Đường Chí Quốc bị song quy, tin tức rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ Tề thành, vị đại nhân vật từng bước từ cơ sở đi đến bí thư khu ủy này ở trong mắt người khác là tâm phúc của bí thư thị ủy Dương Quân, trong một đêm biến thành tù nhân bị Ủy ban kiểm tra và cơ quan công an bắt.
Mấy ngày sau, đúng như đã thương lượng, ban lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh chính phủ tiến hành điều chỉnh.
Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Hoàng Hiểu Yến được điều nhiệm thành phó tỉnh trường tỉnh chính phủ, phân quản văn giáo, vệ sinh; Bí thư thị ủy Tề thành Dương Quân được điều nhiệm thành phó tỉnh trường tỉnh chính phủ, uỷ viên tỉnh ủy, thường ủy; Bí thư thị ủy Tân Châu Chung Dân thành uỷ viên tỉnh ủy tỉnh H, thường ủy.
Ở cấp thành phố, phó bí thư thị ủy Tề thành Phiền Đào được điều nhiệm thành đại thị trưởng chính phủ nhân dân thành phố Mộc Dương, Âu Văn Hải làm bí thư thị ủy Mộc Dương, Đặng Tiền Tiến có phân công khác.
Chức bí thư thị ủy Tề thành, do nguyên thị trưởng Tề thành Phạm Thụ Lâm đảm nhiệm.
Lục Duệ hiện tại đã biết, vị thị trưởng Phạm này là bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh La Xuân Hạc đề bạt, chẳng trách ki nhìn thấy Hàn Định Bang thì có chút nhút nhát.
Có thể nói, trong điều động cán bộ tỉnh thành phố lần này, Hàn Định Bang ở cấp tỉnh đã giành được tiến triển, có điều tình huống nắm giữ thành phố thì vẫn không có biến hóa quá lớn, dù sao thời gian y tới tỉnh H vẫn quá ngắn, rất nhiều quan hệ không thể thông thuận.
Có điều tình huống duy nhất có chút chuyển biến tốt là thành phố Mộc Dương trên đại thế chắc đã được Âu Văn Hải khống chế, có Phiền Đào tới hỗ trợ.
Hai người liên thủ, hoàn toàn có thể nắm giữ toàn diện thế cục Mộc Dương.
Sau khi Đường Chí Quốc rơi đài, hắn biết mình không thể đứng dậy, khai ra rất nhiều tin tức trọng yếu, thậm chí liên quan tới không ít quan viên của thị lý, rất nhiều người vốn đang chờ xem trò hay, nhất là mọi người đều biết, Đường Chí Quốc là một tay bí thư thị ủy Tề thành Dương Quân đề bạt, lần này chuyện của Đường Chí Quốc, rất có thể sẽ liên lụy tới Dương Quân.
Có điều nằm ngoài dự đoán của mọi người là, theo lãnh đạo lãnh đạo tỉnh ủy được công bố, tổ chuyên án cũng thu cờ cất trống rời khỏi Phú khu, tựa hồ đặc biệt là vì Diệp Kỳ Xương và Đường Chí Quốc mà đến.
Lục Duệ tất nhiên cũng rời khỏi Phú khu, tổ chuyên án vừa rút, hắn cũng không cần phải ở lại chỗ này, Thạch Quang cũng sớm được thả, trở về tỉnh thành.
Chuyện lần này chuyện lần này, toàn bộ văn phòng tỉnh ủy đối với vị chủ nhiệm phòng đốc tra trẻ tuổi này đã không còn khinh thị, người ta là người được bí thư Hàn coi trọng, có thể lãnh đạo tổ chuyên án chơi một bí thư khu ủy, thế đã đủ để coi trọng chưa?
Công việc của Phòng đốc tra đã dần đi vào quỹ đạo, Lục Duệ rảnh rối tới đại học Tân Châu ghi danh làm nghiên cứu sinh, nói là ghi danh, thật ra vẫn là nhờ một số quan hệ, lần này người giúp là thính trưởng Bành của thính văn hóa, lão Bành tuy rằng là nha môn nước trong, có điều vẫn có mấy bạn tri giao tốt, biết Lục Duệ muốn làm nghiên cứu sinh đại học Tân Châu, liền ra mặt giúp thao tác, để hắn tới ban học bổ túc rồi tham gia thi.
Một ngày này, Lục Duệ đang ở trong văn phòng đọc giấy tờ, cửa văn phòng có người gõ, phó chủ nhiệm phòng đốc tra Hầu Thiết tới.
" Chủ nhiệm, có chuyện này muốn báo cáo với ngài." Hầu Thiết cung kính nói.
Lục Duệ nhìn thoáng qua đối phương, nhẹ nhàng cười nói: "Lão Hầu, anh có chuyện gì cứ nói." Hắn biết, vị chủ nhiệm Hầu này không phải là đèn cạn dầu, lần bảo trưởng ban ban một đốc tra Trần Hổ dưa hồ sơ của phó thính trưởng thính giao thông Thành Hựu Đạo tới, Lục Duệ sau khi tìm hiểu một chút, hồ sơ này rất thú vị, dìm ở phòng đốc tra ba tháng, đến miệng hắn thì biến thành phải xử lý gấp, rõ ràng là muốn để lãnh đạo bên trên không hài lòng v mình.
