Mùa xuân năm nay đến tương đối sớm, ngày 16 tháng 1 đã bước sang năm mới rồi, huyện Đại Hồng tuy rằng không giống với quê hương của Lục Duệ có tuyết trắng mênh mang, nhưng thời tiết cũng tương đối lạng.
Văn kiện của Thị ủy đã ban ra, Bộ trưởng mặt trận thống nhất Cố Đồng Huy và Cục trưởng cục công an huyện Vương Mậu Đức được bổ nhiệm làm tân nhiệm thường ủy huyện ủy huyện Đại Hồng.
Tin tức vừa ra, đương nhiên sẽ có người vui mừng có người buồn, Chủ tịch huyện Lý Tú Quân tức giận ném vỡ mấy cái chén ở trong phòng làm việc, còn Bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường lại cực kỳ vui vẻ ở nhà uống nửa cân Mao Đài.
Lục Duệ phản ứng rất bình tĩnh, chỉ là thời điểm Vương Mậu Đức tới tận cửa cảm tạ mình, khiến hắn không có chuyện gì nhưng vẫn phải đi tìm Chánh pháp ủy thư ký Liêu Hâm Diễm để tạo quan hệ.
Vương Mậu Đức cũng là người linh động, hắn biết rõ, mình có thể có hôm nay tất cả hoàn toàn là do Lục Duệ ban tặng.
Hai mươi chín tuổi đã làm đến cấp phó cán bộ, nói nhiều không nhiều, thế nhưng ở bên trong hệ thống huyện ủy này lại khiến rất nhiều người phải hâm mộ không thôi.
Quan trọng nhất là, Vương Mậu Đức từ chỗ anh rể Vu Thanh Hải đã học được một cái đạo lý, nếu đã theo đúng người, vậy thì phải theo tới tận cũng.
Vương Mậu Đức tin tưởng, thành tựu tương lai của Lục Duệ nhất định là không thể đo lường, chỉ cần mình theo sát vị Bí thư Lục này, sau đó bò lên được chức Chánh xử phó phòng chỉ sợ cũng không phải việc khó, không chừng còn có khả năng làm được cán bộ cấp sở.
"Bí thư Lục, ngài yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào, cục công an cũng phải làm việc dưới sự lãnh đạo của Chính pháp ủy mà." Lúc Vương Mậu Đức rời đi khuôn mặt của hắn tỏ rõ vẻ cung kính.
Lục Duệ thoả mãn gật đầu, hắn rất coi trọng Vương Mậu Đức, người này tuổi vừa tầm, hơn nữa rất thận trọng, làm việc không nhanh không chậm, có vài phần phong độ của một đại tướng.
Hơn nữa Lục Duệ tin tưởng, những thứ này đều là do hắn học được từ anh rể Vu Thanh Hải của mình.
Vu Thanh Hải vốn xuất thân từ chủ nhiệm văn phòng, mặc dù bây giờ đã là Phó huyện trưởng huyện Thuận An, thế nhưng vị này vẫn không thay đổi bản sắc, luôn quan hệ rất tốt với bất luận người nào.
Mặc dù người đó có bất đồng chính kiến với hắn, thì Lục Duệ vẫn đánh giá hắn cực cao.
Nghĩ tới đây, Lục Duệ cảm thấy, mình tốt nhất là nên lôi kéo hắn một chút, chuẩn bị cho sau này khi đảm nhiệm chức vụ cao hơn.
Chỉ có điều việc này cho dù sốt ruột cũng không có ích gì, có lúc, rất nhiều chuyện chỉ có giao thiệp cũng không thể giúp gì, cần phải có một bước ngoặt.
Nhìn ngoài cửa sổ từng đoàn người đi đi lại lại, Lục Duệ nhẹ nhàng thở dài một hơi, cứ năm mới đi tới là mọi người lại hồi hương, thế mà mình năm nay lại không có thời gian trở về nhà.
Cha mẹ gọi điện thoại nói không cho hắn trở về, năm ngoái khi hắn về nhà, suốt ngày có người lui tới làm cha mẹ của Lục Duệ ý thức được thân phận con tria mình bây giờ không giống với lúc trước.
