, vậy thì chúng ta hãy bắt đầu thôi.” Ấn đường của bà ta lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Ánh mắt của Victoria hơi tránh né, môi mím lại.

Cô ấy biết mẹ của mình tạm thời sẽ khó mà chấp nhận những lời nói đó, nhưng cô ấy cũng không muốn ép bản thân phải sống một cuộc sống mà mình không thích.

Chẳng mấy chốc, người hầu đã bắt đầu bưng đồ lên và sắp xếp ngay ngắn trên bàn ăn.

Trước mặt mọi người đều là ba món ăn và một chén súp, ngoài ra còn có thêm một món tráng miệng, được trang trí hình lá cờ Thụy Điển.

Món bánh ngô chiên giòn kết hợp với món thịt bò khô, tiếp đến là món măng tây sốt cà chua. Màu sắc phong phú tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ, giống như những bức tranh nổi tiếng của Monet vậy.

(Claude Monet là họa sĩ nổi tiếng người Pháp, một trong những người sáng lập trường phái ấn tượng và là họa sĩ nhất quán và nhiều tác phẩm nhất của phong trào triết học miêu tả những nhận thức của con người trước thiên nhiên, đặc biệt khi được áp dụng để vẽ phong cảnh ngoài trời.)

Còn về món súp, đó là súp nấm Truffle, vị ngọt của kem hòa quyện với hương thơm thanh khiết tự nhiên của nấm Truffle, khiến cho mùi vị của món ăn càng trở nên lôi cuốn.

Dạ Cô Tinh thầm kinh ngạc, ngoại trừ món Fondue nấu tại chỗ ra, thì trên bàn ăn gần như là bằng một bữa tiệc cung đình.

(Foundue: còn được gọi là lẩu pho mát. Nó là một món ăn của Thuỵ Sỹ, Pháp và Ý gồm pho mát chảy được phục vụ trong nồi nóng đặt trên một cái bếp di động được làm nóng bằng nến hoặc đèn cồn, và ăn bằng cách chấm bánh mì vào pho mát bằng một cái dĩa dài.)

“Không biết những món ăn này có hợp với khẩu vị của con không?”

Trước ánh mắt háo hức mong đợi của Carl, Dạ Cô Tinh không có bất kỳ biểu cảm đặc biệt gì, bình thản đáp: “Đều được cả.”

Nghe vậy, Carl trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nụ cười càng sâu, nếp nhăn ở đuôi mắt cũng ngày càng hiện rõ hơn.

Sylvia nhàn nhạt liếc nhìn ông, nhưng không nói tiếng nào.

Victoria khá ngạc nhiên, trong mắt cô ấy, phụ hoàng là một người cao cao tại thượng. Ông luôn lạnh nhạt với các con của mình. Năm đó, khi Charles còn sống, cô ấy cũng chưa từng thấy ông hỏi han quan tâm, chứ đừng nói đến những chuyện tầm thường như thức ăn và quần áo.

Bây giờ…

Nghĩ lại, ông quả thực rất coi trọng Alizee.

Có lẽ, lần này cô ấy thực sự có thể như ý nguyện mà trút bỏ đi gánh nặng làm vương trữ rồi…

Trong khi đó, Sue lại tỏ vẻ vừa kinh ngạc vừa đố kị. Cô ta kinh ngạc là vì thấy cha mình biết hỏi han ân cần. Đố kị là vì từ trước đến giờ cô ta chưa từng được ông đối xử như thế.

Nhìn thấy ánh mắt không cam lòng của vợ, Jones chỉ biết thở dài.

“Sue, em nếm thử món này đi.”

“… Cảm ơn anh.”

Chính sự chu đáo ân cần của chồng đã làm dịu đi cục tức trong lòng của cô ta.

Cô ta liếc nhìn An Tuyển Hoàng, thầm nghĩ anh cũng chỉ là một thương nhân mà thôi, sao có thể sánh bằng thái tử của một nước được chứ.

E rằng tất cả mọi người ở đây, chỉ có mỗi mình Sue là không biết ý nghĩa của ba từ “An Tuyển Hoàng”.

Đừng nói là một thái tử, ngay cả quốc vương gặp anh, cũng không dám thất lễ.

Do đó, có một số người rất ngu ngốc và ngây thơ, thường được gọi là những kẻ không có đầu óc.

Như câu nói: ‘Ăn không nói, ngủ không tiếng’.

Khi bữa ăn được bắt đầu, bé Húc cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Mặc dù cô bé tuỳ ý quen rồi, nhưng cô bé cũng biết, đây không phải là nhà của mình, người ăn cùng với mình không chỉ có mỗi cha mẹ mình.

Những người này trông rất nghiêm túc, cô bé cũng không khỏi nghiêm túc theo. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ căng thẳng, thoạt nhìn khá nghiêm nghị, thần thái biểu cảm đó giống y hệt An Tuyển Hoàng.

Dạ Cô Tinh thầm mỉm cười, không ngờ đứa con gái bình thường hay làm nũng với mình, lại có một bộ mặt điềm tĩnh đến như vậy.

Suy cho cùng thì, cô bé đúng là đã từng được các trưởng lão dạy dỗ. Lúc trước, còn theo Dạ Cơ Sơn và Nguyệt Vô Tình học trà nghệ. Với môi trường giáo dục nghiêm ngặt như vậy, không biết lễ nghĩa mới là chuyện lạ ấy.

