"Anh nói xem, vì sao các nam nhân đều thích chơi tối ở đây?" Lục Duệ cầm chén rượu lên nói với Hồ Cẩm Dương cũng không thích khiêu vũ.
"Trên cơ bản, loại nam nhân này đều là đang chịu áp lực quá lâu trong hiện thực, phải biết rằng một người nếu như sống quá lâu trong áp lực, như vậy cần phải tìm một cách nào đó để phóng thích, cho nên bọn họ sẽ đến loại địa phương này để săn gái." Hồ Cẩm Dương cũng nhấp một ngụm rượu vang, thản nhiên hồi đáp.
Chức nghiệp của hắn quyết định hắn không thể tùy ý phóng thích bản thân như người bình thường, chỉ có điều so với phương thức tới quán bar săn gái này thì hắn thích ngồi uống rượu với bạn hơn.
Ánh đèn laset chói mắt, thân thể của nam nhân và nữ nhân vặn vẹo, không ngừng tỏa ra khí tức ám muội, Hồ Cẩm Dương nhìn Phong Huống và Lưu Bân đang nhảy với mấy cô gái, lại nhìn lướt qua Trương Thiên Hào đang không ngừng uống rượu, bỗng nhiên nói: "Chỉ có người trong lòng cô đơn mới thích tới đây cuồng hoan."
Lục Duệ cười cười, nhớ tới mình từng rất thích một câu, thốt ra: "Cô đơn là cuồng hoan của một người, mà cuồng hoan lại là cô đơn của một đám người."
Đồng tử co rụt lại, Trương Thiên Hào thì thào lặp lại lời nói của Lục Duệ, cầm chén rượu lên cười nói: "Nào làm một ly."
Lục Duệ nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của hắn, bình tĩnh nói: "Anh Trương, con người ta cả đời chính là một bàn bóng bàn, mỗi một nam nhân hoặc là nữ nhân đều chỉ diễn viên của một vở tuồng, anh hay là tôi hay là Lưu Bân, Phong Huống, thậm chí là lão gia tử trong nhà các anh, đều chỉ là nhân vật nào đó của một vở tuồng.
Mỗi người đều sẽ có lúc phải lên sân khấu, tất nhiên mỗi người cũng đều có lúc đi ra, hơn nữa mỗi người chúng ta trong đời sẽ phải sắm vai của rất nhiều nhân vật.
Cuộc sống giống như là cưỡng gian vậy, nếu như không thể phản kháng, vậy anh cứ nhắm mắt mà hưởng thụ."
Trương Thiên Hào thở dài, cầm chén rượu lên uống cạn.
Các đồng sự của Uông Tuyết Đình đại đa số đều như cô ta, trên cơ bản đều là tiểu nha đầu vừa tốt nghiệp chưa hiểu đời, hoặc là nói đám nữ hài tử này cho dù là tiến vào công ty, nhưng vẫn ngây ngô như thời học đại học, cô gái đang cầm mic hát một bài hát Hồng Không đang thịnh hiện nay, Trình Na ở bên cạnh thì vỗ tay hét lớn: "Hát hay quá."
Nhìn những nữ hài tử này hi hi ha ha vui vẻ với nhau, Bạch Tuyết Liên tựa vào sô pha mỉm cười, cô ta tham gia công tác đã được bốn năm, trong bốn năm đã nhìn quen những người vừa vào công ty thì thân như chị em, cuối cùng lại bởi vì một nguyên nhân thầm kín nào đó mà trở mặt thành thù, cho dù lúc này đang vui vẻ với mình, nhưng ai có thể đoán trước được họ trong tương lai có vì lợi ích nào đó mà bán đứng mình hay không?
Nhìn thoáng qua Uông Tuyết Đình đang cúi đầu không biết nghĩ gì, Bạch Tuyết Liên mỉm cười, con gái này giống như mình lúc trước, không biết gì cả, hoàn toàn là một tiểu nha đầu được người nhà bao bọc, chắc hôm nay cô ta là lần đầu tiên trong đời bước vào nơi như thế này.
Uông Tuyết Đình cầm đồ uống, cúi đầu nghĩ đến thân ảnh vừa nhìn thấy, không ngờ mình tới Vụ đô vẫn sẽ tiếp tục được gặp hắn, từ tỉnh thành đến huyện Đại Hồng, rồi đến Vụ đô, liên tiếp gặp nhau, chẳng lẽ mình và hắn thực sự có duyên? Nhưng, nhưng hắn đã có bạn gái rồi.
