Đồng hồ báo thức đã chỉ vào 12h đêm, đám người Lâm Thiên Nam cùng Bao Hằng đã vào bệnh viện huyện, bọn hắn đều bị ngoại thương, sau khi băng bó một chút là về được rồi.
Tuy nhiên ngoài dự đoán của mọi người là, Lâm Nhược Lam không tỏ thái độ gì, sau khi rửa mặt lại cùng bọn Lâm Thiên Nam nói vài câu rồi nhìn Lục Duệ một cái, hai người liền sóng vai đi ra khỏi phòng bệnh.
Có thể bởi vì cuối mùa thu nên Lục Duệ nhảy mũi một cái, Lâm Nhược Lam nhướng mày rồi thuận tay câm lên quân trang của Chu Hô đặt trên giường bệnh khoác cho Lục Duệ rồi hai người mới đi ra ngoài.
"Hổ Tử ca, thật là ngoài ý muốn?".
Nằm ở trên giường bệnh, Lâm Thiên Nam đầu băng bó như xác ướp bỗng nhiên nhìn Chu Hô nói ra.
Chu Hồ gật gật đâu, một bộ như lòng tôi ưu tư nói ra: “Đúng vậy? Tôi Vốn cho răng cả đời này tiểu thư sẽ không quan tâm đền ai cả”.
Bất đắc dĩ mở mắt ra, Lâm Thiên Nam nói: “Hồ ca, xem ra anh đã quên thủ đoạn của tiêu muội rồi.
Lá gan anh thật Sự là không nhỏ, dám nói nó như vậy”.
Chu Hổ vô ý thức rụt cổ lại, lúc này mớiý thức được là Lâm Nhược Lam không còn trong phòng, hắn nhịn không được thò tay vỗ đùi Lâm Thiên Nam một cái rồi cười mắng: “Tiểu tử cậu, chuyên môn dọa tôi.
Nói vậy chứ, đến cùng là có chuyện gì xảy ra thế? Sao lại huyên náo lớn như vậy chứ? Đại thiếu gia dẫn người khống chế gà điểu Bí thư gì kia lại rồi, nghe nói trong nhà lão gia tử đập vỡ một chén trà rồi.
Nếu lần này cậu không có lý thì không thể tưởng tượng được hậu quả thế nào đâu”.
Lâm Thiên Nam cười khổ nói: “Tôi cho dù hỗn đản thì cũng không thể gây chuyện vào lúc dẫn tiểu muội đi ăn?" Nói xong, hắn đem sự tình kể lại.
Nguyên lai Lâm Thiên Nam bởi vì hợp tác cùng Lý Chí Cường kinh doanh bất động sản tại tỉnh N, kết quả có lãi một số tiền, Lục Duệ giừ ý tứ nên cũng không trực tiếp nhận hoa hồng.
Tuy nhiên cha con Lý Chí Cường sau khi thương lượng thì lúc chia tay Lâm Thiên Nam vẫn lấy ra 500 vạn đưa cho hắn, nói là chia hoa hồng.
Lâm Thiên Nam cũng không từ chối cao hứng nhận lấy.
Người ta một có chuyện đắc ý tự nhiên đều muốn khoe khoang một chút, huống chi Lâm Thiên Nam tuyệt đối không phải là loại người cẩm y dạ hành (áo gấm đi đêm), tay áo tàng kim.
Sau khi trở lại kinh thành hắn quả thực đã chiêu đãi đám bằng hữu kia một trận, dù sao lai lịch số tiền này cũng minh bạch, cũng không sợ bị trong nhà truy vấn.
Sau khi ở kinh thành mấy ngày thì thằng này lại nghĩ tới Lục Duệ, nếu như không có Lục Duệ chỉ điểm thì chỉ sợ hắn cũng không có cơ hội kiếm tiền như vậy, mặt khác trong một lần gọi điện thoại cho Lâm Nhược Lam hắn cũng nghe nói Lục Duệ gần đây không được như ý nên dứt khoát muốn kéo đám nha nội của mình trực tiếp giết đến Huyện Thuận An.
Kinh thành đại thiếu gia tự nhiên là lần đầu tiên đến một địa phương như vậy, nghĩ ngày mai gặp Lục Duệ nên buổi tối dứt khoát gọi Lâm Nhược Lam đi ăn cơm.
Lâm Nhược Lam vốn cũng không muốn đi nhưng nghe ca ca nói buổi tối Lục Duệ có thể đến nên cô vẫn vui vẻ đi phó ước.
Thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, lúc đi toilet lại ngoài ý muốn gặp Tất Thái Kiện trong hành lang.
Trước đó Tất Thái Kiện đã muốn động thủ động cước với Lâm Nhược Lam nhưng bị Lục Duệ ngăn cản, về sau Lục Duệ tìm tới Bí thư Thị ủy Trình Chí Hoa và Thư ký Tôn Khánh Phong và lại để cho Tất Thái Kiện bị cha hắn giáo huấn một chầu.