Nhưng cô nhóc đâu có nghĩ nhiều đến thế, cô bé chỉ biết rằng cái bà dì đối diện đó muốn thấy cô bé mất mặt, còn không cho cô bé khóc. Vì vậy, cô bé muốn làm mặt hung dữ để dọa chết bà ta!

Hừ!

Ánh mắt của Carl mang theo ý cười, nhìn thấy cô nhóc ngồi thẳng thớm, đôi mắt quật cường. Ông chợt nhớ đến người đó…

Mặc dù nhìn thấy có vẻ yếu ớt, nhưng bước đi của cô bé lại cực kỳ dứt khoát.

Ông nhớ, ngày hai người họ chia tay, cô gái đó cũng nhìn ông bằng ánh mắt ngoan cường ấy, nhất quyết làm theo ý mình. Mặc cho ông đau khổ níu kéo như thế nào, người phụ nữ cũng chẳng mảy may động lòng.

Vào lúc đó, Carl biết rằng mình đã hoàn toàn mất đi tư cách yêu người con gái ấy…

Bé Húc chớp chớp mắt, nhìn thấy bác này đang nhìn mình, trong mắt ông còn như tích tụ một làn sương, hai mắt đỏ hoe, giống như sắp khóc.

Trong phút chốc, cô bé nở nụ cười ngọt ngào với ông, như muối nói.

Bác ơi đừng khóc nha, khóc xấu lắm…

Carl sững người, thẫn thờ nhìn vào hai lúm đồng tiền nhỏ nằm ở hai bên má của cô bé. Ông dường như đang hồi tưởng lại, đang hối hận, đang muộn phiền.

Ông vội nhắm mắt lại, trong lòng vừa rối bời lại đau khổ…

Ánh mắt Sylvia tràn đầy sự trào phúng.

Nếu đã sớm biết như thế, tại sao lúc đó còn như vậy chứ?

Chẳng qua chỉ là nước mắt cá sấu, đạo đức giả mà thôi…

Cô nhóc bĩu môi, vừa nãy còn nhìn mình. Nhưng khi bảo bảo quay lại, thì lại không nhìn bảo bảo nữa, lại còn bày ra dáng vẻ như sắp khóc nữa chứ! Giống như bảo bảo đã bắt nạt ông ấy vậy!

Hừ!

Thế giới của người lớn thật là khó hiểu…

Cô bé buồn phiền xúc một thìa bánh ngô cho vào miệng. Ngay lập tức, ánh mắt của cô bé sáng lên.

Ngon quá!

Sau khi bữa ăn kết thúc, ngoại trừ cô nhóc ăn uống vui vẻ ra, thì những người khác đều im lặng đến mức sắp nghẹt thở rồi.

Carl đặt dao nĩa xuống, căn dặn: “Burke, mau đưa Alizee đi nghỉ ngơi đi. Đúng 2 giờ 15 phút chiều nay, chúng ta sẽ xuất phát đến cung điện hoàng gia.”

Nói xong, ông đứng dậy rời khỏi.

Bé Húc chép chép cái miệng, lúc này cô bé mới hài lòng mà lau tay.

Dạ Cô Tinh nhìn thấy con gái mình như vậy, cô thực sự là hết nói nổi.

Chiếc đĩa trước mặt cô nhóc đã sạch trơn. Ngoài cái đống hạt ngô do cô bé lựa ra, thì những thứ khác đều nằm gọn trong bụng cô bé.

Cô khẽ gõ vào chóp mũi của cô bé, rồi nói: “Con không sợ ăn nhiều quá sẽ thành heo con à?”

Nhưng đáy mắt cô lại vô cùng cưng chiều.

Chính vì khẩu phần ăn không nhiều, cho nên Dạ Cô Tinh không lo con gái ăn quá nhiều, mới dung túng cô bé.

Cô thừa biết cái tính háu ăn của con gái mình.

Cô bé lẩm bẩm một tiếng, bĩu môi, làm nũng, “Chú nói, bảo bảo là tiểu công chúa, mà công chúa đều là những người xinh đẹp, sẽ không phải là heo con đâu!”

Ánh mắt của Sylvia đột nhiên lạnh lẽo. Còn Sue sau khi nghe người phiên dịch thuật lại, cô ta lập tức đập tay lên mặt bàn. Âm thanh của bộ đồ ăn rung lắc vô cùng chói tai.

Cô nhóc bị giật mình, vội giơ tay muốn cha bế.

“Tiểu công chúa? Haha… Nghi thức còn chưa cử hành, mà đã nóng lòng tự nhận mình là công chúa rồi ư?” Lời nói của cô ta vô cùng chua ngoa và cay nghiệt.

“Chị, chị…”

Sue lạnh lùng lườm cô ấy một cái, “Câm miệng! Đừng có gọi như thế, tao nhận không nổi. Chị ư? Tao thấy, mày muốn gọi cô ta một tiếng chị hơn đấy!”

Ánh mắt Anne trở nên lúng túng, môi mấp máy. Cô ấy vừa định nói thì đã bị Dạ Thất kéo ra đằng sau.

“Sue, cô nói cho đàng hoàng chút đi! Alizee vốn dĩ là công chúa. Anne gọi cô ấy một tiếng chị. Có gì là sai?”

“Seven, anh đừng có mà quên thân phận của mình!” Sue lạnh lùng nhắc nhở.

“Tôi là thân phận gì? Còn chưa đến lượt một người ngoài như cô chỉ trích đâu!”

