Bất kể là Lục Duệ, hay là Lý Minh Hoa, bọn họ đều minh bạch một điểm, trong quan trường phải tuân thủ quy tắc, đó chính là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, trong đấu tranh và thỏa hiệp vẫn công tác cùng nhau, đây mới là quan điểm cơ bản của hai người sau này.
Bảo Đức Trung sắc mặt âm trầm nhìn Lục Duệ và đám người Lao Mô chuyện trò vui vẻ, tuy rằng không nói gì, nhưng lúc này trong lòng hắn cực kỳ chán chường, Đào Thành Lâm rớt đài, liên lụy Dương Sơn cũng bị điều đến thị lý, thế lực Dương hệ từng phong vân nhất thời ở huyện Cẩm Phú trong trong nháy mắt chỉ còn lại một mình mình, hơn nữa còn là tiền đồ mịt mù, điều này khiến cho Bảo Đức Trung không khỏi có chút cảm giác thỏ tử hồ bi.
Theo Bảo Đức Trung, bất kể là Lục Duệ hay là Lý Minh Hoa đều sẽ không tùy tiện chấp nhận sự đầu hàng của mình, dù sao mình là đại biểu cho cán bộ cuối cùng của hệ Dương Sơn.
Quan trọng hơn là, Bảo Đức Trung rất rõ ràng, chuyện phương diện này rất nhiều, mình phải đưa ra thành ý mới được.
Vốn là hắn định đầu nhập Lý Minh Hoa, dù sao Lý Minh Hoa cũng là bí thư huyện ủy, có điều Bảo Đức Trung nghĩ đến mình lúc trước chủ lực bắt Hồ Đào, cục trưởng cục công an huyện, tâm phúc của Lý Minh Hoa, hắn liền minh bạch, giữa mình và Lý Minh Hoa khẳng định tồn tại một loại ngăn cách, loại ngăn cách này rất có thể sẽ khiến mình không chiếm được sự tín nhiệm của Lý Minh Hoa.
Chậm rãi hướng ánh mắt về phía Lục Duệ ngồi trên vị trí huyện trưởng, trong lòng hắn rất rối rắm.
Lục Duệ tuy rằng hiện tại thoạt nhìn thì tình thế không tồi, nhưng hắn vẫn là ngoại lai, cho dù có thị trưởng Âu Văn Hải ủng hộ, có điều tin tức từ thị lý truyền đến, ngày tháng của Âu Văn Hải cũng không được thoải mái gì, phó thị trưởng thường vụ tân nhiệm Trình Chí Huy và bí thư thị ủy Đặng Tiền Tiến gắn bó một mạch, Âu Văn Hải lúc này cất bước cũng khó.
Thở dài, Bảo Đức Trung vẫn quyết định mình nên chờ xem thế nào.
Thư ký Lý Đào của Lý Minh Hoa bước vào đầu tiên, đặt chén trà và sổ sách của Lý Minh Hoa lên bàn, sau đó lặng lẽ đi vào góc ngồi.
Trong cuộc họp thường ủy Huyện ủy, từ thư ký của bí thư có tư cách dự thính ra, người khác thì không được phép tùy ý tiến vào, nhìn bộ dạng đi ưỡn thẳng lưng của Lý Đào, xem ra tâm tình của người này gần đây chắc là không tồi.
Chỉ chốc lát sau, Lý Minh Hoa hai tay chắp sau lưng tự đắc chậm rãi đi vào phòng họp, phía sau là trưởng phòng tổ chức huyện ủy Tần Dương, mỉm cười chào hỏi mọi người, Lý Minh Hoa chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình, thản nhiên nói với chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Cổ Hoa: "Chủ nhiệm Cổ, người đã đến đông đủ chưa?"
Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy Cổ Hoa nhìn chung quanh một vòng, nói khẽ: "Bí thư Lý, đủ mười ba người, không có ai vắng họp cả."
"Ừ, vậy họp thôi." Lý Minh Hoa gật đầu, uy nghiêm nói: "Cuộc họp thường ủy Hôm nay là gặp mặt ban lãnh đạo mới của huyện Cẩm Phú chúng ta, tuy rằng là ban lãnh đạo mới, có điều trừ đồng chí Vương Chấn, đồng chí Tả Mai và đồng chí Tiền Vận Tài ra thì còn lại đều là người cũ, ha ha, về sau chúng ta sẽ cùng làm việc với nhau."
Lục Duệ cười lạnh trong lòng, đối với loại bệnh hình thức này của Lý Minh Hoa hắn rất phản cảm, nhất là thái độ cố làm ra vẻ của Lý Minh Hoa hiện tại, giống như là mình uy nghiêm lắm, theo Lục Duệ, năng lực và danh tiếng của năng lực mới là quan trọng nhất, người cả ngày đặt tâm tư bên trên đấu tranh, cũng sẽ không có nhiều thành tựu.
