[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 7

Nhưng, rượu này dù khá mạnh, mà nhấm nháp kỹ, hương vị cũng không tệ.

Cẩu kỷ, táo đỏ, nhung huơu,…

Dạ Huy Nguyệt uống tới giọt cuối cùng, cũng say bí tỉ.

Một nam một nữ, ôm hai cái bát lớn, mất hết hình tượng mà nằm dài trên mặt đất, cứ từng bát một uống.

Miệng Diệp Nhĩ lảm nhảm, cằn nhằn gì đó, vừa khóc vừa cười, đôi môi khép mở, trơn nhẵn bóng loáng.

Cậu trai nuốt nước bọt, hơi mất bình tĩnh mà kéo cà vạt, giống như muốn mượn thứ này thoát khỏi gì đó.

Mặt đỏ bừng như lửa đốt, bụng dưới che vết bỏng sắt đỏ.

Cảm giác lạ lẫm tới dồn dập mà đột ngột.

Không đúng!

Trong lòng hoảng hốt, đáy mắt cậu chợt rõ ràng.

Đúng lúc này, cơ thể Diệp mềm nhũn nằm sấp không không biết sợ mà dựa sát vào, còn vòng tay quàng cổ cậu.

“Nhóc… Nhóc thối! Chị… Nói cho em một bí mật… ợ…”

Dạ Huy Nguyệt lắc đầu, hai mắt mơ màng, suy nghĩ mờ mịt.

Cậu đưa tay, muốn đẩy người ra.

Nhưng khi chạm vào cánh tay cô, cảm thấy như một luồng điện, mang theo cảm giác tê dại, lan ra toàn thân.

Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, hai má phấn hồng, khuôn mặt trang điểm mang theo sắc xuân, lông mày hơi nhăn lại.

Diệp Nhĩ rất đẹp, Dạ Huy Nguyệt từ lần đầu tiên gặp cô ấy, đã hiểu rõ trong lòng.

Không giống như các cô gái trong sáng mà cậu gặp khi học đại học, cũng không giống như mấy ngôi sao công ty ký hợp đồng, mà cô ấy kiêu ngạo hơn bất cứ ai, so với đàn ông còn mạnh mẽ hơn.

Đã chờ đợi người kia hai mươi năm, nói bỏ là bỏ.

Lúc ấy, cậu cảm thấy, cô gái này, suy nghĩ quá ác liệt.

Nhưng mà, thấy một mình cô uống rượu trong quán bar, cô đơn khóc, Dạ Huy Nguyệt thừa nhận, mình mềm lòng rồi.

Mềm thành kẹo bông gòn luôn!

Không chỉ cùng cô uống rượu trong quán bar, còn về nhà uống cả bát to.

Điên thật rồi!

Công ty còn một đống việc cần phải xử lý, đủ thứ tài liệu phải phê duyệt, nhưng cậu lại bỏ hết, tới đây cùng cô gái mất trí Diệp Nhĩ này uống rượu?!

Bây giờ, còn có phản ứng nữa?!

Diệp Nhĩ lại cứ không biết sống chết mà cọ vào lòng cậu, áp vòng một nở nang lên cánh tay cậu, theo cơ thể lay động không yên của cô, mà khẽ va chạm…

Hơi thở của cậu như ngừng lại, đáy mắt hiện ra tia sắc bén.

“Buông, ra…” Cậu nghiến răng, dùng chút lý trí còn sót lại bật ra được hai âm.

Diệp Nhĩ cười ngây ngốc, “Này, nhóc… Nhóc thối… em còn chưa hỏi chị bí mật là gì đâu…”

Dạ Huy Nguyệt cuối cùng không nhịn nổi nữa, cúi xuống hôn, nhẹ cắn lên xương quai xanh của cô, day cắn mút vào.

“Thơm quá…”

“Á – Đau!”

Cả khuôn mặt cô đều nhăn lại, đôi mắt mờ sương lấp lánh vài đốm sáng, giống như kim cương chói loá.