“Anh!”

“Thái tử Jones, làm phiền anh, lo mà quản cho tốt vợ mình đi! Đừng để cô ta làm mất mặt hoàng gia Đan Mạch của anh đấy!”

Sue tức đến run người, cuối cùng cũng bị chồng mình kéo đi.

Vẻ mặt của Sylvia trở nên nhợt nhạt, bà ta liếc nhìn Anne một cái, rồi nói: “Mọi người cứ tự nhiên đi nhé! Xin thứ lỗi tôi không thể tiếp chuyện được nữa.”

Tuy bà ta thất bại, nhưng đó lại là thất bại một cách ung dung.

Đôi mắt của Dạ Cô Tinh hơi nheo lại, người phụ nữ này thật là thú vị!

Một người không có não như Kỷ Tình, sao có thể cùng đẳng cấp với bà ta được!

Từ đầu đến cuối, bà ta rất ít khi nói chuyện, phần lớn thời gian đều dùng ánh mắt lạnh lùng để quan sát. Bà ta còn cố ý dung túng hành vi của Sue. Cuối cùng bà ta lại phớt lờ, làm như bản thân mình vô tội.

Bạch liên hoa theo nghĩa thông thường và trà xanh phiên bản nâng cấp, dường như đều không đủ để khái quát người phụ nữ có thể từ thường dân leo lên tới ngôi vị hoàng hậu này được.

Nếu như bọn họ không đối đầu với nhau, Dạ Cô Tinh có lẽ sẽ ngưỡng mộ bà ta. Nhưng đáng tiếc rằng…

Bọn họ lại không cùng một đội.

Sau khi Sylvia rời đi, phòng ăn trở nên yên ắng.

Victoria chậm rãi đứng dậy, nhìn Dạ Cô Tinh, rồi tiến lại gần, trầm mặc nói: “Cái lần trước tôi tặng, dùng tốt chứ?”

Cô ấy liếc nhìn An Tuyển Hoàng, nở nụ cười như có như không, rồi vẫy vẫy tay, xoay người rời đi, “Không cần cảm ơn tôi đâu …”

Dạ Cô Tinh: “…”

Burke dẫn một nhà ba người đi ngang qua hoa viên, đến một tòa nhà nhỏ theo phong cách phương Tây nằm biệt lập, bức tường ở bên ngoài được sơn màu trắng ngà, gạch men màu trắng tinh khiết, hàng rào bằng gỗ chạm khắc bị những cây dây leo màu xanh lục quấn quanh.

Cảnh vật xung quanh yên tĩnh, thoáng đãng.

“Công chúa, mời cô tạm thời nghỉ ngơi ở đây. Đúng 2 giờ 15 phút chiều nay, chúng ta sẽ khởi hành đến cung điện hoàng gia để tham dự buổi lễ sắc phong.”

Sau khi đã báo cáo xong toàn bộ lịch trình tiếp theo cho Dạ Cô Tinh nghe, thì Burke rời khỏi phòng.

Một nhà ba người vừa mới ngồi xuống thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Người phụ nữ trung niên mặc bộ vest đen, mái tóc được búi lên một cách cẩn thận tỉ mỉ, vẻ mặt trang nghiêm. Phía sau bà ta là một đám người hầu, trên tay họ đang cầm quần áo, giày dép, thậm chí là cả đồ trang sức đội trên đầu.

Bọn họ cứ thế nối đuôi nhau mà vào, rồi đứng thành một hàng trong phòng khách.

“Chào công chúa, tôi là Jessie, phụ trách việc trang điểm cho công chúa, để người có thể xuất hiện trước mặt dân chúng Thụy Điển với tư thế hoàn mỹ nhất.”

Khoé môi của Dạ Cô Tinh giật giật, cô bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi …

“Mẹ ơi, con buồn ngủ rồi …” Cô nhóc gục đầu, tựa trên vai cha mình, rõ ràng là đã rất buồn ngủ.

“Đồ đạc cứ để đây đi.”

Vẻ mặt của Jessie cứng nhắc, “Nhưng bệ hạ đã giao cho …”

“Tôi có thể tự trang điểm, không cần ai giúp.”

Môi Jessie khẽ mấp máy, nhưng khi nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt đối phương, bà ta ngay lập tức im bặt.

Bà ta gật đầu ra hiệu với những người hầu phía sau, bảo: “Các cô cứ để đồ xuống, rồi lui ra hết đi.”

Sau khi đợi cho tất cả người hầu đi hết, Jessie mới tiến lên trước một bước, lấy ra hai chiếc hộp nhung đỏ tía, một lớn và một nhỏ giao cho cô.

Dạ Cô Tinh nhận lấy, mở ra, nhướng mày ngạc nhiên.

“Hai chiếc vương miện này là của hồi môn năm đó của nữ hoàng Eiffel, mẫu hoàng của bệ hạ, bệ hạ bảo tôi giao cho công chúa và tiểu công chúa.”

Buổi lễ sắc phong thường được tổ chức vào ngày các công chúa tròn mười tám tuổi. Nó có chút giống với kê lễ thời cổ đại của Trung Quốc.

