Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 406


Buổi tối lúc tan tầm, Lục Duệ gọi Điền Quốc Cường, cũng không dẫn theo lái xe, cứ vậy đi bộ tới khu nhà máy của nhà máy in.
"Huyện trưởng, hay là tôi gọi thêm mấy người tới?" Điền Quốc Cường có chút lo lắng nói.
Lục Duệ mỉm cười, xua tay nói: "Yên tâm đi, không sao đâu."
Vị trí của Nhà máy in đích xác không tồi, nằm ở gần khu thương nghiệp của huyện Cẩm Phú, thậm chí vị trí cửa hàng ở sát đường rất tốt, với ánh mắt của Lục Duệ là người đời sau cho thấy, nơi này là rất có giá trị khai phá.
Nghĩ đến lời nói của Vương Trung Toàn vào buổi chiều trong văn phòng mình, sắc mặt Lục Duệ trở nên khó coi, Lý Minh Hoa rõ ràng biết vấn đề của phương diện này, nhưng vẫn giao chuyện này cho mình, rõ ràng là muốn mình làm chim đầu đàn, nếu như mình giải quyết chuyện này, Lý Minh Hoa hắn sẽ bớt đi họa.

Nếu như mình không giải quyết được chuyện này, đầu tiên uy tín của một huyện trưởng tân nhiệm như hắn sẽ mất sạch trong lòng quần chúng cán bộ của toàn huyện, quan trọng hơn là, mình sẽ mất quyền lên tiếng trên cuộc họp thường ủy, làm ra chuyện lớn như vậy, mình về sau trong thường ủy, chỉ sợ sẽ phải cụp đuôi ngoan ngoãn hìn sắc mặt người ta: "Loại kết quả này Lục Duệ không muốn thấy.
Quay đầu nhìn về phía Điền Quốc Cường: "Đã điều tra rõ tài liệu cho thuê cụ thể của Nhà máy in chưa?"
Điền Quốc Cường gật đầu nói: "Diện tích của Nhà máy in rất lớn, tôi tìm quản đốc cũ Phạm Thân Quân, hắn cung cấp một phần hiệp nghị về cho thuê mặt tiền cửa hiệu lâm thời của nhà xưởng.


Nơi này đại khái có gần một trăm năm mươi cửa hàng sát đường, tất cả đều thuộc về nhà máy in."
Lông mi nhướn lên, Lục Duệ kinh ngạc nói: "Nhiều như vậy ư? Tiền thuê tính thế nào? Trả theo tháng hay theo diện tích?"
Điền Quốc Cường lắc đầu nói: "Huyện trưởng, không phải như ngài nghĩ đâu, công ty mậu dịch Đằng Đạt này chỉ thuê mặt tiền cửa hiệu từ nhà máy in, mỗi tháng trả cho nhà máy tiền thuê cố định, buổi chiều tôi cho người hỏi thăm rồi, mặt tiền cửa hiệu nơi này không phải quá lớn, đều bị sửa thành những mặt tiền cửa hiệu nhỏ với diện tích mấy chục mét vuông, đều là dựa theo tiền thuê bảy trăm đồng mỗi gian mỗi tháng, đương nhiên, nếu như trả trước một năm thì sẽ nhận được ưu đãi."
Lục Duệ biến sắc: "Thật to gan mà!" Công ty mậu dịch Đằng Đạt này cũng thật biết , làm ăn một mặt tiền cửa hiệu sang tay mỗi tháng kiếm mấy trăm ngàn, nhiều mặt tiền cửa hiệu như vậy, một tháng chỉ ở hạng này thôi cũng gần mười vạn đồng, hơn nữa lại chẳng có nguy hiểm gì.
Huyện trưởng Tiền, anh cảm thấy chuyện của nhà máy in nên xử lý như thế nào?"
Ngồi trong văn phòng, Lục Duệ nói với phó huyện trưởng Tiền Vận Tài đang ngồi trước mặt mình.
Tiền Vận Tài ở huyện Cẩm Phú đã nhiều năm, đối với chuyện của nhà máy in tất nhiên biết rõ, chỉ có điều bởi vì bên trong dính líu tới quá nhiều lợi ích và nhân viên, một phó huyện trưởng không có hậu trường, không có bối cảnh như hắn không thể chọc vào, cho nên mới án binh bất động, lúc này Lục Duệ nếu nguyện ý làm chim đầu đàn, Tiền Vận Tài tất nhiên vui vẻ mà giúp.
Rất nhiều người thật ra trong lòng đều có loại cảm giác chính nghĩa, chỉ cần có một cơ hội dẫn phát, nếu có người nguyện ý ra mặt, bọn họ tất nhiên sẽ lựa chọn đi theo.
Nghe thấy lời nói của Lục Duệ, Tiền Vận Tài rất thành khẩn nhìn Lục Duệ nói: "Huyện trưởng, ngài nói đi, tôi nghe ngài."
Lục Duệ nghĩ nghĩ, bấm số điện thoại của đại thị trưởng chính phủ thành phố Âu Văn Hải: "Thị trưởng Âu, tôi là Lục Duệ, có một chuyện muốn báo cáo với ngài."
Trong điện thoại, Lục Duệ nói hết nguyên nhân và nguyên do công nhân nhà máy in làm loạn, cùng với tình huống liên quan tới người nhà của lãnh đạo thị lý.

