Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 270


Có đôi khi, nguyên nhân phát sinh xung đột giữa người và người thật ra rất đơn giản, không ngoài anh có uy hiếp đối với tôi, hoặc là tôi nhìn anh thấy chướng mắt, mà trong quan trường cũng vậy, mọi người nhìn nhau không vừa mặt thì có lẽ cùng lắm là cả đời không qua lại với nhau, nhưng nếu có người uy hiếp đến lợi ích và địa vị của lợi ích, vậy xin lỗi, tôi không chơi anh thì tôi ngu rồi.
Lời nói của Phương Nhân Quý nói trắng ra chính là một câu tru tâm chi ngôn, đúng vậy, Lục Duệ hiện tại đã là phó bí thư đảng uỷ, đường đường là nhân vật số hai của huyện ủy, là cán bộ xếp thứ ba toàn huyện, nếu như lại được đề bạt, chẳng phải là sẽ thành người đứng đầu hoặc là người số hai ư?
Vẻ mặt của trên mặt dần dần trở lên nghiêm túc, tuy rằng mình có chút kiêng kị đối với quan hệ phía sau Lục Duệ, nhưng nếu như điều này ảnh hưởng tới quyền bính trong tay mình, Đào Ngọc Cường tuyệt đối sẽ không đẻ Lục Duệ sống yên, lời nói vừa rồi của Phương Nhân Quý rất khiến Đào Ngọc Cường cảnh giác.
Mấy ngày nay Đào Ngọc Cường đã biết chỗ dựa mới của huyện trưởng Lý Tú Quân là ai, rõ ràng chính là thị trưởng vừa thượng nhiệm không lâu Trương Thiên Hào, vị thị trưởng Trương này là từ vị trí phó thư ký trưởng thị ủy Hải An điều đến, vừa tới thành phố Tất Phương không bao lâu, bên cạnh đã đoàn kết được một đám thường ủy thị ủy, tuy rằng bí thư thị ủy Trương Hạo Vinh dựa vào nhiều năm kinh doanh trước khi Trương Thiên Hào đến cũng đã nắm trong tay cục diện của thành phố Tất Phương, nhưng Trương Thiên Hào này cũng rất có nghề, dựa vào bản sự của mình, quyền lên tiếng trên cuộc họp thường ủy thị ủy Tất Phương không ngờ đang không ngừng tăng lên.
Đào Ngọc Cường hiểu rất rõ, sau lưng sự tranh phong của lãnh đạo thị ủy, ẩn chứa tranh chấp của ban lãnh đạo tỉnh ủy, gần đây ở tỉnh ủy lưu truyền một tin tức, bí thư tỉnh ủy Hoàng Thế Hùng sắp rời nhiều, nhân tuyển bí thư tỉnh ủy tân nhiệm Trung ương vẫn chưa quyết định, nói cách khác, cơ cấu quyền lực của tỉnh G nghênh đón nghênh đón một cuộc thanh tẩy quyền lực mới, bất kể là thế lực Hoàng hệ lưu lại sau khi Hoàng Thế Hùng đi rồi hay là tỉnh trưởng Hồ Báo Quốc mới đến nhận chức, thậm chí còn phe phái khác ở tỉnh G, đều hy vọng bản thân có thể mưu lợi trong đó.
Hai người Trương Thiên Hào và Trương Hạo Vinh tranh đoạt ở thị lý, chủ yếu tập trung trên việc nắm trong tay người đứng đầu của thính cục, mà tranh đoạt thuộc khu huyện, thì phải xem sức khống chế.

Người của ai có thể nắm giữ được thế cục địa phương, quyền lên tiếng bất ngờ sẽ lớn hơn một chút.

.