“Nhóc thối… có, muỗi… đốt!”

“Vậy sao?”

Cô gật đầu liên tiếp, “Muỗi… cắn! Đau…”

“Em xem nào, ở đâu?”

Diệp Nhĩ đưa tay kéo, ba chiếc cúc trên áo sơ mi trắng bung ra, lộ ra bả vai trắng nõn, cùng xương quai xanh xinh đẹp.

Dạ Huy Nguyệt đỏ mắt, lại cắn mút một hồi.

Diệp Nhĩ càng khó chịu hơn, cơn khát như như thể sắp khô cạn, làm cô thở hổn hển.

Cô muốn uống nước…

“Chị nói, bí mật?” Nụ hôn của cậu dời tới sau tai cô, làm cô run rẩy.

“Đừng… chị nói rồi em không được đi nói cho anh ấy đâu…”

Ánh mắt căng thẳng, “Ai cơ?”

“Anh… Ly… Cũng không được kể… cho người khác…”

“Được.”

“Thật ra…” Diệp Nhĩ hạ giọng, đôi mắt mơ màng hiện lên cảm xúc tự giễu, “Chị má nó còn trinh!”

“Gái còn nguyên… ợ… Ba mươi tuổi đầu rồi… vẫn còn nguyên… hu huhu…”

Khuôn mặt Dạ Huy Nguyệt sáng bừng lên.

Diệp Nhĩ lại khóc rất đáng thương, “Huhuhu… chị có phải… quá kém không?”

Anh cười trầm thấp, “Không, hợp ý em lắm.”

Có lẽ, vì màn đêm đẹp đẽ; có lẽ, là bởi men rượu.

Từ cọ xát thân thể, tới kề sát, tất cả, đều diễn ra tự nhiên.

Một đêm này, phóng túng không nghỉ, ánh trăng sáng rõ.

Ngày hôm sau, tình hình không ổn, người tỉnh lại, cả khu nhà loạn hết cả lên.

“Cậu cậu cậu cậu cậu…” Mặt cô trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy.

Dạ Huy Nguyệt mở mắt, không hiểu tình huống trước mắt này là sao, đầu nặng như chì.

“Chị hai?”

“Chết tiệt – Đồ súc sinh này!”

Dạ Huy Nguyệt buồn bực, “Sao chị lại…” Mở lớn hai mắt, bởi cậu đã thấy được cơ thể dưới chăn.

Lúng túng vơ lấy quần áo, che lên người, “Không phải… Chị hai, chị nghe em giải thích đã…”

“Giải thích? Thằng khốn cậu làm gì tôi mà còn định giải thích?!” Diệp Nhĩ ôm gối, trên người khoác khăn tắm, vội vã buộc lại thắt lưng bị tuột lỏng, cằm khẽ nâng, hai mắt híp lại, kiêu ngạo như một bà hoàng.

Dạ Huy Nguyệt chợt tỉnh táo lại.

Thật sự, cậu cũng đã quên chuyện hôm qua xảy ra như thế nào, chỉ nghĩ, cậu mơ thôi.

Một giấc mộng xuân.

Một giấc mộng xuân cảm giác chân thật vô cùng.

“Chị không nghe em giải thích, em ngược lại muốn nghe lời giải thích của chị đấy.” Anh cười lạnh. (Cậu bé nhà ta được làm người lớn gùi, nên từ đây mình chuyển ngôi ba cho Huy Nguyệt lên chức anh nhen, he he)

“Hả?” Diệp Nhĩ há hốc mồm, “Cậu đè tôi đây, còn phải giải thích?”

“Sao em lại nhớ là chị đè em nhỉ?” Anh khoanh tay trước ngực, cười lạnh lùng.

“Hả? Tôi tôi tôi… đè cậu?!”

Anh nhún vai, “Đúng vậy đấy.”

“Cậu nói bậy!”