"Thế này đi, cậu tìm hiểu một chút, là người nhà của vị lãnh đạo nào liên quan tới chuyện này, tôi tới tìm bí thư Ngụy." Âu Văn Hải sau khi tìm hiểu tình huống, rất nhanh liền làm ra quyết định.
Buông điện thoại, Lục Duệ nhìn Tiền Vận Tài nói: "Lão Tiền, anh nói thật với tôi đi, rốt cuộc công ty mậu dịch Đằng Đạt này là người nhà của vị lãnh đạo thị ủy nào mở?"
Tiền Vận Tài nhìn Lục Duệ không chút e dè ở ngay trước mặt mình gọi điện thoại cho thị trưởng, biết vị huyện trưởng Lục này chỉ sợ căn bản không để những người của huyện ủy vào mắt, không hổ là cán bộ đoàn Trung ương gửi xuống, rất có để khí, có thể vào hai mươi tư tuổi đã làm tới cấp chính ban nắm thực quyền, nếu nói phía sau Lục Duệ không có ai đỡ thì đánh chết Tiền Vận Tài cũng không tin.
Nghĩ đến đây, hắn khẽ cắn môi, cung kính nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng, nghe nói công ty mậu dịch Đằng Đạt này là Dương Húc, con trai của phó bí thư huyện ủy Dương dẫn dắt, lão tổng của công ty này họ Đào, gọi là Đào Vĩ, hình như là con trai của phó thị trưởng Đào của thị lý chúng ta."
Lục Duệ gật đầu, châm một điếu thuốc, ngồi trong văn phòng bắt đầu lặng lẽ suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại trên bàn lại vang lên, Lục Duệ cầm điện thoại nói: "Xin chào, tôi là Lục Duệ."
Bên kia Điện thoại truyền đến một giọng nói uy nghiêm và trầm thấp: "Đồng chí Lục Duệ à? Tôi là thị ủy Ngụy Hoa Dương, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cán bộ huyện Cẩm Phú Các anh làm ăn kiểu gì thế không biết?"
Ngụy Hoa Dương không thể không sốt ruột được, vừa rồi thị trưởng Âu Văn Hải tới tìm mình, nói huyện Cẩm Phú xảy ra nhiễu loạn, công nhân của nhà máy in huyện làm loạn, tuyên bố muốn vây chính phủ huyện.

Nếu là bình thường thì việc này cũng không có gì, chẳng qua là chính phủ địa phương làm thêm chút công tác, nhưng vào gần đây thì không thể được, đoàn người đại biểu của công ty đầu tư Mỹ đang khảo sát ở Mộc Dương, mắt thấy sắp tới huyện Cẩm Phú khảo sát, nếu bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy rồi bị ngoại thương nhìn thấy, vậy thì lần đầu tư này chắc chắn là bay mắt, mắt thấy chính tích sắp tới tay có nguy cơ mất đi, Ngụy Hoa Dương làm sao có thể không tức giận được? Cho nên khi gọi điện thoại cho Lục Duệ, hắn vừa vào đã mang khẩu khí khởi binh vấn tội.

Lục Duệ mỉm cười, báo cáo tình huống mình tìm hiểu được từ chỗ Tiền Vận Tài và tình huống điều tra được ở nhà máy in cho Ngụy Hoa Dương, cuối cùng, Lục Duệ bộ dạng bất đắc dĩ nói: "Bí thư Ngụy, tôi vừa tới huyện Cẩm Phú chưa được một tuần, rất nhiều tình huống chưa kịp tìm hiểu rõ, thế nên mới gọi điện thoại cho thị trưởng Âu nhờ giúp."
Ngụy Hoa Dương minh bạch, Lục Duệ đây là đang giải thích vì sao trực tiếp báo cáo cho Âu Văn Hải, chứ không phải báo cáo với bí thư thị ủy là hắn, lúc này hắn cũng chẳng buồn nói lời thừa với Lục Duệ nữa, mắt thấy nhiệm kỳ mới cấp tỉnh đã kết thúc, nhiệm kỳ mới của ê-kíp cấp ban của thành phố sắp bắt đầu, lúc này nếu có thể tiến cử một ngoại tư tiến vào thành phố Mộc Dương, đối với Ngụy Hoa Dương mà nói thì hoàn toàn chính là một chính tích lớn, nhưng nếu bởi vì chuyện của huyện Cẩm Phú mà ngâm nước nóng, vậy thì toi rồi.
"Đồng chí Lục Duệ, trong công tác phải từng thời từng khắc nhớ kỹ lợi ích của quần chúng, đừng cân nhắc tới lực cản thế này thế kia, chính phủ thành phố và thị ủy ủng hộ các anh." Nói xong, Ngụy Hoa Dương dập máy.
Tiền Vận Tài an vị đối diện Lục Duệ, nghe Lục Duệ từ tốn nói chuyện với bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương mà trong mắt mình lúc nào cũng cao cao tại thượng như vậy, nhất là một câu cuối cùng đó của Ngụy Hoa Dương, lại khiến mắt hắn sáng ngời, ánh mắt nhìn Lục Duệ cũng thay đổi.
phó thị trưởng thường vụ thành phố Mộc Dương Đào Thành Lâm đang ngồi trong văn phòng đọc giấy tờ, không ngờ bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương lại gọi cho mình: "Lão Đào à, công nhân nhà máy in huyện Cẩm Phú đang làm loạn đó, anh ở đâu, tới hỏi chuyện này đi, dù sao tạo thành ảnh hưởng không tốt gì cũng sẽ không tốt với mọi người, tôi và thị trưởng Âu để ý rồi."
Buông điện thoại, Đào Thành Lâm đầu óc mờ mịt, bí thư thị ủy va thị trưởng sap cùng lúc rải đậu biến vậy? Tự dưng bắt mình đi hỏi chuyện nhà máy in huyện Cẩm Phú, đơn vị huyện Cẩm Phú này cũng không phải của thị lý, cũng không tới lượt phó thị trưởng thường vụ như hắn tới hỏi.