Hầu Thiết đoạn thời gian gần đây cũng rất im lặng, tựa hồ biết việc Lục Duệ làm ở Tề thành không bình thường, hắn hình như cũng thu cờ cất trống.
Mắt thấy quốc khánh sắp tới, Lục Duệ nghe nói Hầu Thiết này lại rục rịch trở lại.
"Chủ nhiệm, là như vầy, chủ nhiệm Triệu đối với ý kiến xử lý Thành Hựu Đạo của thính giao thông có chút không hài lòng lắm, anh xem ý kiến của phòng đốc tra chúng ta có phải nên bảo trì nhất trí với lãnh đạo hay không, dù sao chủ nhiệm Triệu cũng là phó chủ nhiệm chủ quản văn phòng." Hầu Thiết rất là khách khí nói.
Lục Duệ nhướng mày, chủ nhiệm Triệu này tên là Triệu Quyền, là phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy vừa thượng nhiệm sau khi Hoàng Hiểu Yến đi, chủ quản phòng đốc tra.
Có điều phó chủ nhiệm hắn cấp bậc cũng phải cao như Hoàng Hiểu Yến, Hoàng Hiểu Yến lúc ấy còn kiêm nhiệm cả phó thư ký trưởng tỉnh ủy, cho nên mới có thể trực tiếp dc đề bạt tới vị trí phó tỉnh trường, mà vị chủ nhiệm Triệu đã hơn năm mươi, xem ra sẽ phải sống quãng đời còn lại trên vị trí phó chủ nhiệm văn phòng.
Có điều Lục Duệ có chút tức giận là, Hầu Thiết ở trong đây chắc mang tác dụng nào đó, hắn thậm chí không cần đoán cũng biết Hầu Thiết khẳng định biết Thành Hựu Đạo rốt cuộc đã đắc tội với lộ thần tiên nào, chỉ là một mực giấu mình, chờ tới đầu mình thì gặp xui.
Lão gia hỏa Triệu Quyền này không đáng kể, Lục Duệ có Hàn Định Bang làm hậu thuẫn, cũng không đẻ phó chủ nhiệm này trong mắt, huống chi trên danh nghĩa hắn là chủ quản nhưng trên thực tế chỉ phụ trách công tác hằng ngày mà thôi, người đứng đầu văn phòng tỉnh ủy chân chính là thư ký trưởng tỉnh ủy Hạ Tuấn.
Trầm ngâm một chút, Lục Duệ nói: "Không cần, tôi vẫn giữ ý kiến của mình, nếu như chủ nhiệm Hầu anh cảm thấy bảo trì nhất trí với lãnh đạo thích hợp thì đánh dấu đi, bảo là ý kiến cá nhân của anh, dù sao anh cũng phụ trách một ban, cứ như vậy đi."
Hầu Thiết rõ ràng bị lời nói của Lục Duệ khiến cho ngây ra, không ngờ Lục Duệ cường ngạnh như vậy, có điều hắn cũng là người khôn khéo, lập tức nói: "Nếu như vậy thì tôi sẽ báo lên." Khựng lại một chút, hắn lại làm ra vẻ khó xử: "Lát nữa nếu bên chủ nhiệm Triệu hỏi..."
Lục Duệ khoát tay: "Không sao, tôi tự giải thích với chủ nhiệm Triệu."
Hầu Thiết xoay người ra cửa, sắc mặt Lục Duệ lập tức liền âm trầm, gan của Hầu Thiết thật sự là quá lớn, rõ ràng là không đẻ chủ nhiệm như hắn vào mắt.
Ý kiến này nếu sửa, thể diện của Lục Duệ để đi đâu? nếu không sửa, Lục Duệ tất nhiên sẽ đắc tội với chủ nhiệm Triệu, có điều Lục Duệ hiện tại cũng có chút tò mò đối với chủ nhiệm Triệu kia, vừa đi nhậm chức, chẳng lẽ hắn không nhìn ra Hầu Thiết có chủ ý gì à?
Về sau Lục Duệ cũng nghe nói, chủ nhiệm Triệu đối với chuyện này giữ thái độ sa cũng được, hắn sắp về hưu rồi, rất nhiều chuyện đều mặc kệ, hình như là một lãnh đạo nào đó của tỉnh ủy không hài lòng với ý kiến xử lý của phòng đốc tra, chủ nhiệm Triệu ngại nên mới nói ra, có điều càng kỳ quái là, chuyện này đến cuối cùng lại dần dần không có động tĩnh, Thành Hựu Đạo chỉ bị thông báo phê bình một lần, không hề xử phạt khác, sự kiên trì của Lục Duệ tựa hồ có hiệu quả.
Không ngờ tới ngày thứ ba, thính trưởng thính giao thông Cao Nghĩa gọi điện thoại tới cho Lục Duệ.
