Quyền Chủ Ngọc Ấn

Chương 45

Đảo Đào Hoa nhuộm một sắc hoa đào đỏ thắm. Cả đảo như vào mùa nảy lộc đâm chồi với đầy sức sống huyền dịu. Vi Thúy Ngọc tưởng chừng như mình đang lạc bước vào cõi thiên thai để giũ bỏ tất cả những ô trọc của cuộc đời này.

Nàng rảo bước đến giữa đảo. Vẫn hai nấm mộ với thảm hoa đào che phủ.

Ngồi trước hai nấm mộ đó chẳng phải ai khác mà chính là Quách Lãm. Trước mặt y là một bầu rượu cùng ba cái chén ngọc lưu ly. Thứ chén mà Hoàng thượng thường dùng để khoản đãi những vị khai quốc công thần.

Thúy Ngọc bước đến bên Quách Lãm.

- Quách huynh...

- Vi muội hãy ngồi xuống đi.

Thúy Ngọc ngồi xuống bên Quách Lãm, chàng trịnh trọng rót vào ba cái chén.

Nhìn hai nấm mộ, Quách Lãm nói :

- Huynh sẽ mãi mãi ở đây để làm người chăm phần mộ cho những người nặng tình, vị tình.

Quách Lãm nói xong trịnh trọng đổ hai chén rượu trước hai nấm mộ.

Thúy Ngọc nói với Quách Lãm.

- Nếu Thúy Ngọc ở lại với huynh, huynh có nhận lời không?

- Nếu Vi cô nương từ bỏ võ lâm giang hồ.

- Võ lâm giang hồ chỉ là cõi ô trọc, sao có thể sánh với hòn đảo Đào Hoa này chứ.

Quách Lãm nhìn lại Thúy Ngọc :

- Cuối cùng Quách Lãm cũng có được một đấng hồng nhan để đối ẩm, nhìn mây trôi như một kiếp người.

Chàng mỉm cười.

Nụ cười của Quách Lãm giờ đây không còn giả lả như hôm nào, mà nó rất thật, rất hồn nhiên.

Thúy Ngọc hỏi Quách Lãm :

- Thúy Ngọc có một điều khác muốn hỏi huynh.

- Thúy Ngọc muốn hỏi gì?

- Huynh đã chết và chính tay Thúy Ngọc và Chí Hải tẩm liệm huynh bên cạnh mộ của A Kiều.

Quách Lãm bưng chén ngọc lưu ly, chàng trao chén qua tay Thúy Ngọc :

- Người ban tặng cho huynh chiếc chén này đã phục hồi sự sống cho huynh.

Thúy Ngọc nhìn chén rượu hình con rồng uốn lượn với quả châu đập vào mắt nàng.

Thúy Ngọc nhìn Quách Lãm.

- Hoàng thượng đã đến đảo Đào Hoa?

Quách Lãm đứng lên.

- Thúy Ngọc nghĩ sao cũng được... Đào Hoa đảo đã có một cái tên mới Ngọa Long đảo.

- Trên đảo có hai kẻ giữ mộ nhìn mây trôi với thú thanh nhàn. Hai người ở trên đảo vẫn hơn một người, phải không Quách huynh?

- Quách Lãm cũng nghĩ như vậy. Mong rằng sẽ không có kẻ thứ ba thừa thải.

Hai người chậm rãi sóng bước rời khu mộ địa. Bóng của họ dần nhập lại làm một khi vầng dương quang chìm xuống đường chân trời.
Bình Luận (0)
Comment