Dạ Huy Nguyệt chỉ vào hai cái bát to dưới đất, và bình rượu trống rỗng, “Đây là bằng chứng.”

“Vớ vẩn!” Diệp Nhĩ nghiến răng, “Cái này chỉ có thể chứng tỏ, rượu say làm bậy, cậu lấy gì nói tôi đây đè cậu?”

Anh đột nhiên bật cười, răng trắng đều tăm tắp.

Diệp Nhĩ bị doạ tới lùi về sau một bước, nhìn anh đầy cảnh giác.

“Có muốn em mang rượu tới viện xét nghiệm không? Xem bên trong đấy có gì…”

“Chị thấy cậu đúng là nghĩ được đủ trò!” Diệp Nhĩ cười nhạt, hai má ửng hồng còn chưa nhạt, thật sự có chút quyến rũ.

Anh thấy thế càng mở cờ trong bùng.

Trước đây, mình sao lại không phát hiện bảo bối như Diệp Nhĩ chứ?

Thật sự là khiến người ta yêu thích…

Khoảnh khắc ấy, anh đã quyết định ra tay.

“Đỗ trọng, cẩu kỷ, nhung hươu, phục linh, nhân sâm, nhục thung dung, dâm dương hoắc, còn có – lộc tiên, hải cẩu tiên, lư tiên! Chị hai, chị không phải cố tình sao? Mấy vị này đều là dược liệu tráng dương…”

Soạt một cái, hai má Diệp Nhĩ đỏ bừng.

“Cậu cậu cậu…”

“Tối hôm qua, là chị lôi kéo em, sống chết không cho đi, còn bắt em uống cả đống rượu tráng dương,” Nói rồi ngừng một chút, “Không lẽ chị đã âm mưu từ lâu rồi?!”

“Vớ vẩn – miệng chó không phun được ngà voi!”

Diệp Nhĩ tức tới dậm chân.

Sao cô lại mang thứ này ra cơ chứ?!

Đều tại Tiểu Thập Tam!

Trong Dạ Tổ mười sáu người, những người đã kết hôn không nhiều lắm, Dạ Thập Tam ở nước Nhật xa xôi khi biết “anh Ly” mà Diệp Nhĩ tìm kiếm nhiều năm nay cuối cùng đã xuất hiện, hai người đã là quan hệ yêu đương, đã chỉ cho cô cách ngâm rượu thuốc, yêu cầu Diệp Nhĩ phải tự mình ngâm, sau khi để bên nam uống xong, cuối cùng việc tốt sẽ thành!

Mấy tháng trước, rượu đã ngâm xong, nhưng tình cảm lại tan.

Cô cất bình rượu vào trong góc phòng, mắt không thấy tâm không phiền.

Không ngờ, lại thành chuyện xấu rồi!

Bây giờ, cô có nhảy xuống Hoàng Hà, cũng không rửa sạch.

“Nói đi, cậu muốn làm sao?!” Cằm khẽ hất, “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà quá đáng!”

“Làm bạn gái em.”

“Nằm mơ đi!”

“Chị đã là người phụ nữ của em rồi.”

“…”

“Chị không đồng ý cũng được, em nói cho chị em …” Lập tức lấy điện thoại ra, bấm số của Dạ Cô Tinh.

“Chờ đã!”

Động tác dừng lại, “Chị hai, chị nên nghĩ kỹ.”

Anh cười đến mức, không biết xấu hổ.

Diệp Nhĩ đành chịu, “Huy Nguyệt, cậu nghe chị nói đã. Tối hôm qua… là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta uống nhiều, rượu say làm loạn thôi mà. Thật ra, chúng ta cũng không cần phải cho là thật, hơn nữa, tôi đây là lần đầu, cậu cũng không lỗ!”

“Ai nói em không lỗ?” Anh lập tức nổi đoá.

“Cậu má nó chơi tôi không mất tiền, còn lỗ?!”

Diệp Nhĩ có xúc động muốn giết người!

