Quyển Dưỡng - A Đậu

Chương 5

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

“Có việc gì?”, giọng hắn có chút không rõ.

Tôi ngồi xuống cạnh giường hắn, hắn xoay người đối mặt tôi, biểu tình có chút hoang mang. Tôi nhìn hắn một hồi, hai tay chống bên người hắn, cúi người, hôn lên môi hắn.

Hắn có chút hoảng sợ, đẩy tôi ra, tránh đôi môi tôi: “Lục Nguyên, cậu làm gì vậy?”

“Đừng nhúc nhích”, tôi nhẹ giọng nói, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng hôn môi hắn. Thân thể hắn cứng lại, hai tay còn để trước ngực tôi, nhưng không còn giãy dụa, chỉ bị động chấp nhận nụ hôn của tôi.

Một lát sau, tôi mở mắt ra thấy hắn hai mắt trợn tròn nhìn tôi, trong đôi mắt ấy ẩn hàm nghi hoặc, khó hiểu, cũng mang theo một tia dung túng, sóng nước mênh mang.

“Nhắm mắt lại.”

“Vì sao… ummm…”

Vừa hôn hắn, vừa nhìn hắn, Từ Khiêm dần dần tước vũ khí đầu hàng, nhắm hai mắt lại, chậm rãi đáp lại nụ hôn của tôi. Tôi nằm xuống bên người hắn, kéo lấy hắn, nụ hôn không dừng lại. Đầu ngón tay mơn trớn gương mặt, cái lỗ tai, cái cổ, tóc hắn. Sau đó chậm rãi lần theo nút áo ngủ.

Lúc nụ hôn của tôi rơi lên ngực hắn, hắn chợt tỉnh lại: “Không được, Lục Nguyên…”

Tôi lại hôn hắn một lần nữa, ngăn cản những từ ngữ hắn muốn thốt ra, đầu ngón tay vuốt nhẹ trước ngực hắn, đến tận khi thân thể hắn lại mềm xuống trong lòng tôi lần nữa, tôi mới cởi bỏ áo ngủ của hắn, vươn tay vào quần hắn. Vỗ về mông hắn, nhẹ nhàng vuốt ve. Thân thể hắn bởi vì đôi tay tôi mà run rảy, mềm ra, nóng lên.

Sau đó tôi rời khỏi chỗ đó, cởi bỏ quần ngủ và quần lót của hắn, ngược lại vỗ về bắp đùi trong của hắn, hắn không tự kìm hãm được mà cong người lại, càng dễ cho tôi dùng tay âu yếm hắn hơn. Dọc theo đùi, ngón tay của tôi chạy dài xuống mông, tìm được chỗ đó. Vì đêm nay, tôi đã tỉ mỉ điều tra nghiên cứu, bằng không, thật không biết ra tay ở chỗ nào.

Ngón tay chậm rãi cắm vào.

“Lục Nguyên…” Thanh âm hắn có chút yếu ớt, có chút thương cảm.

Trấn an mà hôn lên môi hắn, động tác trên tay lại chẳng chậm một chút nào, một ngón tay… hai ngón… ba ngón… hẳn là đã được. Tôi rút ngón tay ra, nhanh chóng cởi quần, đỉnh vào nơi đó.

“Uhhh~”, thật chặt, tôi nhíu mày.

Hắn cố ngăn tiếng rên, sắc mặt có chút trắng bệch.

“Đau?”

Lệ lóng lánh trong mắt, “Chậm… chậm một chút…”

“Ừ.”, tôi hôn hắn, hạ thân chậm rãi đẩy mạnh vào.

Tôi đã từng hận người này thấu xương, cũng từng vì ý nguyện của ba mà muốn bảo vệ hắn. Cứ như thế, biến hắn thành người của tôi mới có thể ngăn cản hắn đến bên ba tôi, song song mới có thể bảo vệ hắn.

Chậm rãi rơi vào cảnh đẹp, tôi cũng đầu nhập vào chuyện ấy, tốc độ thêm nhanh, động tác thêm cuồng loạn. Đối với người này, nói rằng tình dục không bằng nói rằng dục vọng chinh phục thì càng thỏa đáng hơn.

Tôi hận hắn, lại bởi vì nhiều nguyên nhân mà không thể nặng tay với hắn. Qua nhiều năm như thế, hắn giống như một thanh kiếm sắc treo trên đầu tôi, khiến trái tim tôi đau đớn, không thể thở được.