"Đại chủ nhiệm, gần đây bận quá nhỉ?" Cao Nghĩa tuy rằng cấp bậc cao hơn Lục Duệ, nhưng lại không hề ra vẻ ta đây với hắn, Lục Duệ hiểu rõ, đối phương biết thân phận của mình, tất nhiên sẽ không dùng cấp bậc để cân nhắc quan hệ giữa hai người.
Lục Duệ cười ha ha: "Cao thính, anh đừng đùa, chỗ tôi còn có việc, làm sao vậy?"
Cao Nghĩa nói: "Được rồi, vậy tôi cũng không nhiều lời, buổi tối hôm nay ở Bích Xuân viên, chúng ta không gặp không về."
Hắn nói như vậy, Lục Duệ cũng ngại cự tuyệt, đành phải gật đầu đáp ứng.
Đợi khi tới khách sạn, Lục Duệ lập tức ngẩn ra.
Cao Nghĩa dẫn một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô chờ ở cửa, nhìn thấy Lục Duệ tới cười ha ha nói: "Chậc chậc, niên thiếu hữu vi."
Lục Duệ bất đắc dĩ cười khổ, vừa bắt tay với nam nhân kia vừa kinh ngạc nói với Cao Nghĩa: "Cao thính, vị này là?"
Người đó giọng nói rất, tư thế hào khí can vân, nghe thấy Lục Duệ hỏi Cao Nghĩa thì tự hắn trả lời: "Chào Chủ nhiệm Lục, tôi là Thành Hựu Đạo của thính giao thông."
Ngẩn người, Lục Duệ nhìn về phía Cao Nghĩa: "Cao thính, đây là?"
Cao Nghĩa cười cười, vươn tay kéo tay Lục Duệ nói: "Chúng ta vào trong nói chuyện."
Ba người cùng nhau đi vào ghế lô khách sạn, rượu và thức ăn đã dọn xong, Cao Nghĩa để Lục Duệ ngồi ở ghế thủ tịch, Thành Hựu Đạo rót một chén rượu đầy cho Lục Duệ, cầm chén rượu lên cung kính nói: "Chủ nhiệm Lục, lần này lão thành tôi coi như là phục rồi, trước kia nghe thấy thính trưởng Cao nói ngài trẻ tuổi, không ngờ ngài còn là người kiên trì nguyên tắc như vậy, chén này tôi cạn, ngài thì tùy ý."
Nói xong, ngửa cổ lên uống cạn.
Lục Duệ ngẩn ngơ, nhìn về phía Cao Nghĩa nói: "Thính trưởng Cao, tôi hiện tại đang triệt để mơ hồ, anh giải thích cho tôi đi."
Nói xong, Lục Duệ quan sát Thành Hựu Đạo, có chút kỳ quái đối phương rốt cuộc có ý gì.
Cao Nghĩa cười nói: "Lão thành là đồng sự nhiều năm với tôi, chuyện lần này hắn nên cám ơn anh là đúng, nếu không có anh ngăn cản thì tôi chịu không thể giữ được hắn.
Thế nên hắn cứ nằng nặc đòi đích thân được gặp anh để cám ơn."
Lục Duệ lần này đã minh bạch là sao, thì ra là bởi vì chuyện thông báo phê bình kia.
Quả nhiên, liền nghe thấy Thành Hựu Đạo thở dài nói: "Không phải là không cấp công trình cho người nhà họ nhận thầu thôi sao, liền biện pháp biện pháp chỉnh tôi, lãnh đạo tỉnh ủy th có thể khi dễ người ta à? Nghe nói lần này nếu không phải là chủ nhiệm Lục ngài kiên trì nguyên tắc, lão thành tôi sẽ xúi quẩy, chủ nhiệm Lục, ngài là người tốt." Nói xong hắn giơ ngón tay cái về phía Lục Duệ.
Lục Duệ bất đắc dĩ nhìn Thành Hựu Đạo, chẳng trách người này lại bị người ta chơi, làm việc nếu như nóng nảy như vậy thì chẳng trách lại đắc tội với người ta?
Hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng Lục Duệ lại không muốn bị kéo vào ân oán giữa hắn và vị lãnh đạo nào đó, giao tình thì giao tình, nhưng Lục Duệ vẫn phân rõ lập trường của mình.
" Thính trưởng Thành, anh cũng đừng nghe những chuyện đồn nhảm này, phòng đốc tra chúng tôi cũng là công tác dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy, không ai muốn chơi ai cả, trong công tác anh tồn tại sai lầm, vấn đề, sẽ để cho người ta phản ánh thôi." Nghiêm túc nghiêm túc nói, nói xong, hắn nhìn về phía Cao Nghĩa: "Cao thính, anh thấy tôi nói có đúng không?"
Cao Nghĩa cười ha ha: "Đúng vậy, chủ nhiệm Lục nói đúng."
Thành Hựu Đạo tất nhiên là gật đầu, không ngừng nói lời cảm tạ với Lục Duệ.
Lục Duệ trên mặt vẫn bất động thanh sắc, trong lòng thì thầm cảm khái, trong cơ quan quả nhiên là phải bộ bộ kinh tâm.