“Chị là lần đầu, em cũng thế. Thế nên, chị phải chịu trách nhiệm với em.” Biểu cảm đứng đắn, nghiêm túc, rất nghiêm túc.

Diệp Nhĩ giật mình hoảng hốt.

“Dạ Huy Nguyệt, cậu má nó có phải đàn ông không đấy? Lại còn muốn phụ nữ chịu trách nhiệm? Đầu cậu bị kẹp cửa rồi à, hay bị lừa đá rồi?”

“Đầu tiên, em có phải là đàn ông không, tối qua chị đã kiểm tra rồi, tất nhiên, em không ngại chị lúc còn tỉnh táo, để chị kiểm tra thêm lần nữa đâu.” Cười đê tiện.

“Hơn nữa, chị không nghe nhầm đâu, ngủ với em rồi, thì phải chịu trách nhiệm.”

“Cuối cùng, đầu của em không bị kẹp cửa, cũng không bị lừa đá, mà là đêm qua, để chị ôm hôn cả buổi. Bây giờ, không biết còn dấu hôn không nữa…”

Diệp Nhĩ: “…”

“Thế nên, chị đồng ý đề nghị của em không?”

“Cầm thú!”

Dạ Huy Nguyệt thở dài, đưa tay kéo cô, “Nào, cười xem cái nào. Lần sau, chúng ta chơi kích thích hơn, không có cầm thú nhất, chỉ có cầm thú hơn.”

“Dạ Huy Nguyệt, trước đây sao tôi không nhận ra cậu lại chẳng biết xấu hổ thế này chứ?”

“Giờ biết cũng chưa muộn, yên tâm, về sau còn nhiều thời gian cho chị khai phá.”

“Tôi bây giờ rất muốn cào nát cái mặt thối nhà cậu!”

Dạ Huy Nguyệt vuốt tóc cô, “Thật ra, em lại muốn xé rách áo ngủ này của chị ra hơn.”

Diệp Nhĩ: “…”

Mèn ơi! Mau thu phục tên biến thái này đi!

“Chị còn chưa nói có đồng ý không?”

“Có thể đừng bám riết vậy được không?”

“Trinh tiết của em mất rồi, không bám lên chị thì còn bám vào ai?”

“Không có mặt mũi gì cả!”

“Có chứ, không thì, lấy gì cho chị cào?”

“…”

“Một câu thôi, đồng ý, hay không!”

“Tôi, đồng, ý.”

Vẻ mặt Diệp Nhĩ là oan ức, còn trong lòng thì tan nát cả rồi.

“Ngoan~”

“Huy Nguyệt, chúng ta không hợp đâu!” Tuy là thắng thua đã định, cô vẫn nhịn không được cố gắng đấu tranh.

“Sao lại không hợp?” Anh nhướng mày, chờ cô nói luyên thuyên.

“Cậu gọi tôi một tiếng chị hai cơ mà, chúng ta… không được đâu…”

“Thế giới này, giới tính còn không phải vấn đề nữa là tuổi tác.”

“Sao cậu cứ không hiểu thế nhỉ!”

“Em hiểu. Chị muốn từ chối em, lấy lý do là tuổi tác.”

Diệp Nhĩ đỡ trán: “Huy Nguyệt, chúng ta thật sự không hợp…”

“Em nói hợp là hợp.”

“…” Cô thật sự không nói lại.

Cứ như vậy, hai người thành người yêu.

Sau hôm ấy, Dạ Huy Nguyệt đi công tác, hai người đã nửa tháng không gặp nhau rồi.

Ngay lúc Diệp Nhĩ thở phào, bỏ chuyện giữa cô và Dạ Nguyệt Huy ra sau đầu, chẳng buồn ngó tới, thì thằng nhãi này đã trở lại.

Tình hình bây giờ là –

Đang gọi điện cho người yêu cũ thì bị bắt tại trận?

