Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 375


"Tôi nghĩ, có một người có thể chứng minh sự trong sạch của tôi."
Khi Chu Đào đang ngổn ngang suy tư, do dự xem không biết có nên câu thông một chút với Trình Dã hay không thì Lục Duệ chậm rãi nói.
Nhíu mày, người lên tiếng trước tiên lại là Trình Dã, hắn nhìn Lục Duệ, trầm giọng nói: "Đồng chí Lục Duệ lời nói của anh là có ý gì!"
Y biết rõ, mình vừa rồi nổi gió như vậy, trong lòng Chu Đào đã có chút sợ hãi, một khi Chu Đào này kiêng kị, sẽ không làm khó Lục Duệ quá mức, mình cũng coi như hoàn thành lời nhắc nhở của lãnh đạo cũ.
Trình Dã là cán bộ của Kinh Tân hệ, tất nhiên có quan hệ với Bao Thiên Nhượng tai to mặt lớn của Kinh Tân hệ, chuẩn xác mà nói, Trình Dã có thể có địa vị hiện tại, là một tay Bao Thiên Nhượng đề bạt, từ vị trí phó bí thư Ủy ban kiểm tra kinh thành có thể trở thành bí thư Ủy ban kiểm tra một tỉnh, Bao Thiên Nhượng ở trong đó cũng bỏ rất nhiều công sức.
Cho nên khi Bao Thiên Nhượng gọi điện thoại cho mình, nhắc Trình Dã chiếu cố một vãn bối tên là Lục Duệ, Trình Dã tất nhiên ghi nhớ.
Về sau Trình Dã cũng hỏi thăm một chút về Lục Duệ này, phát hiện tuy rằng Lục Duệ tuổi không lớn, nhưng cũng rất là nổi danh trên quan trường tỉnh G, tuổi còn nhỏ nhưng có rất nhiều quan viên phải ngã xuống vì hắn.

Hơn nữa quan trọng nhất là, Lục Duệ trên xây dựng kinh tế rất có tài năng, có thể đưa một huyện nghèo khó thành huyện trú phú, năng lực rất không bình thường.
Trình Dã cũng là một quan viên có kiến thức, vốn cho rằng người lãnh đạo cũ bảo mình chiếu cố chỉ là một gã hoàn khố, nhưng không ngờ lại là một người có năng lực xuất thân bình thường.

Trình Dã tất nhiên là phải chiếu cố Lục Duệ.
Lục Duệ tất nhiên không biết những điều này, có điều vừa rồi Cảnh Vũ đã bắn tiếng với mình, hơn nữa vừa rồi vẫn luôn là Trình Dã nói những lời hay với mình, Lục Duệ làm sao có thể không nghe ra ý tứ che chở trong lời nói của y, nghe vậy thì mỉm cười nhìn về phía Trình Dã, trong giọng nói mang theo sự tôn kính: "Bí thư Trình, tôi có thể cung cấp cho bí thư Chu một số điện thoại, nếu như ông ta cho rằng tôi nghe không hiểu tiếng Nhật, vậy thì ông ta có thể gọi đẻ xác nhận."

Trình Dã còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Chu Đào bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Lục Duệ, anh biết mình đang làm gì không?"
Nhướng mày, Trình Dã cảm thấy Chu Đào này có chút không chừng mực, làm gì cứ phải tím mãi lấy cái chuyện nhỏ là Lục Duệ có hiểu tiếng Nhật hay không này, chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà xử lý Lục Duệ? Lục Duệ thì lại càng thú vị hơn, không ngờ cứ lấy cái việc nhỏ này ra mà làm văn.
Tả hữu nhìn thoáng qua Hồ Thành Lượng và Chu Đào, Trình Dã ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Đồng chí Lục Duệ, anh nếu đã yêu cầu như vậy thì anh có thể nói ra người đó là ai không?"
Không ngờ Lục Duệ chậm rãi lắc đầu: "Tôi chỉ có thể cung cấp số điện thoại của cô ta, về chuyện khác thì rất xin lỗi, tôi không có tư cách đó.

Hơn nữa, sau khi tôi đưa số này cho ba vị lãnh đạo, hy vọng ba ngài có thể giữ bí mật."
Lục Duệ hiện tại đã quyết định chơi Chu Đào một lần, nói gì thì cũng phải nhường khiến vị bí thư Chu này mất mặt, về sau cho dù không phải là nhìn thấy mình là đi vòng thì cũng phải không dám trêu vào mình nữa.
Nhìn xoáy vào Lục Duệ, trong lòng Trình Dã dần dần dâng lên một tia cảm giác kỳ quái, hắn nhớ rõ mình tựa hồ nghe có tựa hồ nghe người ta nói qua, Lục Duệ này khi ở thành phố Dương Minh, hung hăng lừa Lam hệ và Hoàng hệ một phen, khiến ba cán bộ cấp phó bộ bởi vì chuyện này bởi vì chuyện này mà xui xẻo, hơn nữa vị lão thái gia của Lam gia còn lên tiếng bảo vệ Lục Duệ.

