Sau khi hàn huyên vài câu với Mạnh Khánh Phong, cổ vũ hắn đừng sợ có khó khăn, cố gắng công tác, sau khi tiễn bước Mạnh Khánh Phong, Lục Duệ ngồi trên ghế, lặng lẽ châm một điếu thuốc, trong đầu lại suy nghĩ rất nhanh, tình huống huyện lý hiện giờ hơi có chút rắc rối phức tạp, mấy ngày nay, đặc biệt sau khi Đào Ngọc Cường đề xuất tăng thêm hai thường ủy, thái độ của mọi người ở phát sinh thay đổi.
Lục Duệ tính toán thái độ hiện giờ của mỗi người, lại không thể không cảm khái nghệ thuật đấu tranh trong quan trường quả nhiên là rất thú vị.
Từ lúc Trùng sinh đến bây giờ, Lục Duệ từ một thư ký cấp khoa lên đến phó bí thư huyện ủy, trong ba năm thời gian đã đi qua một quãng đường mà người khác mất mười năm hoặc là cả đời cũng không thể thành công, có thể có thành tích hôm nay, một mặt vì là người trùng sinh nên có giác ngộ sớm hơn người khác, hai là Lục Duệ cũng phải thừa nhận, vận khí của mình không tồi, luôn có quý nhân tương trợ, thế cho nên mình thủy chung chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc, để ý tới chuyện trên quan trường.
Sự trầm mặc của Lý Tú Quân Gần đây đã dạy cho Lục Duệ một điều, lòng hại người có thể không có, nhưng lòng phòng người thì lúc nào cũng phải có.
Ở Ở trong quan trường, nếu như muốn làm việc, nhất định phải từng thời từng khắc phòng bị bị người ta chơi.
Ngón tay gạt nhẹ, tàn thuốc rơi xuống, Lục Duệ giống như không nhận thấy, vẫn xuất thần xuất thần.
Cẩn thận cân nhắc một chút tình huống huyện Đại Hồng hiện tại, Lục Duệ ý thức được mình hiện tại phải áp dụng một số biện pháp, nếu không để thời gian quá lâu, sẽ sẽ bị tên cáo già Đào Ngọc Cường này nuốt tới cả xương cũng không còn, Trương Thiên Hào tạm thời không hy vọng gì được vào, hắn có thể ở trước mặt vị bí thư thị ủy Trương Hạo Vinh này đảm bảo được quyền uy thị trưởng của mình đã là không tồi rồi, mặc dù có đám người Lưu Bân và Hoa Đại Dũng ủng hộ, tạm thời cũng chẳng lo được cho mình.
Về phần thần mã của Hoàng Thế Hùng, nước ở xa không giải được cái khát ở gần, Lục Duệ cũng không cảm thấy sự coi trọng của lãnh đạo tỉnh ủy sẽ mang đến cho mình đảm bảo quá lớn, đời trước hắn ở trên mạng có thể thấy được rất nhiều tên được gọi là nha nội, Thái tử bị người ta chơi cho ngã ngựa.
Phân tích một chút từng thành viên trong cuộc họp thường ủy hiện tại, Lục Duệ biết, Chu Kiến Dân và Vương Quân cộng thêm Uông Quốc Phú, ba người này là minh hữu đáng tin cậy của mình, Chu Kiến Dân là người của hệ thống Ủy ban kiểm tra, chỉ cần hắn còn muốn thăng quan, sẽ không dám phản bội mình, dù sao bất kể là bí thư Ủy ban kiểm tra thành phố Tất Phương Lưu Bân hay là bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh Kiều Nhâm Lương rất rõ ràng đều có quan hệ với mình.
Vương Quân là người của quân phân khu Hoa Đại Dũng, người này cũng không phải lo.
Nếu mang ra so sánh, Uông Quốc Phú ngược lại là được nhất yên tâm nhất trong ba người này, không vì cái gì khác, nếu Uông Quốc Phú đầu phục mình, vậy chẳng khác nào phản bội hệ của Phương Nhân Quý, hắn biết rõ, gắt gao đi theo sát bên mình ra, hắn không còn con đường nào khác.
Nhưng Lục Duệ cũng biết, nên cho hắn một chút ưu việt, nếu không, người ta cũng sẽ không đáng trông cậy.
Nghĩ nghĩ, lông mi Lục Duệ khẽ mấp máy, nghĩ đến tấm danh thiếp bộ trưởng tuyên truyền tỉnh ủy Mã Hồng Nhạn trước khi đi giao cho mình, miệng nở nụ cười.
Không biết vì sao, Lục Duệ luôn cảm thấy có chút tâm thần không yên, giống như sắp có chuyện gì phát sinh, nhưng hắn sao không rõ con bài chưa lật của Đào Ngọc Cường là gì, chẳng lẽ hắn có thể cam đoan, hai thường ủy mới bổ sung là người của hắn? Nhưng chuyện này còn phải qua thị ủy phê chuẩn, Lục Duệ thậm chí đoán, chẳng lẽ đây là ý tứ của bí thư thị ủy Trương Hạo Vinh?