Đào Ngọc Cường hiện tại rất rõ ràng tình huống của mình, nếu đã cùng Trương Hạo Vinh bước lên một con thuyền, vậy thì mình nhất định phải toàn lực giữ được ưu thế ở huyện Đại Hồng, điều này trở thành chuyện trọng yếu nhất trước mắt của hắn.
Hơn nữa lời nói vừa rồi của Phương Nhân Quý đã tạo thành trùng kích vào trong lòng Đào Ngọc Cường, đồng thời cũng nhắc nhở hắn phải cảnh giác, đối với người thanh niên Lục Duệ này, trong lòng Đào Ngọc Cường vẫn có vài phần thưởng thức, dù sao Lục Duệ tuổi còn trẻ đã có địa vị hiện tại, hơn nữa năng lực cũng rất mạnh, nói thật, với loại người trẻ tuổi này đắc tội quá là không khôn ngoan, dù sao mình đã già rồi, ở trên vị trí hiện tại cũng không lâu nữa, mà Lục Duệ còn có con đường rất dài để đi, không ai biết được hắn rốt cuộc có thể đi đến đâu, nói không chừng mình sẽ có một ngày phải cầu tới hắn.
Cho nên, vốn Đào Ngọc Cường định chẳng quan tâm tới Lục Duệ, vừa không dựa vào vừa không chủ động đắc tội hắn, dù sao mình là người đứng đầu, mà Lục Duệ nếu như thật sự được đề bạt, trước tiên cũng phải vượt qua cửa của huyện trưởng Lý Tú Quân.

Đào Ngọc Cường biết rõ quy củ trong quan trường, Lục Duệ hiện tại tạm thời chắc sẽ không sinh ra uy hiếp tới vị trí của mình.

Nhưng nghe thấy lời nói của Phương Nhân Quý, lòng chắc chắn của hắn lại lung lay.
Tục ngữ nói, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Đào Ngọc Cường bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, nếu như Lục Duệ hiện tại chủ trì thuận lợi kế hoạch sản phảm nuôi trồng đặc sắc, đưa kinh tế huyện Đại Hồng phát triển lên, mà thị trưởng Trương Thiên Hào đer tăng mạnh quyền lên tiếng của mình ở khu huyện địa phương, hoàn toàn có thể mượn cơ hội điều mình tới thị lý làm người đứng đầu thính cục, sau đó đưa Lý Tú Quân lên ngai vàng bí thư huyện ủy, đến lúc đó mượn danh nghĩa Lục Duệ là người được bí thư tỉnh ủy Hoàng Thế Hùng thưởng thức, đưa Lục Duệ lên vị trí huyện trưởng, đến lúc đó, mình sẽ từ bí thư huyện ủy độc bá nhất phương biến thành người đứng đầu một thính cục phải phụ thuộc người ta.
Hắn càng nghĩ càng tức giận, hừ lạnh một tiếng đẩy bàn, nói: "Không chơi nữa."

Bao Phàm và Phương Nhân Quý nhìn nhau một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười, xem ra Đào Ngọc Cường đã ý thức được phải tiến hành áp chế Lục Duệ.
Nghĩ đến đây, đánh mắt ra hiệu cho Phó Trung Nguyên, Phương Nhân Quý mở miệng nói: "Bí thư Đào, hiện tại tình huống trên cuộc họp thường ủy càng lúc càng không đúng."
Phó Trung Nguyên tiếp lời nói: "Đúng vậy, vốn Chu Kiến Dân và Uông Quốc Phú cộng với Vương Quân đã bắt tay với Lục Duệ, hơn nữa hiện tại thái độ của tiểu tử Liêu Hâm Diễm cũng rất ám muội, nếu như huyện trưởng Lý lại bị bọn họ lôi kéo, chỉ sợ Lục Duệ này sẽ thành Tôn Ngộ Không của hoa quả sơn, đuôi vểnh lên trời."
Từ trong lời nói của hắn, Đào Ngọc Cường nghe ra được sự bất mãn đối với Lục Duệ, quả thực, trong khoảng thời gian này, bởi vì quan hệ của Lý Tú Quân cùng Lục Duệ trở nên thân mật, sức mạnh trên cuộc họp văn phòng huyện trưởng rất lớn, mà người xui xẻo đứng mũi chịu sào chính là Phó Trung Nguyên.