Lý Minh Hoa lại không biết tâm tư của Lục Duệ, hắn ngồi vào chỗ, nhìn các thường ủy, cảm khái cảm khái ngàn vạn, mình lúc trước khi đang đấu khó phân thắng bại với Dương Sơn, nguyện vọng lớn nhất chính là có một ngày có thể hoàn toàn nắm trong tay cuộc họp thường ủy, khiến huyện Cẩm Phú chỉ có thể phát ra một thanh âm, về sau Lục Duệ xuất hiện, rồi sau nữa Dương Sơn rơi đài.
Lý Minh Hoa Hiện tại, trong lòng trừ một tia hưng phấn bởi vì đối thủ Dương Sơn đã rơi đài ra thì còn lại chính là một cỗ áp lực cực lớn.
Mà nguồn của áp lực này chính là Lục Duệ lúc này đang vẻ mặt tươi cười ngồi cạnh mình.
Cho dù Dương Sơn ngã, mình ở huyện Cẩm Phú vẫn không thể tùy tâm sở dục, phải biết rằng, huyện trưởng thanh niên bên cạnh nhìn qua thì hòa ái dễ gần này, giống như một tảng đá lớn treo trên đầu mình, khiến Lý Minh Hoa buổi tối có cảm giác ngủ không yên.
Cười cười, Lý Minh Hoa thản nhiên nói: "Hôm nay chủ yếu nói mấy chuyện, thứ nhất, để đẩy mạnh công tác của huyện ủy huyện chính phủ huyện Cẩm Phú, cũng để tiện tiến hành công tác huyện ủy huyện chính phủ, vấn đề trên nhân sự phải đưa ra để thảo luận."
Nói tới đây, Lý Minh Hoa nhìn về phía Lục Duệ: "Nghe nói bên chính phủ đã định ra nhân tuyển cục trưởng cục tài chính, huyện trưởng Lục đối với chuyện này có ý kiến gì?"
Lục Duệ cười cười: "Không chỉ là như vậy, chỗ tôi có mấy, có liên quan tới nhân sự, cùng nhau đề xuất, mọi người nghị luận một chút.
Đồng chí bí thư đảng uỷ Xã Trúc Mãn Trịnh Hoa đã được bổ nhiệm thành trợ lý huyện trưởng, tôi đề nghị để anh ta kiêm nhiệm cả vị trí cục trưởng cục tài chính, cục tài chính công tác cục tài chính.
Đồng chí Mã Bảo, trưởng xã xã Trúc Mãn có thể đảm nhiệm chức bí thư đảng uỷ, về phần nhân tuyển trưởng xã xã Trúc Mãn, tôi đề nghị do đồng chí Chu Nghiễm Tài, phó chủ nhiệm văn phòng huyện chính phủ đảm nhiệm."
Dừng một chút, Lục Duệ lại nói: "Đồng chí Chu Tử Kỳ của Cục tài chính tôi đề nghị để anh ta làm cục trưởng cục bảo vệ môi trường."
Dù sao cũng cần ngươi tranh ta đoạt một phen, Lục Duệ cũng không giấu diếm gì, một hơi nói ra mục đích điều chỉnh hôm nay của mình.
Như vậy dứt khoát như vậy là muốn không để Lý Minh Hoa nói ra ý đồ của hắn trước, Lục Duệ cũng có suy nghĩ của mình, cuộc họp thường ủy hôm nay, Lý Minh Hoa và mình đều rất rõ ràng, hai người đều đang thử thăm dò điểm mấu chốt của đối phương, nếu mình không nói, Lý Minh Hoa lát nữa cũng sẽ đề xuất một số an bài nhân sự.
Hoặc là anh đồng ý nhân tuyển của tôi, tôi sẽ thành thành thật thật thông qua đề nghị của anh, nếu không, mọi người dùng bản sự của mình đi.
Tiếp đó, Lục Duệ ít nhất cũng bảo đảm mình không có sơ xót gì.
trong mấy bổ nhiệm nhân sự mà Lục Duệ đề xuất, vị trí này cục trưởng cục tài chính là phải nắm lấy, về phần vị trí trưởng xã xã Trúc Mãn, ngược lại không quan trọng, xã Trúc Mãn là trung tâm của Trịnh Hoa, bí thư đảng uỷ xã tân nhiệm Mã Bảo là người của bộ trưởng bộ vũ trang huyện ủy Trần Hiểu Vũ, Lục Duệ không lo lắng gì.
Về phần điều Chu Tử Kỳ đến cục tài chính, thì là để cho Vương Trung Toàn làm phó bí thư thường vụ, dù sao Trịnh Hoa là kiêm nhiệm cục trưởng cục tài chính, trong huyện còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, đại đa số thời gian đều do phó cục trưởng thường vụ Vương Trung Toàn xử lý chuyện cục tài chính.
Quả nhiên, Lục Duệ vừa dứt lời, trưởng phòng tổ chức huyện ủy Tần Dương liền nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi nói: "Tôi thấy thế không tốt lắm đâu, đồng chí Chu Tử Kỳ công tác nhiều năm ở cục tài chính, phía nghiệp vụ và năng lực công tác đều không tồi, cục tài chính giao cho anh ta quản lý vẫn hơn."
Mỉm cười, Lục Duệ không nói gì, chỉ chậm rãi cầm chén trà trước mặt lên uống.
Phó bí thư huyện ủy Lao Mô cười ha ha, mở miệng nói: "Lời nói của Trưởng phòng Tần tôi không đồng ý lắm, thái tổ gia nói rất đúng, cán bộ lãnh đạo chúng ta nếu có thể đánh trận đánh ác liệt thì mới là có khả năng thực, đồng chí Chu Tử Kỳ năng lực không tồi, nhưng công tác của cục bảo vệ môi trường không quan trọng à? Để anh ta tới cục bảo vệ môi trường làm người đứng đầu, muốn anh ta làm tốt công tác hoàn cảnh vệ sinh toàn huyện, huyện lý chúng ta sắp tới sẽ bắt đầu đại sự chiêu thương dẫn tư, lúc này nếu hoàn cảnh vệ sinh không tốt, vậy sẽ xảy ra chuyện.
Sắc mặt Lý Minh Hoa trầm xuống, nhìn lướt qua Lục Duệ, không nói gì, hắn biết rõ hắn biết rõ, Lao Mô lúc này nhảy ra, khẳng định là được Lục Duệ chỉ thị.
Đối với chuyện điều chỉnh phân công phó huyện trưởng huyện chính phủ, Lý Minh Hoa rất rõ ràng, lúc ban đầu hắn còn hoài nghi có phải giữa Lao Mô và Lục Duệ hay không xảy ra chuyện không thoải mái gì hay không, từ đó mới để Tả Mai lấy bớt đi quyền lực trong tay Lao Mô, nhưng đợi khi văn kiện của thị ủy thị chính phủ gửi xuống, Lý Minh Hoa liền minh bạch, thì ra Lục Duệ đã sớm hội kết quả này.
Có điều đối với kết quả như vậy, hắn cũng đành bất lực.
Tư lịch của Lao Mô quả thực là đủ, kế nhiệm chức vụ phó bí thư huyện ủy cũng không gì đáng trách, Lý Minh Hoa dù có lòng muốn ngăn cản thì cũng không có nhân tuyển thích hợp để cạnh tranh với hắn.
Vốn còn định chấm mút vị trí phó huyện trưởng thường vụ, nhưng Tả Mai thượng vị lại khiến tất cả chỉ có thể hóa thành bọt nước.
Con gái của phó thính trưởng thường vụ thính tài chính Tỉnh.
Thân phận này tuy rằng không tính là hiển hách, nhưng lại cực kỳ quan trọng, ở Hoa Hạ, thần tài lúc nào cũng đều được coi trọng.
Càng đừng nói, Tả Mai có anh trai là phó cục trưởng cục tài chính thành phố và cha là phó thính trưởng thính tài chính tỉnh.
Đắc tội với cô ta thì về sau nếu như muốn xin tiền từ cục tài chính hai cấp tỉnh và thành phố sẽ phải cẩn thận.
Lý Minh Hoa không dám mạo hiểm, mặc dù phía sau hắn có sự ủng hộ của bí thư thị ủy Đặng Tiền Tiến, hắn cũng không dám mạo hiểm đắc tội với Tả Mai.
Mà hắn cũng hiểu rõ, đây là kế một hòn đá ném hai chim của Lục Duệ, cùng lúc nắm lấy vị trí phó bí thư huyện ủy, chiếm một ghế trên cuộc họp thường ủy, ngoài ra, cùng lúc mượn sức Tả Mai và cha con Tả gia.
Thân là người đứng đầu huyện ủy, mộng tưởng lớn nhất của Lý Minh Hoa chính là nắm trong tay quyền nhân sự và quyền sở hữu tài sản trong huyện, hiện tại trưởng phòng tổ chức huyện ủy Tần Dương là người của mình, trước kia Chu Tử Kỳ âm thầm tìm mình báo cáo công tác vài lần, Lý Minh Hoa đối với hắn cũng rất hài lòng, vốn định để Chu Tử Kỳ chấp chưởng cục tài chính, có điều lại không ngờ rằng Lục Duệ đã điều Chu Tử Kỳ đi rồi.
" Công tác Cục tài chính rất quan trọng, tôi thấy không bằng để đồng chí Chu Tử Kỳ chủ trì công tác của cục tài chính, đồng chí Trịnh Hoa thì có thể kiêm nhiệm cục trưởng cục bảo vệ môi trường, về phần an bài xã Trúc Mãn, tôi không có ý kiến gì khác."
Lý Minh Hoa mỉm cười nói, hắn rất rõ ràng tình trạng của xã Trúc Mãn, dứt khoát hào phóng vứt bỏ, đặt mục tiêu trên cục tài chính.
Quyền sở hữu tài sản và quyền nhân sự, đây là hai đại lợi khí, không thể không tranh!
Lý Minh Hoa nói xong, Lục Duệ liền nhíu mày, không khí trong phòng hội nghị cũng theo những lời này mà lập tức khẩn trương hơn rất nhiều.
"Xem ra, Lý Minh Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định!".