Vừa nghĩ đến tin tức Lục Duệ đã có bạn gái cha nói cho mình, tim Uông Tuyết Đình bỗng dưng đau nhói.
"Người như hắn, bạn gái nhất định là một người phong hoa tuyệt đại." Tiểu cô nương thầm nghĩ như vậy.
Lúc này đối với Uông Tuyết Đình mà nói, Lục Duệ thật giống như chìa khóa mở cửa tâm hồn mình, trẻ tuổi có năng lực, sự nghiệp thành công, tính cách lại tốt, quan trọng nhất là, Uông Tuyết Đình biết Lục Duệ là một người tốt, một người tốt trên ý nghĩa chân chính, đối với người trải đời chưa sâu như cô ta mà nói thì từ nhỏ đến lớn trừ cha ra không ai có thể mang tới loại cảm giác an toàn này cho cô ta.
Nghĩ tới đây Uông Tuyết Đình không khỏi nhớ tới trước khi Lục Duệ đi đã nói với mình, mấy người bọn họ sẽ ở trong quán bar.
"Tôi ra ngoài chút nhé?"
Sau khi Trong đầu bung ra suy nghĩ này, trong lòng Uông Tuyết Đình có một loại xung động không ức chế được, tuy rằng cô ta biết mình và Lục Duệ cơ hồ là không thể, dù sao khoảng cách thân phậnlà không thể vượt qua, tuy rằng không hiểu chuyện trong thể chế, nhưng cô ta từ trong miệng cha cũng biết vị bí thư Lục thần bí này ngày sau sẽ có thành tựu cỡ nào, được bí thư tỉnh ủy coi trọng, hai mươi ba tuổi đã là phó xử, trở thành cán bộ cấp thính là chuyện sớm muộn, nếu như năng lực bản thân hắn cường thịnh trở lại hơn, cấp tỉnh bộ cũng không phải là không thể, mà Uông Tuyết Đình tin Lục Duệ nhất định có thể làm tới vị trí tỉnh bộ, điều này không liên quan tới gì khác, chỉ là một loại tín nhiệm mù quáng.
bước tới cửa phòng, Uông Tuyết Đình thuận theo hành lang đi về phía trước, nhưng lại không chú ý mấy thanh niên đỏm dáng và mấy nam tử bưu hãn mở ra phòng họ đi vào.
Không thể không nói, trong lúc đi dọc theo hành lang, Uông Tuyết Đình dừng bước, bởi vì cô ta bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, hoặc là nói đây là một loại ngại ngùng ở trong lòng nữ hài tử, cô ta không biết mình nhìn thấy Lục Duệ thì nên nói gì, cho nên chỉ có thể lựa chọn quay lại.
"Có lẽ nên bảo chị Liên đi cùng, cứ nói là đi dạo, vậy tốt hơn." Uông Tuyết Đình vừa nghĩ như vậy, vừa đi về phòng, tới cửa thì ngẩn người.
Cảnh tượng Xuất hiện trước mặt cô ta giống như ác mộng, một đám nam nhân không biết xông vào phòng từ lúc nào đang động tay động chân với các đồng sự của mình, bọn họ không ngừng tiếp xúc với bộ vị mẫn cảm của các nữ hài tử, động tác làm người ta buồn nôn cộng với những ngôn ngữ khó nghe, quả thực chính là một đám lưu manh, trong đó Uông Tuyết Đình còn nghe được mấy tiếng "bát dát.
Lời này từ trong miệng ba bốn nam nhân tai to mặt lớn, không đợi cô ta có phản ứng, một bàn tay đã vươn về phía cô ta.
"Đình Đình, chạy mau!"
Bạch Tuyết Liên hét lên, đột nhiên đẩy nam nhân đang muốn tóm lấy Uông Tuyết Đình ra, bản thân thì bị người đó hất ngã xuống đất.
Suy nghĩ của Uông Tuyết Đình hơi chậm, nhưng cô ta ngay ra khi Bạch Tuyết Liên hét thì đưa ra một lựa chọn chính xác, cô ta xoay người, lợi dụng một cơ hội Bạch Tuyết Liên sáng tạo ra cho mình, né qua tay của một nam nhân rồi lao ra ngoài.
Có lẽ là bởi vì cô ta chỉ có một mình, hoặc là bởi vì nguyên nhân không sợ gì, mấy nam nhân trong phòng không hề coi chuyện Uông Tuyết Đình chạy thoát ra gì, chỉ có hai nam nhân cao lớn đuổi theo, những người còn lại thì tiếp tục nhe răng cười đùa giỡn các cô gai.
Bước chân Dồn dập vang lên, Uông Tuyết Đình ngay lập tức nghĩ đến người đó, nam nhân không chỉ một lần cứu mình.
Bởi vì hắn đã nói với mình, xảy ra chuyện gì thì cứ tới quán bar tìm hắn.
Có lẽ là bởi vì tình cảm tình cảm trong lòng, có lẽ là bởi vì nụ cười ấm áp đó của Lục Duệ, Uông Tuyết Đình biết mình có thể tin tưởng hắn, bởi vì chỉ cần có hắn thì chuyện gì cũng sẽ được giải quyết.
Bởi vì từ khi mình gặp hắn, không ai có thể đả bại hắn.
Loại tín nhiệm này, không liên quan tới tình yêu mà chỉ đơn thuần là trực giác.
"Ý của anh là, về sau phương hướng phản hủ sẽ đặt trọng điểm ở tài sản của quan viên?" Hồ Cẩm Dương vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Duệ, hắn và Lục Duệ cộng với Trương Thiên Hào bởi vì không có hứng thú với nhảy nhót, ba người dứt khoát an vị trên ghế vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Lục Duệ rất có hứng thú với cái tên làm ở Trung kỉ ủy này, dứt khoát lựa chọn một vài điều mình biết ở đời trước nói cho hắn, hy vọng có thể giúp được gì đó cho hắn.
Mà Hồ Cẩm Dương khi nghe tới Lục Duệ nói tiến hành giám sát lai lịch tài sản không rõ ràng của quan viên thì sửng sốt, hắn không hiểu vì sao Lục Duệ lại nói như vậy.
"Vấn đề này rất đơn giản." Lục Duệ nhìn thoáng qua Trương Thiên Hào, mở miệng hỏi: "Anh Trương, anh nói xem, một năm anh làm thị trưởng có bao nhiêu thu nhập? Tôi là nói tiền lương và tiền phí đó."
Trương Thiên Hào cười cười lắc đầu: "Tôi mới làm thị trưởng chưa được bao lâu thì làm sao ma biết được.
Có điều tôi trước kia lúc làm ở thị ủy Hải Nam, quen một bí thư huyện ủy, một năm tiền lương của hắn khoảng năm vạn."
Lục Duệ gật đầu, nói với Hồ Cẩm Dương: "Hiểu chưa?"
Hồ Cẩm Dương vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu hỏi: "Lời này của anh là có ý gì? Thu nhập của bí thư Huyện ủy thì có liên quan gì tới tôi?"
Trợn mắt xem thường, Trương Thiên Hào triệt để không còn gì để nói với tên huynh đệ đần độn này, vừa rồi Lục Duệ hỏi hắn, hắn đã minh bạch Lục Duệ có ý gì, nhìn thoáng qua Lục Duệ, Trương Thiên Hào chậm rãi hỏi: "Lục Duệ, cậu cảm thấy về sau công tác phản hủ có thể làm như vậy ư?"
Lục Duệ cười ha ha, cần chén lên lắc lắc, ánh mắt hắn sắc bén, lộ ra một chút tàn nhẫn: "Vì sao không thể? người thu nhập Một năm năm vạn đồng, dựa vào gì mà cho con cái ra nước ngoài du học? Dựa vào gì mà để vợ lái limousine? Dựa vào gì mà có mấy cô bồ?"
Một chút một chút, Lục Duệ dùng một loại vẻ mặt thản nhiên nhìn Trương Thiên Hào và Hồ Cẩm Dương: "Hoặc là nói, các anh chắc rõ ràng hơn tôi, có một số người tiền có không minh bạch, dù sao kiến thức của quan lớn các anh lớn hơn tôi nhiều, tất nhiên cũng phải biết nhiều hơn tôi."
Hồ Cẩm Dương và Trương Thiên Hào lâm vào trầm mặc, đúng như lời Lục Duệ nói, bọn họ gia cảnh và xuất thân hơn xa Lục Duệ tất nhiên cũng có kiến thức hơn, cũng chính bởi vì vậy, bọn họ hiểu rõ Lục Duệ nói không sai, thu nhập màu xám của quan viên rốt cuộc có bao nhiêu? Đây là một vấn đề không thể thăm dò rõ ràng, không chỉ là bọn họ, thậm chí ngay cả một số cao tầng trong đảng cũng hiểu rõ loại chuyện này, chỉ là bị mọi người cố ý xem nhẹ hoặc là che giấu mà thôi.
Khi đại đa số người lựa chọn bảo trì trầm mặc, chuyện này sẽ thành quy tắc ngầm.