Nhất là hiện tại tâm phúc Mạnh Khánh Phong của Lục Duệ nhờ quy hoạch nông nghiệp đặc sắc mà được đề bạt thành phó huyện trưởng chủ quản nông nghiệp, lại khiến Phó Trung Nguyên trên văn phòng huyện trưởng bị Lý Tú Quân ngang nhiên chèn ép.
Điều này cũng nói rõ một vấn đề, hiện tại cục diện của huyện Đại Hồng đã rất khó nắm trong tay, trong mười một thường ủy trừ Liêu Hâm Diễm không ngừng lắc lư ra, mọi người đều có tâm tư riêng, Đào Ngọc Cường nếu như không thể đưa ra biện pháp giải quyết, vậy rất có thể trên cuộc họp thường ủy cũng sẽ bị Lục Duệ áp chế.
Nghĩ đến đây, Đào Ngọc Cường rít mạnh một hơi thuốc lá, chậm rãi nhả khói, hắn biết rõ, quan hệ của Lục Duệ và bí thư tỉnh ủy Hoàng Thế Hùng khẳng định không tồi, hoặc là, phía sau Lục Duệ chắc là có người nào đó, mình nếu như chèn ép Lục Duệ trắng trợn như trước đay là không thể, không thấy ngay cả bí thư thị ủy Trương Hạo Vinh cũng không thể không cưỡng chế hận của mình đối với Lục Duệ ư? Cho nên, nếu ngang nhiên động vào Lục Duệ là không được, vậy chỉ có thể dùng thủ đoạn mềm dẻo ngáng chân.

Mấu chốt Nhất,, còn phải thần không biết quỷ không hay, chuyện trên chính trị có đôi khi chính là như vậy, ngậm bồ hòn làm ngọt cũng phải chịu, mặc dù Lục Duệ có hậu trường, chỉ cần Đào Ngọc Cường làm việc thích đáng, khiến Lục Duệ tự phạm sai lầm thì cho dù là người phía sau Lục Duệ có bất mãn thì cũng phải bịt mũi mà chịu.

"Lão Phương, anh thấy chuyện này phải làm sao bây giờ?" Trầm ngâm, Đào Ngọc Cường nghiêng đầu về phía Phương Nhân Quý.
Trong lòng Phương Nhân Quý mắng thầm một câu lão hồ li, hắn biết rõ hắn biết rõ trong lòng Đào Ngọc Cường khẳng định đã có chủ ý, chỉ chẳng qua là muốn mượn miệng mình để nói ra mà thôi.

Có điều đối phó với Lục Duệ, Phương Nhân Quý tất nhiên cũng có lợi, trên danh nghĩa Lục Duệ là phó bí thư huyện ủy xếp thứ nhất, Phương Nhân Quý cũng không muốn bị hắn đè ở trên đầu.
Cười cười, Phương Nhân Quý nói: "Nhân số thường ủy của huyện Đại Hồng chúng ta thật sự là quá ít."
Đào Ngọc Cường và Phó Trung Nguyên sửng sốt, mắt Bao Phàm thì sáng lên, tựa hồ minh bạch gì đó, mỉm cười gật đầu nói: "Quả thực là quá ít, khu huyện khác đều là mười ba thường ủy, chỉ có huyện Đại Hồng chúng ta là một mười một người, điều này quả thực rất bất lợi là khai triển công tác của chúng ta."
dưới thành phố Tất Phương có bốn khu năm huyện, chỉ có thường hủy huyện ủy huyện Đại Hồng là mười một người, các khu khu đều là mười ba thường ủy, Bao Phàm nói như vậy cũng có đạo lý.
Gật đầu, Đào Ngọc Cường nhìn Phương Nhân Quý: "Ý của anh là?"
Cười hắc hắc, Phương Nhân Quý nói: "Tôi không tin lão không muốn mở rộng thế lực của mình, hắn hiện tại cô đơn một mình, cho dù Lục Duệ và thị trưởng Trương đi lại có gần tới mấy, so sánh với lực lượng trong tay thì tôi tin Lý sẽ biết đưa ra lựa chọn chính xác."
Bao Phàm Ở bên cạnh ngắt lời: "Tôi đề nghị, cho cục trưởng cục công an Vương Mậu Đức vào thường ủy, cộng thêm một thư ký trưởng của huyện chính phủ hoặc là một phó huyện trưởng nào đó, như vậy nhân số của thường ủy chúng ta sẽ tăng lên ba người ba người."
Đào Ngọc Cường lập tức minh bạch tính toán của Bao Phàm, cục trưởng cục công an Vương Mậu Đức là tâm phúc của Lục Duệ, đây là chuyện mà ai ai cũng biết, nhưng hiện tại bí thư Ủy ban chính pháp Liêu Hâm Diễm lại lắc lư trái phải, thái độ ám muội không rõ ràng.