Hơn nữa, cho dù muốn xen vào thì cũng có phó thị trưởng được phân quản, liên quan đếch gì tới mình?
À đợi đã!
Nhà máy in Huyện Cẩm Phú?
Vỗ đầu, Đào Thành Lâm cuối cùng cũng nhớ tới một chuyện, chẳng lẽ là con trai mình Đào Vĩ làm?
Đào Thành Lâm này đối với thứ ngoài quyền lực thì không quá nhiệt tình, theo hắn, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chỉ có quyền lực trong tay mới là thứ chân chính hấp dẫn người ta, cho nên trừ một lòng muốn ngồi trên vị trí thị trưởng ra thì chuyện khác Đào Thành Lâm đều kính nhi viễn chi, thậm chí còn có chút phản cảm, dù sao hắn biết rõ, muốn xa hơn trên sĩ đồ, những cái tật da lông này là không thể có, nếu để đối thủ lợi dụng thì sẽ khiến mình lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Cũng căn cứ vào suy nghĩ này, hắn trước giờ đều cấm con trai lợi dụng quan hệ của mình làm ăn ở bên ngoài.


Có điều hắn biết rõ, thằng con trai bảo bối của mình cũng không phải là đèn cạn dầu, phía dưới có rất nhiều cán bộ không hiểu suy nghĩ của mình, mấy năm nay con trai luôn tới huyện Cẩm Phú chơi với con trai của Dương Sơn, không chừng là chuyện do chúng làm ra.
Nghĩ đến đây, Đào Thành Lâm vội vàng rời khỏi văn phòng, vừa gọi điện thoại cho vợ bảo cô ta gọi con trai về, vừa cân nhắc ý tứ bên trong lời nói mới rồi của Ngụy Hoa Dương.
Khi Về nhà, Đào Vĩ đã bị mẹ gọi về, hai mẹ con đang xem ti-vi.
Chau mày, Đào Thành Lâm đi đến trước mặt con trai: "Vào thư phòng của tôi, tôi có việc muốn hỏi anh."
Đào Vĩ sửng sốt, đi theo cha tới thư phòng: "Cha, cha có việc gì à?"
"Không phải tôi có việc mà là anh có việc." Sắc mặt Đào Thành Lâm âm trầm, ngồi ghế nói: "Tôi hỏi anh, chuyện nhà máy in của huyện Cẩm Phú có phải anh làm hay không?"
Đào Vĩ rõ ràng cảm thấy cha đang tức giận, dè dặt nói: "Chỉ hợp tác với người ta làm chút sinh ý nhỏ thôi ạ."
Cười lạnh một tiếng, Đào Thành Lâm trợn mắt: "Sinh ý nhỏ à? Tôi làm cha anh hơn hai mươi năm, chẳng lẽ còn không hiểu cái lòng dạ hẹp hòi của anh, mau nói ra cho tôi."
Tựa hồ không ngờ cha lại tức giận đến vậy, Đào Vĩ cẩn thận nhìn Đào Thành Lâm, nói khẽ: "Chỉ là hợp tác với người ta thuê mấy cửa hàng." Nói xong, hắn lại nhìn cha: "Thật sự là chỉ vậy thôi, không có gì khác."
Sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, Đào Thành Lâm nghĩ đến câu cuối cùng của Ngụy Hoa Dương: "Tôi và thị trưởng Âu rất chú ý." Trong lòng đột nhiên căng thẳng, chẳng lẽ, thị trưởng tân nhiệm muốn liên thủ với bí thư thị ủy ư?

Bình Luận (0)
Comment