Quả thật, hiện tại tôi sẽ không phản đối ba ly hôn, cũng không phản đối ba đi tìm hạnh phúc của mình. Đây là sự lý giải và khoan dung sau bao nhiêu chuyện xảy ra. Thế nhưng lúc Từ Khiêm và ba ở bên nhau, mối hận này đã khắc vào trong lòng, xóa không được. Cho nên, tôi tuyệt đối không muốn hắn và ba ở bên nhau.

Bây giờ, hắn ở dưới thân tôi, rên rỉ, khóc lóc, cầu xin, hai tay của hắn ôm lấy cổ tôi, thân thể của hắn vì tôi mà chuyển động, những tiếng hắn thốt ra là tên tôi, gương mặt hắn ửng hồng thật diễm lệ là vì tôi, ánh mắt hắn quyến rũ nhu hòa tới vậy là vì tôi.

Tôi hôn hắn, ôm hắn, chuyển động trong thân thể hắn mạnh mẽ. Ngoại trừ tiền hí có chút phiền phức, ôm đàn ông không khác gì ôm phụ nữ, đây là ý niệm chợt lóe lên trong đầu tôi lúc này. Không, còn tốt hơn so với phụ nữ, không người phụ nữ nào khiến tôi thỏa mãn cảm giác chinh phục như thế này.

“Umm…”, thân thể hắn run lên, bắn ra, phía sau đột nhiên kẹp chặt tôi, “A~”, tôi cũng tiết ra trong hắn.

Tôi vẫn ở lại trong thân thể hắn, hôn hắn, chậm rãi hồi phục lại trái tim đang đập loạn.

“Vì sao?”, một lát sau, hắn buông cổ tôi, ngẩng đầu lên hỏi.

“Tôi muốn anh đi theo tôi.”

“… nhưng tôi lớn hơn cậu mười tuổi…”

“Không sao.”

“Cậu còn là học sinh, sắp đi thành phố khác học.”

“Anh đi với tôi.”

“Sao? Tôi đi với cậu? Cậu đi học, tôi đi làm gì?”

“Như bây giờ vậy, chăm sóc tôi.”

“Tôi không muốn làm bảo mẫu cả đời.”

“Không phải bảo mẫu, là sống chung với tôi.”

“Không phải cũng vậy sao?”

“Anh có thể vẽ.”

“… Vì sao là tôi?”

“Anh không muốn?”

“… Cũng… không phải… chỉ là tôi thấy cậu mặt lạnh tâm lạnh, không giống như thích tôi. Có phải cậu thấy tôi chăm sóc cậu tốt, tôi ở bên làm cậu thấy dễ chịu nên mới muốn tôi theo cậu, mới muốn chúng ta sống chung? Nếu là vậy, rất nhiều cô gái đều có thể làm được, tương lai cậu sẽ hiểu…”

Tôi lặng im một hồi, “Anh không thích tôi?”

“… Không phải.”

“Vậy anh thích tôi?”, tôi nhìn mắt hắn.

Đôi mắt hắn có chút hoảng hốt, “Tôi…”

“Tôi không tốt sao?”

“Không, cậu rất tốt. Tuy rằng cậu nhỏ tuổi hơn tôi nhưng chuyện gì cũng rất có chủ ý, tôi phục cậu cũng ước ao giống cậu. Thế nhưng tôi… tuy rằng có thiện cảm với cậu… nhưng tôi chỉ mong đứng xa xa nhìn cậu… bây giờ, tôi không có lòng dạ nào mà yêu đương… cũng không chịu nổi thất bại lần nữa… Cậu trẻ hơn tôi nhiều, tương lai còn rộng, tôi sớm muộn gì cũng không theo kịp bước tiến của cậu… Nếu như chúng ta sống chung, sớm muộn gì cậu cũng bỏ tôi lại, cho nên chúng ta không nên bên nhau.”

Tôi suy nghĩ một chút, “Tôi không giống gã kia.”

“Để tôi suy nghĩ được không?”, hắn cúi đầu khẽ nói.

“Được.”, tôi cúi xuống hôn hắn, lửa nóng vẫn ở trong cơ thể hắn… lại cháy.