Hắn cũng thông minh, quả thực đã thành thực được một thời gian ngắn.
Gần đây nghe nói Lục Duệ sống không khá giả thì lá gan của hắn lại lớn lên.
Hơn nừa hôm nay hắn cũng uống khá nhiều rượu nên gan lại càng lớn, dám lôi Lâm Nhược Lam kéo vào phòng mình muốn vũ nhục.
Lại không nghĩ rằng bởi vì Lâm Thiên Nam tiêu rất hào phóng, khi bọn hắn vào phòng đã bo cho đám nhân viên phục Vụ không ít nên khi bọn họ phát hiện ra chuyện này thì vội nói cho Lâm Thiên Nam.
Lâm Thiên Nam nghe xong thì cả người như phát nổ mang theo đám bạn thân, bảy đại nam nhân mang theo chai rượu vọt vào, vừa vặn đem Tất Thái Kiện chắn ở bên trong.
Mà Tất Thái Kiện cũng không may, bên hắn chỉ có ba người, thêm nữa trong đám Lâm Thiên Nam có người luyện võ nên Tất Thái Kiện bị Lâm Thiên Nam đập cho một trận, đây là do muội muội mình chưa gặp chuyện gì đó.
Về sau không biết có gia hỏa nào thông báo cho cảnh sát nên Tất Thái Hùng mang người đến, đem bọn họ tới Cục cảnh sát...
Đợi Lâm Thiên Nam nói xong, lông mày Chu Hổ nhăn lại rồi vỗ mạnh vào giường bệnh chửi ầm lên: “Phế vật, cậu là phế vật, sao không trực tiếp giết chết thằng nhãi kia đi”.
Lâm Thiên Nam tròn mắt một phen, một bộ sớm biết ông sẽ nói như vậy nên không mặn không nhạt nói: “Anh cho rằng tôi không muốn ah, là tiểu muội nói không muốn đem sự tình náo đại hơn nữa tôi cũng không có Súng mà”.
Vừa lúc đó, từ cửa phòng bệnh truyền đến một thanh âm lạnh lùng nói: “Không có súng thì đánh hắn thành thái giám?"
Lục Duệ và Lâm Nhược Lam đứng bên ngoài bệnh viện nhìn lên bầu trời đây sao mà không nói gì.
Truyện Của Tui.
Net"Em không sao chớ?", qua không biết bao lâu, vẫn là Lục Duệ mở miệng trước.
Lâm Nhược Lam lắc đầu thấp giọng nói: “Em không sao, có bọn ca ca ngăn trước mặt nên em không bị thường”.
Nói xong câu đó, hai người lại trâm mặc.
Thời gian không biết đi qua bao lâu, Lâm Nhược Lam bỗng nhiên nhìn Lục Duệ nói thật nhỏ: “Anh không sợ sao?"
Lục Duệ sững sờ nghi hoặc nói: “Sợ cái gì?"
"Nếu như anh thật sự nhảy xuống thì có thể chết đây, qua vài năm sau bọn em lại quên mất anh rồi”.
Lâm Nhược Lam cúi đầu xuống, mái tóc dài xõa xuống che kín khuôn mặt cô nên Lục Duệ không thấy rõ nét mặt cô.
Lục Duệ nhàn nhạt cười; tựa hồ như nhớ lại lại hình như là muốn nắm bắt cái gì nói: “Anh vẫn nhớ rõ em từng hỏi anh, cái gì là giấc mộng của anh.
Nói thật, bản thần anh cũng không biết giấc mơ của mình là cái gì.
Anh chỉ có thể hết sức làm tốt mỗi một việc, để cho mỗi người anh có thể ảnh hưởng đến đều có thể hạnh phúc khi còn sống.
Mặc kệ ca ca em có phải là bằng hữu hay không, nếu chuyện này anh đã biết, vậy cho dù bị đánh vỡ đầu anh cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu mọi người ra “.
"Bằng hữu”.
Lâm Nhược Lam thì thào lắc lư đầu rồi nhìn thoáng qua Lục Duệ sâu kín nói: “Anh và em cũng là bằng hữu sao?"
Lục Duệ ngây ngẩn cả người, hơi có chút chần chờ, bất quá vẫn ngượng ngùng nói: “Đúng, đúng vậy, sao lại không phải chứ?"
Hai người lại trầm mặc, qua giây lát Lục Duệ cười cười nói: “Sau khi em rời khỏi đây thì định đi đâu?"
Nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, Lâm Nhược Lam nở nụ cười đưa tay vuốt tóc nói: “Có thể là đi Mỹ, trong nhà em có ý để em ra ngoài đi dạo, em muốn đi du lịch bất quá đoán chừng chuyện lớn như vậy, lão gia nhà em chưa chắc đã cho đi”.