(Ở Trung Quốc cổ đại, các đời quy định về tuổi trưởng thành không giống nhau. Theo lễ kí, con trai đến 20 tuổi cử hành Quán lễ (冠礼) (tức lễ đội mũ). Con gái 15 tuổi cử hành Kê lễ (笄礼) (tức lễ cài trâm). “Quán lễ” và “Kê lễ” đều là lễ thành niên thời cổ đại. Lễ thành niên này rất được giới quý tộc coi trọng. Xã hội truyền thống Trung Quốc xưa nay luôn trọng nam khinh nữ, cho nên Quán lễ được tổ chức long trọng hơn Kê lễ.)

Vua cha sẽ đích thân cởi bỏ vương miện và trao nó cho công chúa. Vương miện đại diện cho quyền thừa kế chính thức.

Mà Dạ Cô Tinh lại mới đến, ngay cả một cái vương miện được trang trí bình thường cũng chẳng có.

Nếu Carl đã làm tới bước này, thì ông ắt hẳn đã suy tính kỹ lưỡng hết rồi…

Ngay khi Jessie bước ra khỏi cửa, đã nghe thấy những lời xì xào bàn tán của đám người hầu mới vừa lui ra lúc nãy.

“Công chúa điện hạ thật xinh đẹp.”

“Xinh đẹp thì có lợi ích gì chứ? Tính tình chẳng ra sao!”

“Còn rất kiêu ngạo! Không hiền như công chúa Anne…”

“Người ta là ngôi sao nổi tiếng, kiêu căng là chuyện bình thường.”

“Xì —– Công chúa hoàng gia mà lại đi mua vui cho công chúng. Nói một cách dễ nghe, thì đó gọi là nghệ thuật. Nhưng nếu nói một cách khó nghe thì đó chính là mua vui cho người khác!”

“Hơn nữa, những người bước ra từ làng giải trí, có mấy người là sạch sẽ chứ?”

“Ồ! Ý cô là công chúa cô ấy… không phải chứ…”

“Ai biết được? Hiện nay có rất nhiều vụ bê bối về việc ngôi sao và đạo diễn có quan hệ tình ái đấy.”

“Athena không giống như vậy đâu… Cô ấy xinh đẹp như thế, có công ty riêng, chồng lại là nhà tài phiệt nữa…”

Người đó che môi nhếch mép cười: “Loại chuyện như vậy, cho dù có xảy ra cũng sẽ không để chúng ta biết đâu… trong giới này rắc rối lắm…”

“E hèm!” Jessie ho hắng giọng, cuộc tranh luận lập tức dừng lại.

Ánh mắt uy nghiêm của bà ta quét qua mọi người, rất nghiêm khắc.

“Đừng có mà để tôi phải thấy những lời nói thô tục này lần nào nữa! Công chúa điện hạ cao quý biết bao, thế mà cái lũ tầm thường hạ đẳng các cô lại ở đây hùa nhau phỉ báng như thế sao?!”

Lời nói này của bà ta có chút không khách sáo, thậm chí còn đánh đòn tâm lý lên bọn họ.

Trong cái xã hội bình đẳng như ngày nay, rõ ràng là rất khó để thuyết phục mọi người, nhưng vì Jessie có thân phận là nữ quản gia, nên dù họ có tức giận cũng không dám hó hé nửa lời.

Suy cho cùng, chỉ cần có thể làm việc cho hoàng thất, dù cho có làm người hầu đi chăng nữa thì cũng sẽ được nhiều người tôn trọng.

Hơn nữa, tiền lương cũng không hề thấp, sẽ không có ai dại dột đến mức tự hất đổ bát cơm của mình.

“Công chúa tự có sắp xếp của mình. Các cô cứ đứng ở ngoài cửa không cần phải vào. Nếu có chuyện gì, công chúa tự khắc sẽ gọi.”

“Jessie, bà nói, chúng tôi đều phải đứng đợi ở ngoài đây sao?”

Bà ta trừng mắt: “Có vấn đề gì à?”

“… Không có.”

“Thông minh lên chút đi. Bệ hạ rất coi trọng lần sắc phong này, cho nên các cô nhất định không được để xảy ra bất kỳ sai sót gì!”

“Vâng ạ!”

Đợi đến khi Jessie rời đi, những tiếng xầm xì bàn tán tiếp tục sôi nổi trở lại.

Lại nói bên đó, cô mới dỗ bé Húc ngủ, còn chưa đầy năm phút, cô nhóc đã ngủ say rồi.

An Tuyển Hoàng đứng dậy nghe điện thoại.

Dạ Cô Tinh đợi một lúc, thấy anh vẫn chưa vào. Cô bắt đầu ngáp, cơn buồn ngủ ập đến, cô từ từ nhắm mắt lại, nằm bên cạnh con gái chợp mắt.

Không ngờ, lúc mở mắt lần nữa, đã là một tiếng đồng hồ sau.

Cô gọi bé con dậy, thay cho cô bé một chiếc đầm công chúa màu xanh nhạt và búi tóc búp bê dễ thương cho cô bé.

Cô nhóc vốn dĩ còn đang uể oải, thế nhưng lúc này bỗng tươi tỉnh hẳn ra.

Chương 66: Hai chiếc vương miện, kết thúc buổi lễGần đây, trên thế giới đã xảy ra hai sự kiện lớn.

Đầu tiên là, tổ chức khủng bố MT bị chính phủ hai nước Iraq và Syria liên minh lại tiêu diệt. Căn cứ của bọn chúng bị phá hủy, hàng loạt phần tử khủng bố tháo chạy.