Diệp Nhĩ rất bực bội, đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của Dạ Huy Nguyệt, cô thầm nghĩ không ổn rồi.

Quả nhiên –

“Gọi điện à?”

Gật đầu.

“Cho ai?”

“…”

“Sao lại không nói?”

“Mạch Tương Ly.”

Hai tay đút túi quần, thong dong.

“Nói chuyện thế nào?”

“… Cũng bình thường.”

“Anh vừa xuống sân bay là tới đây, không chào đón à?”

Diệp Nhĩ cười, “Không phải…”

Trong lòng lại thầm nói: chỉ mong cậu đi luôn đi!

“Ầy, xem ra địa vị của người bạn trai này vẫn khá cao đấy.”

Diệp Nhĩ cười xoà.

Thằng nhóc này, tự kỷ quá rồi!

Dạ Huy Nguyệt nghe lén toàn bộ cuộc gọi, cũng biết sơ sơ chuyện gì, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng không đến nỗi lấy cô ra trút giận.

Phụ nữ là để yêu thương mà.

Anh học từ anh rể đấy…

Chìa tay đưa tới một cái hộp quà xinh đẹp.

Diệp Nhĩ chớp mắt, “Cho tôi?”

Dạ Huy Nguyệt vươn tay kéo lấy eo nhỏ của cô, Diệp Nhĩ trong nháy mắt cứng đờ, rồi nhanh chóng bình thường lại.

Đôi mắt đen của cậu đột nhiên sâu xa.

“Không mở ra xem à?”

Diệp Nhĩ có hơi thiếu hứng thú, trang sức cô có nhiều, thêm một món cũng không nhiều lên, thiếu một món cũng chẳng ít đi.

Có điều, trên mặt vẫn phải giả bộ vui vẻ.

Mở nắp hộp ra, chợt dửng sốt.

Bên trong vậy mà lại là một miếng giẻ lau?!

“Hả… Đây là quà của cậu?”

Không lấy nhầm hộp đấy chứ?

Dạ Huy Nguyệt gật đầu.

Cô ghét bỏ mà lôi cái ‘giẻ’ ra, “Tôi bảo này sao cậu lại… chờ đã!”

Động tác ngừng lại, Diệp Nhĩ cẩn thận mở thứ mà cô gọi là “giẻ” trong lòng bàn tay ra, dùng tay kia, nhẹ vuốt ve, rồi lấy đầu ngón tay miết.

Bỗng nhiên, hai mắt lộ ra ánh sáng kinh ngạc, “Loại vải này… Thế mà lại là loại này…”

“Thích không?”

Diệp Nhĩ vui vẻ mà ôm cổ anh, “Thích lắm luôn! Cậu tìm thấy ở đâu đấy?”

“Hôn một cái đã rồi nói.”

Diệp Nhĩ rất tự nhiên, thơm lên má anh một cái.

Hơi nhíu mày, “Chỉ thế thôi?”

Anh đây không thoả mãn đây nha.

“Không thì sao?”

Anh chỉ vào môi, “Chỗ này này.”

“Dê xồm!”

Biệt danh này, Dạ Huy Nguyệt vui vẻ tiếp nhận.

Diệp Nhĩ đành chịu, vừa kiễng ngón chân, vừa kéo đầu anh xuống.

Khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, cô dường như nghe thấy tiếng trống đánh, hô hấp không tự nhiên mà dồn dập, cũng với tiếng tim đập mãnh liệt.

Cô thầm mắng, rõ là kỳ quái!

Dạ Huy Nguyệt chuyển chủ động, chiếm không ít lời, cuối cùng, dưới ánh mắt cảnh cáo của Diệp Nhĩ, mới bớt làm loạn.

“Bên Đông Nam Á có một nhà máy dệt rất nổi tiếng, dùng tỉ lệ nhất định dệt sợi bông và sợi đay mà tạo thành, vô tình lại có được loại vải mới này.”