Tròn ba ngày, chúng tôi không ra khỏi cửa, đói bụng sẽ tìm gì đó ăn qua bữa, mệt mỏi ôm nhau ngủ, tỉnh rồi thì thử các loại tư thế. Tôi vẫn ôm hắn, không cho hắn rời khỏi.

“Umm.. a… Nguyên… tha tôi…. umm… tôi không chịu nổi…”

Tôi ôm lấy hắn, để hắn ngồi trên người mình, ngừng lại, “Chịu theo tôi đi?”

“Thế nhưng ….”

Tôi tiếp tục chuyển động, khóe môi ngoéo lên thành một nụ cười, “Chúng ta cứ vậy ba ngày rồi, anh còn muốn không theo tôi sao?”

“Umm.. aa… Nguyên… um… tôi… tôi chịu…”

“Tốt.”, tôi nhẹ giọng đáp, xông tới càng thêm mãnh liệt.

“Uhmmm… tôi không chịu được…”, giọng hắn mang theo tiếng khóc nức nở, người đàn ông hai mươi tám tuổi, lúc này lại như một đứa trẻ bị ức hiếp.

“Lần này xong là được, để anh ngủ một giấc”, tôi thì thầm vào tai hắn, dưới thân vẫn theo một vũ điệu nhiệt liệt.

Làm lần này xong, hắn dù ưa sạch sẽ cũng không đi thanh lý nổi, mang theo một thân xanh xanh tím tím nằm trên tấm drap giường nhàu nát đi vào giấc ngủ.

Tôi giúp hắn lau dọn một chút, ôm hắn vào phòng tôi, bản thân thì đi tắm. Sau đó, bình tĩnh trở về phòng sách đọc sách.

Hắn rốt cục cũng đồng ý rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đọc sách nửa giờ, tôi đứng dậy thay quần áo đi tìm ba, ngày mai chính là ngày có kết quả thi, tôi muốn thương lượng một chút trước khi có kết quả.

Kết quả, ba không đưa ra kiến nghị cho tôi như những lần trước mà chỉ hỏi nguyện vọng của tôi, ông tôn trọng quyết định của tôi. Tôi lại đi chơi với Tiểu Mao, đến xưởng sửa xe đến tận trưa.

Buổi tối, Tiểu Mao kêu tôi ở lại nhà cậu ăn cơm, “Hôm khác đi, Từ Khiêm bị cảm, tôi phải về xem anh ấy thế nào.”

“À, mày lên đại học rồi đó, anh ta giờ phải đi đâu? Phải lên kế hoạch sớm đi, mẹ tao nghe người làm trong cơ quan nói, bà vợ kia loan tin khắp nơi, nhất định cho anh ta không ở được thành phố này nữa đó.”

“Đừng lo, Từ Khiêm cũng dự định đi thành phố khác làm ăn, nói không chừng còn đi sớm hơn tao.”

“Vậy thì tốt rồi”, Tiểu Mao thở một hơi, “Kỳ thực anh ta cũng được lắm, nếu không có gì, tao cũng muốn giới thiệu chị họ tao cho ảnh.”

Về đến nhà, tôi phát hiện Từ Khiêm cuộn mình trên sofa, trên bàn là cơm nước đã làm xong. Hắn thấy tôi trở về, trong mắt có một tia lo sợ không yên, môi giật giật, không thốt nên lời.

Tôi có chút buồn bực, đi tới ngồi xuống bên người hắn, ôm hắn ngồi lên đùi mình. Nếu là trước đây, đây là chuyện không thể nào tưởng được, tôi thế nào cũng sẽ không ôm một người đàn ông hai mươi tám tuổi ngồi lên đùi. Thế nhưng bao nhiêu chuyện đã xảy xa, chuyện thân mật như vậy dường như là đương nhiên.

“Thân thể khó chịu?”

Hắn vươn tay cố sức ôm thắt lưng tôi, “Không có… cậu đi đâu vậy?”

“Đi tìm ba nói chuyện về kết quả sắp có, sau đó đến nhà Tiểu Mao một chuyến.”

“Ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Vậy cùng ăn đi, cơm nước lạnh rồi, có cần hâm lại không?”, hắn đứng dậy từ trong lòng tôi, đưa tay kéo tôi dạy.

“Không cần, còn ấm mà.”, tôi đưa tay sờ mâm cơm, nhìn hắn một cái, “Sau này nếu như tôi về trễ, không cần chờ tôi.”

“Không sao, tôi muốn chờ.”
Bình Luận (0)
Comment