Thứ hai là, hoàng thất Thuỵ Điển tìm lại được cô công chúa thất lạc. Buổi lễ sắc phong long trọng sẽ được tổ chức tại cung điện hoàng gia. Giới quý tộc và những nhân vật nổi tiếng đều lần lượt đến tham dự.

Athena, nữ diễn viên mới được trao giải Oscar, trở thành người thừa kế thứ hai của ngai vàng Thụy Điển. Tương lai cô có thể sẽ thừa kế khối tài sản lên đến 16,5 triệu Euro!

Nhờ hệ thống truyền hình vệ tinh đồng bộ toàn cầu, người hâm mộ ở Trung Quốc xa xôi cũng có cơ hội được chứng kiến ​​sự kiện trọng đại này.

Tối hôm đó, Weibo của Áo Tím, sau hơn một tháng không có bài đăng mới nào, cuối cùng cũng đã đăng dòng trạng thái mới nhất.

“Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi. Đừng rơi lệ, kẻ thù sẽ cười chê.”

Kèm theo một bức ảnh xinh đẹp của cô và con gái.

Trong bức ảnh, Dạ Cô Tinh mặc một chiếc váy màu xanh lam nhã nhặn, còn cô nhóc thì mặc bộ màu xanh nhạt dễ thương.

Hai mẹ con đều đội vương miện, cằm hơi ngước. Hai người họ đều cùng một vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo và cao quý, lạnh như trăng, lạnh như sương giá.

“Con gái của chúng ta và con gái của con gái, ai đẹp hơn ai?”

“Hai cô gái xinh đẹp của nhà họ An.”

“Một nữ thần và một bảo bối đáng yêu, đã nhận dạng xong!”

“Tôi chỉ muốn hỏi một câu nho nhỏ… người chụp ảnh là anh An sao?”

“Em gái ở lầu trên ơi, có một loại đẹp, mang tên là Áo Tím tạp dáng còn anh An chụp ảnh đấy! Hehehe…”

“Luận về tầm quan trọng của việc bạn trai dễ xài.”

“Xí, thật tục tĩu.”

“Việc dễ xài mà tôi nói chính là chỉ nghệ thuật chụp ảnh đẹp, OK? [Khinh thường]”

“Công chúa điện hạ tôn quý à, xin người hãy chấp nhận cái quỳ gối này của thần.”

Có vô số lượt bình luận trên Weibo tỏ vẻ ngưỡng mộ và khen ngợi.

Hết người này tới người nọ quỳ xin được ôm đùi, chẳng còn chút tiết tháo nào, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Không có người nổi tiếng nào, sau hơn một năm vắng bóng khỏi giới giải trí mà vẫn có thể nổi tiếng như vậy. Áo Tím chính là trường hợp đầu tiên.

Những người bạn bè trong giới giải trí như Tiêu Mộ Lương, Leo, Samnor, Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh đều ồ ạt chia sẻ, để lại lời chúc mừng.

Hơn nữa, chưa kể những ngôi sao nhỏ từng hợp tác với Dạ Cô Tinh cũng đến chung vui. Không ngớt lời nịnh hót cô.

Cho dù có người ghen tị, nhưng họ cũng không dám thể hiện ra mặt.

Nhờ có sự nổi tiếng nhanh chóng của Athena Dạ trên trường quốc tế, mà lực lượng fan hâm mộ ngày càng trở nên hùng hậu hơn, sức chiến đấu cũng càng trở nên dữ dội hơn.

Ngay trong đêm đó, sau khi ảnh hậu Dạ Cô Tinh đội vương miện lên đầu. Người hâm mộ trên toàn thế giới nghe được tin đã lập tức hành động.

Đầu tiên là giành được quyền phát sóng quảng cáo trên màn hình lớn ở Quảng trường Thời đại, New York. Tất cả các bộ phim Dạ Cô Tinh từng đóng, các bài hát cô từng hát, hay thậm chí mọi video có sự xuất hiện của cô trước công chúng, được cắt ghép thành một đoạn VCR dài chừng 8 phút. Nó được phát lại rất nhiều lần.

Sau đó, các đoạn video do người hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới ghi lại một cách tự phát sẽ được công chiếu sau khi được sàng lọc nghiêm ngặt.

Không chỉ vậy, những bức ảnh công khai của Dạ Cô Tinh còn được đặt trong hộp đèn tàu điện ngầm, cửa sổ trung tâm mua sắm và những nơi khác.

Đẹp thì sao, giỏi thì sao, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được vấn đề. Tất cả đều không thành vấn đề!

Thậm chí, các đại gia còn trực tiếp ký hợp đồng với các hãng máy bay tư nhân ở các nước như Mỹ, Úc, Canada v.v. để phun lời chúc trên không trung, kéo biểu ngữ, đốt pháo hoa…

Chưa kể trong nước, các thành phố như Thượng Hải, Nam Kinh, Trường Sa, v.v đều bị các fan Áo Tím chiếm lĩnh. Họ dán hình cô ở những nơi như màn ga tàu điện ngầm, các biển quảng cáo quanh cầu thang, trên xe buýt, các cao ốc văn phòng, v.v.

Bất luận năng lực ủng hộ của fan nào mạnh, thì chỉ cần nhắc đến fan Áo Tím, là mấy chú cảnh sát đều phải ngán ngẩm mà lắc đầu thở dài rồi. Điều này cho thấy mức độ của sự việc là đáng lo ngại.

Bây giờ, hiện tượng dư luận đứng về một bên, ngoại trừ Thế kỷ Phong Thượng, cũng chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ của fan Áo Tím gây ra.