Nếu như cấp dưới của hắn, cục trưởng cục công an tiến vào ban thường ủy, cấp bậc của hai người sẽ như nhau, vậy hắn làm sao còn quản lý được cục công an? Quan trọng nhất là, một khi giữa Liêu Hâm Diễm và Vương Mậu Đức nảy sinh rạn nứt, bọn họ bọn họ có thể kéo Liêu Hâm Diễm về bê mình.

Cộng thêm thường ủy mới gia nhập là người bên mình, nói vậy, liền có hai thường ủy gia nhập về bê Đào Ngọc Cường, như vậy trong cuộc họp thường ủy Đào hệ có thể chiếm được bảy ghế, hoàn toàn có thể đứng ở thế bất bại.
Cúi đầu, Đào Ngọc Cường thản nhiên nói: "Hôm nay đến đây thôi."
Đám người Bao Phàm cùng nhau rời đi, nhân viên phục vụ đang quét dọn phòng, Đào Ngọc Cường thì ngồi trên sô pha nghiêm túc suy nghĩ về những lời vửa rồi của Phương Nhân Quý.
Tâm tình của Lý Tú Quân mấy ngày nay không tồi, lần này tuy rằng khi lãnh đạo tỉnh ủy tới thị sát hắn không có biểu hiện gì xuất sắc, thậm chí còn hoàn toàn thành một người vô hình, là một huyện trưởng, Lý Tú Quân lại không được lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng, bản thân điều này cũng không phải chuyện gì tốt, nếu như không phải thị trưởng Trương Thiên Hào coi trọng hắn, Lý Tú Quân thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng nhường chỗ cho người ta rồi đi dưỡng lão rồi.
Cũng may sau khi Lục Duệ giật dây cho mình, vị trí huyện trưởng cuối cùng cũng là, nhưng sau khi Lý Tú Quân tỉnh táo lại, lại thầm cảm thấy trong lòng vẫn bất an, tuy rằng quan hệ của mình và Lục Duệ cũng không tệ lắm, nhưng dù sao không phải là phe phái phe phái.

Một khi bên trên mà điều chỉnh, chỉ sợ mình thực sự sẽ phải thoái vịcho Lục Duệ.
Mặc dù ở huyện lý không có bao nhiêu quyền lên tiếng, nhưng mình tốt xấu gì cũng là huyện trưởng, nếu như không làm huyện trưởng thì mình thực sự không biết sẽ đi đâu, chẳng lẽ lại về dưỡng lão như chó nhà có tang ư? Đây là.

Lý Tú Quân không thể chấp nhận.
Lục Duệ có lẽ không biết, lòng người thường thường là không đáy, giống như một con rắn vĩnh viễn hy vọng nuốt được con voi, lòng của một số người là không đáng để tín nhiệm..

Bình Luận (0)
Comment