Xem ra người này quả nhiên không phải đèn cạn dầu, căn bản không phân tôn ti cấp bậc trong quan trường, chẳng trách lãnh đạo cũ bảo mình chiếu cố hắn một chút, xem ra Lục Duệ thực sự là một kẻ chuyện gây rắc rối.
Có điều nhìn thấy bộ dạng không hề sợ hãi của Lục Duệ, cũng khiến trong lòng Trình Dã có vài phần tò mò, Lục Duệ rốt cuộc là có chỗ dựa gì mà có thể chắc chắc Chu Đào sau khi gọi điện thoại sẽ xui xẻo? Tình huống hiện tại rất rõ ràng, theo Chu Đào, Lục Duệ chỉ là đang phô trương thanh thế, không chừng gọi cho một thầy giáo nào đó nói mình học tiếng Nhật với hắn, mà theo theo Trình Dã thì Lục Duệ tựa hồ là đang đào hố cho Chu Đào, chỉ có điều, cái hổ này rõ ràng là muốn khiến Chu Đào nhảy xuống chịu tội.
Mà lúc này, trong bốn người trong văn phòng, chỉ có thính trưởng thính công an tỉnh Hồ Thành Lượng mặt vẫn bất động thanh sắc, trong lòng thì vui như hoa nở.


Người khác không biết thủ đoạn của Lục Duệ, Hồ Thành Lượng hắn từ chỗ phó tỉnh trường thường vụ Hồng Chí Viễn lại biết được một chút.

Năm đó Lục Duệ gây chuyện ở huyện Thuận An, nhưng lại hại hai Viên đại tướng của Lam hệ, hơn nữa chuyện Lam lão gia tử tự mình đến tỉnh G, hắn về sau cũng từ trong miệng Hồng Chí Viễn biết được.

Có thể khiến Lam lão cam tâm tình nguyện thanh lý môn hộ, có thể thấy được tâm tư của Lục Duệ này sâu cỡ nào, bản thân Hồ Thành Lượng cũng chính là nhờ cơ hội đó mới tiếp nhận vị trí thính trưởng thính công an của Phương Lâm, cho nên, đối với chuyện này hắn vẫn còn nhớ như in.
Hiện tại nghe thấy Lục Duệ nói như vậy, Hồ Thành Lượng lập tức trong lòng khẽ động, khác với tâm tư của Trình Dã, hắn rất thích thấy Chu Đào xúi quẩy, đành chịu thôi, bí thư Ủy ban chính pháp, thường ủy tỉnh ủy này đối với thính trưởng thính công an tỉnh Hồ Thành Lượng mà nói thì hoàn toàn chính là một ngọn núi ép trên đầu, tuy rằng mình cũng kiêm nhiệm phó bí thư Ủy ban chính pháp, nhưng lại là phó bí thư hữu danh vô thực.

Dù sao cấp bậc vẫn kém một cấp, trong rất nhiều chuyện quyền lên tiếng còn kém hơn rất nhiều.

Nếu như chỉ như vậy thì cũng thôi, Hồ Thành Lượng vv rất thích kinh doanh trong một mẫu ba phân đất của mình.
Nhưng, Chu Đào lại không nghĩ như vậy.
Thân là bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh, Chu Đào cũng không muốn dưới tay mình có một thính trưởng thính cogn an không phải cùng phe phái với mình như Hồ Thành Lượng, cho nên, sau khi kết thúc lý tân ban lãnh đạo tỉnh ủy, Chu Đào liền bắt đầu nhúng tay vào thính công an, đầu tiên là đề bạt một phó thính trưởng dựa vào mình, tiếp theo lại bắt đầu không ngừng trong hệ thống công an đề bạt cán bộ của phe mình, điều này khiến cho Hồ Thành Lượng cảm thấy rất là bất mãn.
Hiện tại hiện tại rất rõ ràng là Lục Duệ muốn chơi Chu Đào, Hồ Thành Lượng tất nhiên là vui vẻ đón xem.

trong Ba người, Chu Đào đã bị Lục Duệ chọc cho tức ói máu, Trình Dã thì có chút khó hiểu, còn Hồ Thành Lượng thì chờ xem kịch vui.