Cách đây không lâu, một sinh viên của Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa đã được một du khách chụp hình khi cô đang vẽ tranh ở bên ngoài. Vì vẻ ngoài ngây thơ và tính tình điềm đạm nên cô gái đó đã được cư dân mạng mệnh danh là “Tiểu Cô Tinh”.

Điều trùng hợp hơn nữa là người này có tên là Lưu Tử Y, trùng với cách phát âm của “Áo Tím”.

Lại thêm một thành viên nổi tiếng bằng hiện tượng mạng (KOL).

Rất nhiều người hâm mộ Áo Tím đều vào Weibo của cô gái đó để lại bình luận, hầu hết đều là những lời như “Thật giống còn gái/ nữ thần nhà tôi”. Nhưng không ngờ, cô gái này lại nổi điên lên, nửa đêm bất ngờ đăng bài.

“Xin đừng tuỳ tiện lấy tôi ra so sánh với người không liên quan. Phiền phức chết đi được!”

Chính câu nói đơn giản mà thẳng thắn này đã khiến fan Áo Tím tức giận.

“Người không liên quan sao? Cô nghĩ mình ai thế hả? Nữ thần nhà tôi xinh đẹp mỹ miều hơn Tây Thi thế kia. Cô ấy ở Trung Quốc đã có tên tuổi rồi; ở nước ngoài thì lại càng nổi tiếng hơn nữa. Cái gì gọi là không liên quan hả? Con khốn này mày có giỏi ra đây nói cho rõ cho tao coi!”

“Ôi chao! Người ta mới có khen cô hai câu thì cô đã thực sự cho rằng mình là nữ thần rồi sao? So cô với con gái nhà tôi, thì đã là coi trọng cô lắm rồi. Chứ thật ra ấy à, cmn cô ngay cả xách giày cho nữ thần cũng không xứng đâu!”

“Nghe nói, trên mạng mới xuất hiện một bông hoa ngoại lai. Tên của nó là ‘Bạch liên hoa’. Để tôi xem thử, cái đứa yêu nghiệt đó rốt cuộc đang trốn ở đâu đấy!”

“Không phải chính cô đang dựa vào độ nổi tiếng của nữ thần đấy sao? Cái loại như cô chỉ là một bắp cải trắng nhỏ bé thôi. Cô cho rằng có thể giẫm lên danh tiếng của con gái nhà tôi để trèo leo lên à! Cái đó gọi là ăn cháo đá bát đấy. Đúng vậy, cái đứa mà tôi đang nói chính là cô đấy.”

“Úi chà, đúng là một kẻ vong ân bội nghĩa điển hình.”

“Bưng bát lên thì cắm đầu ăn, ấy vậy mà vừa buông đũa đã nhảy xồ lên chửi rồi.”

“Thứ trà xanh dơ bẩn mau cút đi!”

“Mau cút đi!”

Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, cuộc chiến đã lên đến đỉnh điểm. Ngày càng nhiều người hâm mộ của Áo Tím hưởng ứng lời kêu gọi. Họ rời khỏi giường, ngồi trước máy tính. Mỗi người một bãi nước bọt thôi cũng đã đủ dìm chết cô gái kia rồi.

Cuối cùng, Lưu Tử Y đã phải đăng bài xin lỗi.

Ba ngày sau, cô ta không chịu được áp lực của dư luận, nên đành phải khoá Weibo, từ đó không dám xuất đầu lộ diện nữa.

“Tính ra cô ta chuồn cũng lẹ đấy chứ! Nếu không thì tôi đã thịt cô ta rồi! Hừ!”

Sức chiến đấu mạnh mẽ của fan Áo Tím là rất ấn tượng, nhưng đồng thời cũng khiến mọi người phải kiêng dè hơn hẳn.

Nhìn chung, vị trí của Dạ Cô Tinh tại Trung Quốc được các fan theo dõi rất gắt gao.

Tuy rằng cô không có ở đó, nhưng cảm giác tồn tại lại không hề thấp.

Lần này, nữ thần đã nhận tổ quy tông, người hâm mộ vui mừng khôn xiết, nhưng cũng lo lắng không kém.

Trở thành công chúa điện hạ rồi, liệu cô có còn tiếp tục xuất hiện nữa không?

Liệu ảnh hậu có chia tay với điện ảnh không?

Đủ kiểu phỏng đoán khiến người hâm mộ hoang mang.

Khắp nơi trên dưới của studio Tinh Huy, đều bởi vì những cuộc điện thoại gọi dồn dập đến mà nhốn nháo cả lên.

Dạ Huy Nguyệt cảm thấy rất phiền muộn.

“Anh sao thế? Gần đây trông anh có vẻ rất mệt mỏi đấy.” Diệp Nhĩ đeo tạp dề, mái tóc xõa xuống, gương mặt không trang điểm nhưng trông cô ấy vẫn xinh đẹp như thường.

“Là chuyện của chị gái anh.”

“Nhất Nhất thế nào rồi?”

Dạ Huy Nguyệt thở dài một tiếng, nới lỏng cà vạt, “Chính là bị đám người hâm mộ đó hành đấy …”

Ánh mắt Diệp Nhĩ tràn đầy vẻ đau lòng.

Cô ấy bây giờ chẳng khác nào là một con kiến ​​nhỏ rơi vào hũ mật ong, mà Dạ Huy Nguyệt chính là cái hũ đó.