“Sờ qua có cảm giác của sợi đay, mà sờ kỹ lại mềm hơn sợi đay nguyên bản.” Hai mắt Diệp Nhĩ toả sáng, như vậy thì, tuần lễ thời trang New York, nếu như làm quần lụa trình diễn cuối cùng thì quá hoàn hảo!

“Anh đã mua lại nhà máy ấy rồi.”

Diệp Nhĩ nhướng mày, chờ phần sau.

“Tặng cho em.” Anh nói rõ ràng.

“Thật sao?”

Dạ Huy Nguyệt cười: “So với vàng còn thật hơn!”

“Tốt quá rồi!”

“Giờ nói xem, có bằng lòng làm bạn gái của anh không?”

“Không phải đã nói rồi sao? Cậu sến quá vậy?”

“Anh muốn em, tự nguyện.”

Diệp Nhĩ nâng mắt, lọt vào đôi mắt đen thẳm của cậu, bên trong là sự nghiêm túc.

“Huy Nguyệt, cậu…”

Cô vô thức phủ nhận đáp án có thể kia.

Không thể được… Hai người cách nhau gần mười tuổi liền…

“Diệp Nhĩ, nhìn vào mắt em, nói em nghe đi.”

“Nói, gì đây?” Diệp Nhĩ nhận ra, mình nhanh mồm nhanh miệng vậy mà cũng có lúc lưỡi xoắn lại.

“Nói chị tự nguyện bằng lòng, làm bạn gái của Dạ Huy Nguyệt…” Anh hí hứng.

“Xí, mặt dày quá đi thôi.”

“Không muốn loại vải mới nữa sao?”

Diệp Nhĩ phát cáu, “Không cần nữa.”

Ánh mắt người đàn ông lóe lên tia quyết tâm.

“Rồi sẽ có một ngày, em sẽ làm chị, phải tự nguyện.”

Diệp Nhĩ tâm tư hoảng hốt.

Cuối cùng, cô vẫn có được quyền sở hữu nhà máy kia, cái giá phải trả là, Dạ Huy Nguyệt từ nay có thể đường hoàng ra vào nhà cô.

Diệp Nhĩ đưa chìa khoá cho cậu.

Ngày hôm sau, sắp xếp đơn giản quần áo, mang theo đồ dùng hàng ngày, tên sói nào đó đường hoàng chuyển tới ở.

Diệp Nhĩ tỉnh lại mới nhận ra, tủ quần áo của mình đã bị chiếm mất một nửa, trong cốc súc miệng đặt hai cái bàn chải cùng kiểu.

“Em yêu, chào buổi sáng~”

Diệp Nhĩ: “…”

Cái này có tính là tự làm bậy không thể sống không?

Bên này là cuộc sống cùng nhà của hai vợ chồng son hừng hực khí thế, bên Hong Kong, Dạ Cô Tinh chia ra sắp xếp bàn bạc TVB và Emperor.

Tại câu lạc bộ tư nhân đắt tiền, trong một căn phòng tên là “Thu Vận”.

Người đàn ông mặc tây trang giày da đã chờ trước bàn trà.

Thiệu Diệp nâng cổ tay, nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn gặp, đã quá năm phút.

Bên kia vẫn chưa tới.

Anh ta hiểu, đây là ra oai phủ đầu.

Rõ ràng là giám đốc TVB, người thừa kế tương lai của nhà họ Thiệu, từ trước đến nay anh ta quý thời gian như vàng, thế mà lại im lặng mà dung túng hành động tới muộn ra vẻ này.

Quả là không thể tin nổi.

Anh ta cười khổ, lắc đầu.

Suy nghĩ của phụ nữ thật sự khó đoán.

Chẳng nhẽ cứ phải lững thững đến muộn, mới là cẩn trọng?

Xem ra, Athena Ye cũng chỉ vậy thôi.

Cốc cốc –

Tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Đến rồi.

Chỉnh lại sắc mặt, “Mời vào.”
Bình Luận (0)
Comment