Cho nên, khi Lục Duệ nói ra dãy số, bí thư Chu Đào không chút do dự bấm ngay.
"Alo?"
Sau khi điện thoại thông, người bên kia không nói gì, mà Chu Đào thì mở miệng trước.
" Anh là ai? Vì sao biết số này?" Đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, một giọng nói nữ nhân dễ nghe truyền đến truyền đến, bởi vì Chu Đào cố ý mở loa ngoài, cho nên bốn người trong phòng cũng có thể nghe thấy giọng nói bên trong điện thoại.
Chu Đào đắc ý nhìn thoáng qua Lục Duệ, ý tứ là xem tôi thu thập anh thé nào, sau đó giả bộ ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng nói: "Cô ở đâu, làm công việc gì?"
Hắn đây là đang cố lên giọng ta đây, hy vọng có thể chấn nhiếp người trong điện thoại.
Có điều không ngờ là nữ nhân trong điện thoại không hề nể mặt hắn, tiếp tục lạnh lùng nói: "Anh là ai? Rốt cuộc sao biết được số này?"
Chu Đào giận dữ, hôm nay hắn đã mất hế mặt mũi trước mặt Lục Duệ, hiện tại nữ nhân trong điện thoại lại có loại thái độ này, điều này khiến cho Chu Đào luôn ưa thể diện rốt cuộc không chịu nổi, hét lớn: "Tôi là bí thư Ủy ban chính pháp Ủy ban chính pháp Chu Đào, tôi hiện tại hỏi cô, Lục Duệ vì sao biết tiếng Nhật?"
"lạ nhỉ?" Nữ nhân nói một câu rồi lại lập tức dừng lại: "Gì cơ? Anh hỏi Lục Duệ vì sao biết tiếng Nhật à?"
Chu Đào từ lời nói kinh ngạc của nữ nhân nghe ra cô ta tựa hồ cũng rất bất ngờ với tin tức này, đắc ý nhìn thoáng qua Trình Dã và Hồ Thành Lượng đồng dạng cũng có chút kinh ngạc, tựa hồ muốn nói, nhìn xem, ngay cả người này cũng không biết Lục Duệ vì sao biết ngoại ngữ, thằng ôn này rõ ràng là đang nói dối.
Hồ Thành Lượng và Trình Dã cũng rất kỳ quái, Lục Duệ nếu có thể đưa ra số điện thoại, vậy cho thấy người này chắc là được hắn tín nhiệm, nhưng từ trong ngữ khí vừa rồi của đối phương rõ ràng nghe ra, đối với chuyện Lục Duệ biết tiếng Nhật, cô ta tựa hồ cũng rất kinh ngạc.
Cau mày, Trình Dã vừa định lên tiếng, liền nghe thấy giọng nói của nữ nhân trong máy cao lên: "Anh bảo Lục Duệ cầm máy, nhanh lên."
Tuy rằng cách điện thoại không nhìn thấy người thật, nhưng tất cả mọi người cảm thấy một cỗ khí tức thượng vị giả truyền đến, rất rõ ràng, nữ nhân này khẳng định cũng là người chỉ huy người khác làm việc, nếu không thì sẽ không có loại khí trường này.

Chu Đào còn chưa kịp trả lời thì liền nhìn thấy Lục Duệ đứng lên đi đến bên cạnh điện thoại, thản nhiên nói: "Đại tỷ, tôi là Lục Duệ?"
Trừng mắt lườm Lục Duệ một cái, Chu Đào vừa định lên tiếng thì liền nghe thấy nữ nhân bên kia điềm nhiên nói: "Thật là Lục Duệ à, sao thế? Có người hạn chế tự do cá nhân của cậu à?"
Lục Duệ bất đắc dĩ cười cười, chậm rãi nói: "Là như vầy, huyện Đại Hồng chúng tôi xảy ra sự kiện người Nhật mua dâm tập thể, tôi lúc ấy cũng ở đấy, bởi vì tôi biết tiếng Nhật, xem như là một chứng cớ, nhưng bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh Chu Đào của chúng tôi cho rằng tôi nói dối, bởi vì trên lý lịch sơ lược của tôi không hề viết những điều này, cho nên tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho chị."
Nữ nhân đó sửng sốt, theo bản năng hỏi ngược lại: "Cậu học tiếng Nhật làm gì?"
Lục Duệ cười, đáp: "Tôi không chỉ có học tiếng Nhật, còn cả tiếng Hàn nữa."
Không đợi Lục Duệ nói xong, giọng nói trong điện thoại lập tức trở nên nghiêm khắc: "Lục Duệ, bên cạnh cậu có người à?"
Lục Duệ sờ sờ mũi, khẽ cười nói: "Có ba người, đều là lãnh đạo tỉnh ủy, phân biệt là bí thư Trình của Ủy ban kiểm tra tỉnh, bí thư Chu của Ủy ban chính pháp tỉnh, và thính trưởng Hồ của thính công an tỉnh.

Chị muốn nói chuyện với ai?"
Giọng nói của nữ nhân đó lúc này đã tràn đầy phẫn nộ: "Nói chuyện á? Tôi nói cái gì? Tôi hiện tại là muốn mắng người! Cậu bảo Chu Đào kia tiếp điện thoại."
Chu Đào giận dữ, lão tử ít nhất cũng là cán bộ cấp phó, cô không ngờ dám gọi thẳng tên tôi, gạt Lục Duệ sang một bên, Chu Đào cầm lấy điện thoại, dí vào miệng hét lớn: "Tôi là Chu Đào, cô rốt cuộc là ai? Có biết Lục Duệ đã phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng hay không?"
Nữ nhân lạnh lùng đáp: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là Lục Duệ biết tiếng Hàn và tiếng Nhật là thuộc về yêu cầu của quốc gia."
Chu Đào hừ một tiếng: "Cô phải giải thích cho tôi."
"Giải thích? Được, tôi gọi người giải thích cho anh!" Giọng nói lạnh như băng của Nữ nhân khiến cho người ta rùng mình, liền nghe thấy cô ta gầm lên: "Hồ Báo Quốc! Tới đây giải thích cho bộ hạ của anh này.".

Bình Luận (0)
Comment