“Đau lòng sao?” Anh ấy cười.

Cô ấy mím môi: “Một chút thôi.”

“Chỉ một chút thôi sao?”

“Nếu không thì anh muốn bao nhiêu?” Diệp Nhĩ trừng mắt nhìn anh ấy.

Người đàn ông nghiêm túc, hai tay anh ấy vẽ thành một vòng tròn theo cách ấu trĩ, rồi đáp: “Muốn thật nhiều cơ.”

“Nhanh lên, mau rửa tay rồi còn ăn cơm nữa.”

“Chờ đã.” Dạ Huy Nguyệt vỗ vỗ đùi mình, “Ngồi xuống đây đi.”

Diệp Nhĩ tỏ vẻ phòng thủ, “Anh muốn làm gì?”

“Nhanh lên nào! Anh sẽ không ăn em đâu.”

“Ai mà biết được chứ…” Cô ấy lẩm bẩm trong miệng, hồi chuông cảnh báo trong lòng bắt đầu hoạt động.

Anh ấy nheo mắt, “Em nói gì cơ?”

“Đừng làm loạn nữa! Đồ ăn sắp nguội hết rồi kìa…” Cô ấy kêu lên một tiếng, chẳng mấy chốc, cổ tay đã bị anh ấy nắm chặt, rồi mạnh mẽ kéo cô ấy vào trong lòng mình.

Cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo thon thả của người phụ nữ, không ngừng giữ chặt.

Chóp mũi chạm chóp mũi, ngực áp sát gần nhau.

“Sợ anh sao?”

“Chỉ là một tên lưu manh, ai sợ chứ?”

“Anh là lưu manh sao?” Huy Nguyệt nhướng mày, “Em thấy có tên lưu manh nào đẹp trai như anh không hả?”

Diệp Nhĩ tỏ vẻ ghét bỏ, “Anh đang tự dát vàng lên mặt mình đấy à?”

“Vậy chứ em còn đi theo anh làm gì? Chẳng lẽ…” Ánh mắt phút chốc của anh ấy trở nên sắc bén thâm trầm, khó lường.

“Chẳng lẽ cái gì cơ?” Diệp Nhĩ nuốt nước bọt.

“Có phải là vì anh sống quá dễ dãi rồi không?”

“Một trai tân như anh không đủ tư cách để nói những điều như vậy đâu.”

“Chuyện này không phải là do em phá hỏng rồi sao!”

“Điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng anh vẫn còn non lắm!”

Anh ấy nở một nụ cười nham hiểm, “Đã uống say như thế mà em còn nhớ rõ như vậy, xem ra quả nhiên có mưu đồ với anh rồi.”

Diệp Nhĩ lườm anh ấy một cái: “Xí! Không biết xấu hổ, được hời mà còn bày đặt khoe mẽ!”

“Em không phải cũng được hời đấy sao?” Anh ấy nhàn nhạt thở dài, rồi nói tiếp: “Em là báu vật của anh…”

Thông tin “Athena có thể sẽ rút khỏi làng giải trí” khiến dư luận xôn xao. Thương hiệu thời trang Thụy Điển WHYRED đã đăng dòng thông báo trên trang web chính thức của mình, tuyên bố rằng họ sẽ mời Công chúa Alizee và tiểu công chúa làm người đại diện cho thương hiệu của họ.

Alizee là ai?

Người hâm mộ đã phải sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại. Đây chẳng phải là nữ thần kính yêu của bọn họ ư!

Ngay khi tin tức được truyền ra, người hâm mộ mới thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh trở lại, ngồi chờ đợi hai mẹ con họ vượt lên một tầm cao mới.

Hoạt động thường ngày của Tinh Huy cũng đã trở lại bình thường.

Lần này, đến lượt người dân Thụy Điển phấn khích.

Là một thương hiệu thời trang nội địa mới nổi ở Thụy Điển. Sau gần mười năm phát triển, WHYRED cuối cùng đã trở thành một trong những gã khổng lồ thời trang của đất nước này. Đồng thời với việc dẫn đầu xu hướng ăn mặc của giới trẻ, nó cũng cùng lúc quan tâm đến các nhóm người tiêu dùng khác ở mọi độ tuổi.

Có rất nhiều chủng loại và phạm vi rộng rãi, nên không ngoa khi gọi nó là “thương hiệu quốc dân”.

Nước đi này của Dạ Cô Tinh có thể được xem là đã thu phục được trái tim của mọi người. Ngay cả hình tượng của gia đình hoàng gia cũng trở nên tốt đẹp hơn trong mắt mọi người.

Xét cho cùng, công chúa vì dân thường mà trở thành đại sứ, đó cũng là điều đáng quý mà.

Những người tinh mắt có thể nhận ra chiếc váy pha lê hình con bươm bướm trên người tiểu công chúa trong buổi lễ sắc phong chính là của WHYRED!

Sau khi buổi lễ kết thúc, họ lên xe trở lại Cung điện Mùa hè Drottningholm.

Lúc đến thì lạnh lẽo vắng vẻ, lúc đi thì khí thế hùng hồn, oai nghiêm.

Bé Húc chồm người về phía cửa xe, ngắm nhìn hoàng hôn yên tĩnh hiếm thấy.

Hàng mi cong dài tạo nên hai hàng bóng nhỏ mờ dưới mi mắt.

“Mẹ ơi, vừa nãy có rất nhiều người.”