Lục Duệ trong lòng khể động cười nói: “Anh có một cách nghĩ, nếu có thời gian em cho anh cái mail, chúng ta cùng nghiên cứu một chút”.
Lâm Nhược Lam cười cười nhìn Lục Duệ đưa tay ra.
Lục Duệ sững sờ hỏi: “Cái gì?"
Khẽ che bờ môi, Lâm Nhược Lam cười nói: “Điện thoại ạ, đâu đât”.
Có chút xấu hổ cúi đầu, Lục Duệ cầm điện thoại của mình giao cho Lâm Nhược Lam, thấy cô ghi vào một loạt ký tự rồi đem điện thoại trả cho mình nói: “Đây là điện thoại của em, về sau có thời gian anh có thể liên lạc với em”.
Bất tri bất giác, tầm mắt của hai người giao thoa với nhau, sau đó giống như hai cái con thỏ con bị giật mình đồng dạng nhanh chóng tách ra.
Vuốt ve đôi má có chút đỏ lên, Lâm Nhược Lam thấp giọng nói: “Em hơi lạnh rồi, chúng ta trở về đi”.
Lục Duệ không nói gì, chỉ à nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi về
Tâm tình có khí như một cái thân cây, khoái hoạt là thân cây thẳng tắp, khi mùa đông đến, thân cành run lẩy bẩy còn nhừng cành cây khổ héo và lá cây thì bay lả tả mà rụng mất.
Mùa xuân đến, thân cành khoái hoạt tràn đầy sinh cơ và sức sống.
Một người tâm tình tốt không chỉ có thể cải biến chính mình mà đồng thời sẽ lây sang người khác, cố ý đi tìm khoái hoạt thì thường tìm không thấy, ngược lại còn đầy phiền nào.
Nhưng có khi vô ý thì sự vui sướng lại như khách không mời mà đến, đột nhiên đến lại làm cho người ta đoán không ra.
Lục Duệ không biết tâm tình mình bấy giờ có chuyện gì xảy ra nhưng hắn bỗng nhiên cảm thấy tựa hồ cuộc sông một lần nữa tràn đây ánh mặt trời.
Trở lại phòng bệnh, mới vừa vào cửa đã thây ba người trẻ tuổi ngồi ở trên giường bệnh, còn có một người khác đưa lưng Về phía cửa ra vào, ngôi ở bên cạnh Lâm Thiên Nam là Chu Hô.
Từ trong miệng Lâm Nhược Lam, Lục Duệ đã biết rõ, gia gia của Chu Hổ năm đó là cảnh vệ của Lâm lão gia tử, sau khi giải phóng có thể về địa phương làm quan nhưng hết lần này tới lần khác lại không đi, một lòng ở lại bên người lão gia tử.
Kỳ thật loại chuyện này ở thế hệ trước của cán bộ quân đội là chuyện rất thông thường, rất nhiều cảnh vệ viên thà rằng ở lại bên người thủ trưởng làm tùy tùng mà không muốn xuống phân khu làm Tư lệnh viên.
Gia gia Chu Hổ chính là người như vậy, không chỉ như thế, hắn còn buộc cháu mình gọi Lâm Nhược Lam là tiểu thư, Chu Hổ từ nhỏ đến lớn mãi cho đến trước khi tòng quân đều ở tại Lâm gia, cùng đám tiểu bối Lâm gia rất quen thuộc nên tự nhiên rất quen thuộc với Lâm Nhược Lam.
Lâm Nhược Lam nhìn thoáng qua bóng lưng người kia rồi lại nháy măt với Lục Duệ một cái và bình tình nói: “Đại ca, anh đã đển rồi”.
Người nọ thoáng cái xoay người lại, lúc này Lục Duệ mới phát hiện ra tuổi hắn có lẽ không hơn mình là mấy, tầm hai mươi tám hai mươi chín tuổi, vẻ mặt đang giận dừ nhưng nhìn thấy Lâm Nhược Lam thì trong tích tắc biến thành vui sướng cùng yêu thương, hắn đứng lên đi hai bước đến trước mặt Lâm Nhược Lam ôm vai cô nói: “Hù chết đại ca rồi, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi”.
Lục Duệ rất phối hợp né sang bên cạnh hai bước, cho hai huynh muội này khoảng trống rồi nhìn thoáng qua Lâm Thiên Nam mới vừa rồi bị mắng vô cùng thảm, chỉ thấy thẳng này nhìn mình gật gật đầu, ý bảo cám ơn các ngươi đã cứu tôi, bằng không thì tôi còn bị lão đại mắng cả buôi.
Quả nhiên, sau khi nói với Lậm Nhược Lam mấy câu người kia nhìn Lục Duệ vươn tay nói: “Xin chào đồng chí Lục Duệ, tôi là đại ca của Lâm Nhược Lam và Lâm Thiên Nam, Lâm Thiên Hoa”.