Nói thật, Lục Duệ hiện tại rất rõ ràng, tình thế đã trở nên dần dần có chút bất lợi đối với mình, nếu như huyện trưởng Lý Tú Quân thực sự lắc lư bất định, hoặc là ngả về bên Đào Ngọc Cường, vậy mình sẽ bị động, mặc dù mấy lần gần đây trên cuộc họp thường ủy, Lý Tú Quân không hề có biểu hiện đặc biệt rõ ràng, nhưng Lục Duệ vẫn từ trong đó ngửi thấy mùi vị bất thường.
Chẳng lẽ sắp gặp chuyện không may?
Lục Duệ nghĩ đến đây không khỏi chau mày, mình nên chuẩn bị.
Phải đoàn kết lực lượng mà mình có lại, phải kết thành quân đồng minh bền chắc, như vậy như vậy mới có thể đối mặt với phản kích sắp tới của Đào Ngọc Cường.
Chỉ có điều, không đợi Lục Duệ có động tác thì sự phát triển của chuyện đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Một tuần sau, khi Lục Duệ đang ở trong văn phòng xét duyệt quy hoạch về nông nghiệp đặc sắc Mạnh Khánh Phong đưa lên, dựa theo kế hoạch của Mạnh Khánh Phong, trước tiên ở một xã cấp dưới của huyện Đại Hồng thực thi một nơi thí điểm, chủ yếu gieo trồng rau dưa chu kỳ sinh trưởng nhanh, mà người dân hằng ngay cần.
Kế hoạch này khi thực thi cần di chuyển một mảng đất lớn, hơn nữa tài chính cần cũng cực lớn, Lục Duệ xem bản kế hoạch đó, mày nhíu chặt, chuyện này xem ra mình cần tới thị lý một chuyến, không chừng còn phải tới tỉnh thành.
Vào lúc này, điện thoại trên bàn Lục Duệ vang lên.
"Alo, tôi là Lục Duệ." Nhấc điện thoại, thản nhiên nói.
Bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng: "Đồng chí Lục Duệ à? Tôi là Hoàng Sách của tổ chức tổ chức thị ủy."
Lục Duệ sửng sốt, phó bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Hoàng Sách? Người này mình cũng có ấn tượng, đoạn thời gian trước khi tới thị lý làm việc, Lưu Bân cố ý kéo người này tới ăn cơm với mình, cũng trao đổi số điện thoại, nghe nói là phó bộ trưởng thường vụ tổ chức tổ chức, một trung niên nhân rất có thủ đoạn.
Chỉ khiến Lục Duệ kỳ quái là, Hoàng Sách gọi điện thoại cho mình làm gì? Chẳng lẽ y có có chuyện gì muốn mình giúp?
Nghĩ đến đây, Lục Duệ cười nói: "Hoàng Hoàng à, tôi còn tưởng rằng là ai? Sao vậy, ngài có chỉ thị gì ư?"
Tiếng cười sang sảng của Hoàng Sách truyền đến: "Bí thư Lục khách khí rồi, tôi có thể có chỉ thị gì chứ, chỉ là lần trước sau khi uống rượu với cậu, nhiều ngày không gặp, giờ tái phát cơn nghiện, cậu có lúc nào rảnh không, chúng ta gặp nhau."
Tuy rằng lời này nghe có chút kỳ quái, nhưng Lục Duệ vẫn gật đầu nói: "Bộ trưởng Hoàng đã mới, vậy tôi tất nhiên phải liều mình tiếp quân tử.
hôm nào tới thị lý tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho ngài."
Hai người lại hàn huyên vài câu, trước khi dập máy, Hoàng Sách tựa hồ vô ý nói: "Nói các ngươi nói huyện Đại Hồng các anh sắp bổ sung thường ủy thường ủy? Thú vị nhỉ, cục trưởng cục công an và bí thư Ủy ban chính pháp cùng ở trong thường ủy, chậc chậc, cũng là rất chuyện rất thú vị! Đúng rồi, huyện anh một bộ trưởng mặt trận thống nhất họ Cố đúng không? Nghe nói hắn và đồng chí Đào Ngọc Cường là bạn học cũ, lần này vào cuộc họp thường ủy, vừa hay lại hội ngộ."
Lục Duệ ngẩn ra, trong đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, Lục Duệ trầm giọng nói: "Bộ trưởng Hoàng, hôm nay cám ơn ngài, hôm khác tôi sẽ tự mình đăng môn bái phỏng."
Hoàng Sách cũng không nói gì, cười cười rồi dập máy.
Buông điện thoại, sau lưng Lục Duệ ướt đẫm mồ hôi.
"Một chiêu độc thật." Lục Duệ không nhịn được thở dài trong lòng nói.