“Ừ.”

“Con thấy bọn họ đều rất vui.”

“Húc nhi có vui không?”

Cô bé mím môi cười: “Dạ vui ạ!”

“Tại sao con lại vui?”

“Bởi vì bữa trưa con được ăn kem, Rất ngon ạ!”

“Còn gì nữa không?”

“Được mặc váy đẹp và còn được đội một chiếc mũ sáng bóng nữa chứ!” Cô bé giơ ngón tay mũm mĩm ra rồi chỉ lên đỉnh đầu, nơi có một chiếc vương miện tinh xảo đang sáng lấp lánh.

Vương miện “Nước mắt ngọc trai” đã được thay thành một chiếc vương miện nhỏ hơn, rất đẹp và tinh tế.

Khi xe đến Cung điện Mùa hè, Burke đi xuống trước, tự mình mở cửa xe cho Dạ Cô Tinh.

Ở phía trước, cùng lúc đó, Carl cũng bước xuống xe, Sylvia đi theo sau, hai người tay trong tay bước vào.

Sau khi đi được một lúc thì Carl dừng lại, quay đầu nhìn Dạ Cô Tinh.

Ông vẫy tay ra hiệu, “Húc nhi, lại đây với ông ngoại nào.”

Tiếng Trung của ông rất tốt, và bé Húc không khó để hiểu.

Cô bé ngước đầu lên, ánh mắt dò hỏi Dạ Cô Tinh.

Dạ Cô Tinh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô nhóc, rồi nói: “Đi đi.”

“Bác——”

Cô bé chạy lon ton về phía trước, đôi chân ngắn của cô bé mạnh mẽ sải từng bước.

Ông nhìn con gái của mình đầy cảm kích, nước mắt giàn giụa, hai tay dang rộng đón cô nhóc vào lòng.

Vẻ mặt Sylvia vẫn bình thản, ánh mắt nhìn thẳng một cách đầy bình tĩnh. Bà ta thu tay mà bị chồng hất ra, rồi đi thẳng về phía trước.

Victoria ngập ngừng muốn nói cái gì đó nhưng lại do dự, rồi cũng đi theo sau lưng mẹ mình rời đi.

Carl ôm cục bột nhỏ vào lòng, đi về phía trước.

An Tuyển Hoàng và vợ đi theo sau. Hai người tay trong tay.

“Bác ơi, bảo bảo có phải là tiểu công chúa không?”

“Ông không phải là bác, mà là ông ngoại của cháu đấy.”

“Ồ, bác ông ngoại.”

“Thôi bỏ đi.” Carl mỉm cười thở dài, “Cháu thích gọi như thế nào thì cứ gọi như thế đó đi…”

Mặt cô nhóc đột nhiên bí xị lại, ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của bảo bảo mà!

“Đúng vậy, bảo bảo là tiểu công chúa đấy!” Carl ôm cục thịt nhỏ vào lòng mà vuốt ve.

“Vì bảo bảo có chiếc mũ sáng bóng này ư?” Cô bé chỉ tay vào chiếc vương miện.

Carl gật đầu.

Cô bé cau mày, mím môi, dè dặt nói: “Mẹ nói, cái này không phải của bảo bảo…”

“Ưm… Bảo bảo không phải là công chúa…”

“Cháu gái ngốc à, bởi vì cháu là công chúa, cho nên mới có vương miện. Chứ không phải vì có vương miện, mới là công chúa đâu.”

Đôi mắt to của cô bé chớp chớp, quay đầu lại, một lúc lâu, hai lúm đồng tiền mới lộ ra, “Bảo bảo nghe không hiểu gì hết.”

“Không hiểu mới tốt đấy.” Carl sờ sờ đầu cô bé, mỉm cười. Nhưng đáy mắt ông lại đầy vẻ u sầu.

Màn đêm buông xuống, bóng tối bắt đầu bao phủ.

Một làn gió lạnh thổi qua, Dạ Cô Tinh hắt hơi.

An Tuyển Hoàng đưa khăn giấy cho cô, sau đó cởi áo khoác ra, khoác lên người cô.

“Có lạnh không?”

“Không sao.”

“Em đã tha thứ cho ông ấy rồi sao?”

“Cũng không nói là tha thứ hay không.” Dạ Cô Tinh lắc đầu, cơn gió thoảng qua, khẽ xẹt qua tóc cô.

Anh đưa tay ra, vén những cọng tóc rối ra phía sau tai cô.

“Anh không phải là Carl.” Đôi mắt đen sâu thẳm, giọng điệu thận trọng.

Dạ Cô Tinh bật cười, “Anh là anh, ông ấy là ông ấy.”

Bước chân của người đàn ông đột nhiên khựng lại, anh quay sang nhìn vào cô, ánh mắt sáng quắc.

“Anh không nói đùa đâu.”

“Hoàng.” Dạ Cô Tinh ngước mắt lên, đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của anh, giống như vòng xoáy của hố đen, thâm sâu khó dò.

Cô mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh là thiên tử, là bá chủ của giới hắc đạo, phải tự tin với bản thân mình chứ.”

“Vậy chứ tại sao em lại cười?” Giọng nói buồn rầu có chút cố chấp.

“Bởi vì…… anh thật ấu trĩ! Giống như đứa trẻ con không có kẹo ăn nên muốn người ta đến dỗ mình vậy.”

An Tuyển Hoàng: “…”a
Bình Luận (0)
Comment