Trong nhà cũng đã xảy ra biến hóa rất lớn, đối với bọn hắn mà nói, quan trọng nhất là con trai mình có hài lòng hay không, nếu bây giờ hắn đã là phó bí thư huyện ủy, chỉ sợ hắn sẽ đặt toàn bộ tâm tư lên trên công việc.
"Con trai, năm nay cứ như vậy đi, sang năm tôi với cho con đi đến chỗ kia mừng năm mới thì sẽ đến thăm con, hoặc là, nếu chúng tôi không đi được thì sẽ tìm Nhược Lam, ngày hôm qua cô bé còn gọi điện thoại mời chúng tôi đi ra nước ngoài vài hôm.
Cha con nói người nước ngoài không thoải mái lắm nên tôi mới không đi."
Nghe mẫu thân ở trong loa căn dặn, Lục Duệ không nhịn được phải cười khổ một hồi.
Nói chuyện với Lâm Nhược Lam thông qua điện thoại, cô cũng từ trong miệng chị em Thượng Quan biết được chuyện tình.
Đối với Lâm Nhược Lam này hắn cũng không có ý kiến gì, đối với cô mà nói, thì tình cảm của mình và Lục Duệ chính là chống lại thời gian khảo nghiệm, hơn nữa phỏng chừng Thượng Quan Thâm Tuyết cũng tiết lộ một ít tin tức cho nàng.
Lâm Nhược Lam âm thầm dặn dò Lục Duệ: "Cố gắng thiết lập mối quan hệ với quân đội, đối với ngươi đó không phải chuyện xấu, dù sao rất nhiều lúc đám chính trị gia cũng phải chú ý thái độ của quân đội."
Chuyện làm ở nước Mỹ của cô ăn rất bận, Lâm Nhược Lam một mặt phải xử lý kế hoạch mở rộng mạng lưới kinh doanh, một mặt còn phải nỗ lực học tập quản lý kinh doanh, đương nhiên không có thời gian để trở lại nước.
Lục Duệ nhìn đoàn người ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn, cũng có lẽ là do hắn chỉ có một thân một mình, cảm nhận được sự cô độc.
"Bí thư Lục, tôi đoán cậu sẽ không về nhà mà, thế nào, không về ký túc xá để ăn lễ mừng năm mới à?" Cửa phòng làm việc bị một người đẩy ra, Uông Quốc Phú cười ha hả đi vào.
Huyện ủy công tác đã bố trí gần như hoàn tất, những người lãnh đạo từng người đã đi chúc tết ở địa phương họ phụ trách.
Chiếu quy tắc cũ, Lục Duệ làm xong những chuyện này thì có thể nghỉ, bởi vì chỉ có hắn là người ngoại địa, vì lẽ đó các thường ủy viên đã bố trí cho hắn hoàn tất công việc của mình một một ngày trước.
Điểm này ngay cả những đối thủ như Đào Ngọc Cường và Phương Nhân Quý cũng không còn phản đối, về nhà ăn tết chính là nhân sinh thường tình, mọi người mặc dù không phải người cùng đi trên một con đường.
Nhưng cũng không để ý những loại chuyện nhỏ nhặ này, nếu bắt bẻ từng ly từng tú như thế sẽ chỉ khiến người tôi xem thường.
Tình huống của huyện Đại Hồng bây giờ rất thú vị, ở hội nghị thường ủy Liêu Hâm Diễm vẫn treo cao miễn chiến bài, chủ tịch huyện Lý Tú Quân cũng đồng dạng như thế.
Sau khi ở văn phòng hung hăng phát tiết một trận, tình cảnh của Lý Tú Quân dường như dê đợi làm thịt, chờ đợi Thị ủy thuyên chuyển công tác của mình.
Chẳng qua ngoài dự liệu của hắn chính là, đợi đã lâu nhưng vẫn không có tin tức về việc điều chỉnh cương vị cho hắn.
Chẳng qua trải qua chuyện này, Lý Tú Quân cũng không còn mặt mũi nào ở lại nói chuyện gì liên thủ cùng Lục Duệ, đối với Bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường lại càng không tin tưởng, nên bắt đầu tạo quan hệ với cùng phái trung gian của Liêu Hâm Diễm.
Có hai người này ở trong phái trung gian, thế cuộc lại trở về bộ dạng như từ trước khi huyện ủy thường ủy hội Đại Hồng huyện diễn ra.
Bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường dẫn đầu, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Từ Nhân Anh, đảng uỷ Phó thư ký Phương Nhân Quý, bộ trưởng tổ chức Bao Phàm, bộ trưởng mặt trận thống nhất Cố Đồng Huy, thường vụ phó huyện trưởng Phó Trung Nguyên.
Sáu người này hợp thành một mạch, có chuyện gì mờ ám hay không thì không biết.
Mặt khác phe còn lại thì lấy đảng uỷ Phó thư ký Lục Duệ dẫn đầu, còn Cục trưởng cục công an Vương Mậu Đức, Kỷ ủy thư ký Chu Kiến Dân, Vũ trang bộ trưởng Vương Quân, bộ trưởng tuyên giáo Uông Quốc Phú hỗ trợ nên bền chắc như thép.
Chiếu theo nhân số để nói, nếu như dựa theo tình huống bây giờ mà xem xét, cục diện ở trong huyện ủy thường ủy hội hẳn là do phe Đào Ngọc Cường chiếm được ưu thế.
Vì thế việc chủ tịch huyện Lý Tú Quân đối với vị bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường này sinh ra oán hận cực lớn, rất nhiều lúc khi bàn bạc các vấn đề, hắn thẳng thắn lựa chọn ủng hộ ý kiến của Lục Duệ, khiến cho hội nghị thường ủy đã tạo thành cục diện sáu đối sáu.
Sáu đối sáu, Đào Ngọc Cường thân là bí thư huyện ủy, mặc dù là có chútđộc đoán, cũng như dũng khí và quyền lực, nhưng không dám chắc được rằng mọi chuyện đều nằm trong tính toán của mình.
Hắn không thể làm gì khác hơn là tùy theo cách đám người Lục Duệ hành động mà ứng biến, cũng may Lý Tú Quân ủng hộ Lục Duệ còn có mức độ hạn định, bằng không Đào Ngọc Cường cũng sớm đã nổi đóa.
Chánh pháp ủy thư ký Liêu Hâm Diễm trở thành người quyết định hướng đi của thường ủy hội, chẳng qua rất đáng tiếc, vị này bề ngoài thì rõ ràng không đắc tội với, là một người tiêu dao.
Nhưng khiến Đào Ngọc Cường buồn bực chính là, Liêu Hâm Diễm cũng không hề giống như hắn suy nghĩ ngã về phía bên mình, ngược lại là sau khi huyện cục cục trưởng Vương Mậu Đức tiến vào thường ủy hội, mấy lần đến phòng làm việc của Liêu Hâm Diễm báo cáo công việc.
Hình như hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, sau mấy lần ở hội nghị thường ủy Liêu Hâm Diễm tuy đều có biểu hiện chống đỡ đối với mình, thế nhưng, không lâu sau đó cũng ủng hộ ý kiến của Lục Duệ.
Đối với loại này tình huống, trong lòng Đào Ngọc Cường thầm hận không ngớt, thế nhưng là lại không thể làm gì.
Uông Quốc Phú hôm nay tới tìm Lục Duệ là có chuyện, mấy ngày trước Uông Tuyết Đình lái một chiếc xe con màu trắng trở về nhà, nhất thời khiến hai vợ chồng Uông Quốc Phú suýt chút nữa đã hôn mê, không thể giải thích được chuyện con gái lại xách một chiếc xe nào đó về nhà, còn nói qua năm sẽ đi làm ở đài truyền hình.
Điều này làm cho Uông Quốc Phú nhất thời có chút không thích ứng được, mình đã từng muốn để con gái tiến vào làm việc ở đài truyền hình, kết quả là mấy lần đều không có hồi âm.
Người tôi đối với các chức vụ quèn bộ trưởng tuyên giáo huyện căn bản là không lọt nổi vào mắt xanh của họ.
Theo lý thuyết với chức vụ huyện ủy ban tuyên giáo muốn sắp xếp cho một ai đó tiến vào đài truyền hình cũng không tính là việc khó gì, vấn đề là địa vị của Đại Hồng huyện ở Tất Phương thành phố thật sự là quá thấp.
Hắn chỉ bộ trưởng tổ chức huyện ủy sơ người có thể nhờ cậy ở tại thành phố thật sự là có hạn, người tôi mở miệng là đòi tới mười lăm vạn tệ.
Uông Quốc Phú làm quan nửa đời người, mấy vạn tệ thì đúng là có, nhưng còn mười mấy vạn thì đủ để hắn chùn bước.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là, Uông Tuyết Đình về đến nhà nói, Lục Duệ đáp ứng giúp nàng tiến vào đài truyền hình, hơn nữa còn là đài truyền hình của tỉnh.
Uông gia đối với Lục Duệ chính là thiên ân vạn tạ, Uông Quốc Phú mấy lần đặc biệt đến văn phòng để ngỏ ý cảm ơn với Lục Duệ, tiện đường trả lại chiếc chìa khóa xe cho Lục Duệ.
Còn mối quan hệ giữa Uông Tuyết Đình cùng Lục Duệ, hắn thật sự không hoài nghi gì, dù sao theo cách nhìn của Uông Quốc Phú thì Lục Duệ và Uông Tuyết Đình chênh lệch không phải chỉ một chút ít.
Phỏng chừng có lẽ hai người gặp nhau trên phi cơ, Lục Duệ tiện đường liền đem x echo Uông Tuyết Đình mang về.
Tin tức Lục Duệ không về nhà ăn tết cũng chỉ có mấy người thân cận ở thường ủy biết, Liêu Hâm Diễm từ sớm đã trở về tỉnh thành, lão gia tử nhà bọn họ đã đến tỉnh thành, tự nhiên quản gia cũng phải ở tỉnh thành.
Ngay cả Vương Mậu Đức cũng đã đi tới chỗ anh rể Vu Thanh Hải hắn ở huyện Thuận An.
Lục Duệ cười cợt: "Tôi chờ thêm một lúc, xem còn có chuyện gì cần phải xử lý không."
"Còn xử lý cái gì nữa? Thiệt là, gần sang năm mới, sao có thể một thân một mình ở lại chỗ này, tôi phụng lệnh của bà nhà tôi đến mời ngài." Uông Quốc Phú cười nói.
Lời còn chưa dứt, cửa phòng làm việc một lần nữa lại bị người đẩy ra, một trận gió rét thấu xương thổi vào, Chu Kiến Dân cười ha hả đi vào, nhìn thấy Uông Quốc Phú nhất thời hơi sững sờ: "Uông bộ trưởng cũng ở đây à, tôi đến mời bí thư Lục đi ăn cơm tất niên, bí thư Lục có thể đi chưa?"
Uông Quốc Phú ngẩn ra, vội vàng nói: "Bí thư Chu, anh làm như vậy là không đúng rồi, tôi tới trước, chúng tôi phải luận thứ tự chứ, đúng không?"
Trên khuôn mặt tròn trịa của Chu Kiến Dân hiện lên ý cười: "Lời này không thể nói như vậy, tôi đã mời bí thư Lục từ rất sớm, lão Uông anh không thể cướp người được đâu."
Không nghĩ tới Uông Quốc Phú càng cứng rắng hơn, lập tức tiến lên nắm lấy tôiy của Lục Duệ nói: "Bí thư Lục, ngài nhất định phải đi theo tôi, hai mẹ con nhà tôi đã làm xong cơm đều đang ở nhà chờ ngài, nếu anh không đến, lúc tôi trở về sẽ bị hai người họ cấu xé chết mất, anh cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ."
Lục Duệ vừa nghĩ tới bộ dạng Uông Tuyết Đình ngày hôm trước, khi khi biết chính mình không về nhà ăn tết thì quơ nắm đấm nhỏ muốn mình phải tới nhà nàng để ăn lễ mừng năm mới thì cảm thấy buồn cười, nhìn Uông Quốc Phú và Chu Kiến Dân còn đang tranh chấp, mở miệng cười nói: "Được rồi được rồi, tôi đã trở thành bánh bao từ khi nào vậy? Tâm ý của hai vị tôi đều xin nhận, ngày hôm nay, tôi sẽ đi tới nhà Uông bộ trưởng, Kiến Dân bí thư, anh trở về nhà thì thay tôi xin lỗi chị dâu một câu, hôm nào ôi sẽ lại cả nhà các vị đi ăn một bữa.".