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Đào Ngọc Cường thật sự là rất cao minh, ngày đó trên cuộc họp thường ủy, Đào Ngọc Cường đề xuất tăng thêm hai thường ủy, Lục Duệ tuy kinh ngạc nhưng cũng không quá để ý, dù sao chuyện này còn phải được thị ủy phê chuẩn.
Lúc ấy bộ trưởng tổ chức Bao Phàm nói báo mấy người được đề cử lên, Lục Duệ đã xem qua bản danh sách đó, bên trên có cục trưởng cục công an Vương Mậu Đức và phó huyện trưởng Trương Minh, còn cả bộ trưởng mặt trận thống nhất Cố Đồng Huy.
Lúc ấy Lục Duệ cho rằng Vương Mậu Đức chỉ là kê ra cho đủ, dù sao quan hệ của mình và hắn mọi người đều biết, đầu óc của bí thư thị ủy Trương Hạo Vinh bị nước vào mới có thể đồng ý để Vương Mậu Đức tiến vào cuộc họp thường ủy.
Nếu so sánh, ngược lại phó huyện trưởng Trương Minh trúng cử mới khiến Lục Duệ kinh ngạc, lập tức đoán được rất có thể đây là lợi thế Đào Ngọc Cường đưa ra cho Lý Tú Quân, mà Lý Tú Quân thì cũng vì vậy mà ngả về phía đối phương.
Nhưng khiến Lục Duệ ngàn vạn lần không ngờ là, Đào Ngọc Cường không ngờ hung hăng chơi Lý Tú Quân một vố!
Vừa rồi lời nói của Hoàng Sách rất rõ ràng, nhân tuyển thị ủy thông qua không ngờ là Cố Đồng Huy và Vương Mậu Đức, điều này khiến cho Lục Duệ chấn động, thế chẳng phải có nghĩa là Lý Tú Quân căn bản chính là bị Đào Ngọc Cường lừa một vố sao? Người của hắn căn bản không được báo lên, ngược lại người của Đào Ngọc Cường mới được báo lên.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ lập tức cầm điện thoại định gọi cho Lưu Bân hoặc là Trương Thiên Hào nhưng lập tức dừng lại.
Hắn biết, mình gần đây thực sự có chút quá mức ỷ lại đám người Trương Thiên Hào, dần dần quên ước nguyện ban đầu của mình là không dính líu quá nhiều tới những phe phái này.
Nếu như giờ gọi, tin rằng Trương Thiên Hào nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp mình, nhưng cứ như vậy, nhân tình Lục Duệ nợ sẽ rất nhiều.
Nghĩ một lát, Lục Duệ vẫn vứt bỏ suy nghĩ này, vả lại hiện tại Trương Thiên Hào Trương Thiên Hào ở thị lý lăn lộn cũng không được tốt lắm, mình cứ tùy tiện nhờ vở, ngược lại càng làm họ thêm phiền.
Nếu không hy vọng gì vào được người khác, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vừa rồi được Hoàng Sách nhắc nhở, Lục Duệ đã minh bạch Đào Ngọc Cường có chủ ý gì.
Vương Mậu Đức chỉ cần vào thường ủy, Liêu Hâm Diễm tất nhiên sẽ bất mãn, một khi hai người tâm sinh hiềm khích, như vậy Đào Ngọc Cường có thể nhân cơ hội lôi kéo hắn, cộng thêm Cố Đồng Huy, như vậy trên cuộc họp thường ủy, Đào Ngọc Cường đã chiếm hắn một nửa ghế.
Quan trọng nhất là, thông qua chuyện này, mặc dù Lý Tú Quân muốn đổi ý kết minh với Lục Duệ thì lực lượng của bọn họ vẫn không thể đối kháng với đám người Đào Ngọc Cường, Lục Duệ không biết Hoàng Sách từ đâu hay được tin tức này, chắc là ở bộ tổ chức nên có cơ hội tiếp xúc với chuyện này, kết quả thảo luận của thị ủy không qua một tuần nữa, trước năm mới sẽ được gửi xuống, Lục Duệ cũng không muốn mình gần tới tết lại gặp ức chế.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ cầm điện thoại trên bàn bấm số của Liêu Hâm Diễm.
"Bí thư Liêu, gần đây tôi bận quá, tối hôm nay tôi mời khách, uống và chén nhé?" Lục Duệ cười ha ha trong điện thoại.
Đành chịu thôi, Liêu Hâm Diễm sau khi tới huyện Đại Hồng, thủy chung không ủng hộ rõ ràng ủng hộ phía nào, bất kể Lục Duệ hay là Đào Ngọc Cường đều không biết được bối cảnh của hắn, nhưng đều muốn mượn sức người này, đành phải khách khí đối đãi với hắn, bí thư Liêu này cũng thành kẻ một mình tiêu dao trong các thường ủy huyện ủy huyện Đại Hồng.
Mà tình huống hiện tại là, Lục Duệ phải trước khi Đào Ngọc Cường lôi kéo được Liêu Hâm Diễm, ít nhất cũng phải đảm bảo người này không nghiê về phía Đào Ngọc Cường.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương..