Quan trường Tỉnh H hỗn loạn tới thế nào?
Lục Duệ mặc dù nhậm chức trong tỉnh bao lâu, nhưng cũng đã được thể hội sâu sắc, phe phái trong tỉnh đầy rẫy, phái địa phương, thế lực các đại gia tộc đều có, thậm chí còn có loại cán bộ cấp thành phố không phục lãnh đạo tỉnh ủy, những cái này đều tạo thành cục diện phức tạp rắc rối trong quan trường tỉnh H.
Mà lúc này Hàn Định Bang lựa chọn dùng phương thức đại kiểm tra, tác động thần kinh của những cán bộ tỉnh ủy tỉnh chính phủ nào đó, có phải có nghĩa là y sẽ tiến hành tẩy bài quyền lực toàn bộ tỉnh H hay không?
Mà nếu muốn tẩy bài, vậy tất nhiên mục đích, Lục Duệ tin, mục đích của Hàn Định Bang không phải là khiến mọi người loạn cả lên, mà là muốn mình thành người cầm cái, mà có lẽ, đây cũng không phải là mong muốn của một mình Hàn Định Bang, tỉnh trưởng tân nhiệm Giang Vĩnh Lực chỉ sợ cũng nghĩ như vậy, thậm chí, hai người chắc đều nhận được ý tứ của đại lão bên trên, phương diện này có lẽ có ý đồ của Trung ương.
Phái thực lực Địa phương cắt cứ, không khớp với tinh thần Trung ương, tình huống này ở các nơi đều tồn tại, mà tỉnh H lại là khu vực gặp thiên tai, Trung ương sở dĩ liên tục thay đổi cán bộ lãnh đạo tỉnh H, chỉ sợ cũng có cân nhắc về phương diện này.
Nhưng Lục Duệ nghĩ đến đây, lại không khỏi lo lắng, chuyện lớn như vậy, đừng nhìn là cuộc họp thường ủy tỉnh ủy làm ra quyết định, nhưng vạn nhất phát sinh chuyện gì, nhân vật gánh vác trách nhiệm hàng đầu là bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang, tỉnh ủy có đôi khi không phải chỉ là một cuộc họp thường ủy, mà là chuyên chỉ một mình bí thư tỉnh ủy.
Thân là cán bộ của phe Hàn Định Bang trong mắt người khác, Lục Duệ không thể không lo lắng, một khi Hàn Định Bang vén màn tiến hành tẩy bài quyền lực, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu hậu quả, mà tẩy bài xong, thế lực các phe phái tỉnh H suy yếu, toàn bộ vận mệnh quyền lực toàn tỉnh sẽ phân chia lại, không còn xuất hiện cục diện một nhà độc đại hoặc là quần hùng tranh bá nữa, mà nhiều hơn sẽ là thỏa hiệp và cạnh tranh dưới sự phục tùng lãnh đạo Trung ương.
Nói trắng ra là, thế lực các nơi liên thủ diệt trừ thế lực phái bản thổ rồi sau đó phân chia kết cấu quyền lực mới.
Nhưng loại cục diện này rốt cuộc có bị phá vỡ hay không?
Lục Duệ không biết, hắn cũng rất hiếu kỳ, Hàn Định Bang và Giang Vĩnh Lực tiếp theo sẽ làm gì.
Thật ra nói minh bạch một chút, Hàn Định Bang hiện tại làm những chuyện như vậy, chính là phá vỡ hình thức quyền lực cố hữu, làm cho cơ cấu quyền lực quan trường phát sinh biến hóa, tiến hành trọng tổ lại quyền lực.
Nói tóm lại, suy nghĩ này là đúng, có điều cuối cùng ai sẽ trở thành lá bài bị tẩy, hoặc trở thành nhà cái tẩy bài thì cũng không dễ phán đoán.
Ưu việt của Nhà cái thì mọi người đều biết, cho nên, Hàn Định Bang muốn làm, Giang Vĩnh Lực muốn làm, rất nhiều người đều muốn làm.
Có điều Lục Duệ cẩn thận cân nhắc một chút, lại vẫn có lòng tin với Hàn Định Bang hơn, bất kể là thế nào, Hàn Định Bang cũng là bí thư tỉnh ủy đương nhiệm, chiếm chủ động, một chiêu này nhìn qua thì là kéo tất cả mọi người vào loạn, nhưng ai cũng biết, y chẳng lẽ không có con bài chưa lật để thủ thắng trong loạn cục này.
Ngày mùng 8 tháng 1 đoàn khảo sát mậu khởi hành tới Hàn Quốc, trong thành viên đoàn khảo sát, trừ một bộ phận quan viên chính phủ và nhân viên công tác ra, còn có không ít người nhà, Lục Duệ cau mày, xem ra có người coi đoàn khảo sát lần này trở thành hoạt động du lịch.
Nếu là đoàn khảo sát mậu dịch, tất nhiên không thể thiếu một số người phụ trách chủ yếu của xí nghiệp nhà nước và một số tư doanh thành công, lão tổng của giải trí Tinh Hải Dương Thủ rõ ràng cũng ở trong đó.
Địa điểm Tập hợp là tỉnh chính phủ, đội trưởng dẫn đội của đoàn khảo sát, phó tỉnh trường thường vụ Vương Chu sau khi phát biểu một phen, mọi người lên xe tới sân bay, Lục Duệ không ngồi ở chỗ mình được an bài mà chủ động ngồi bên cạnh Dương Thủ.
Nhìn thấy Lục Duệ tới, Dương Thủ vội vàng cung kính nói: "Chủ nhiệm Lục, ngài cũng đi tới Hàn Quốc à?"
Lục Duệ cười cười gật đầu: "Qua xem, Dương tổng cũng đi khảo sát à?"
Dương Thủ cười nói: "Đúng vậy, bởi vì cùng giải trí KA tổ chức hoạt động tìm kiếm ngôi sao siêu cấp, công ty chúng tôi cũng có sự nổi tiếng nhất định, lần này đi là theo quản lý Lý Tú Mãn trao đổi một chút chuyện biểu diễn với gia tộc công ty bọn họ.
Lục Duệ gật đầu, hợp tác với công ty ngoại quốc luôn luôn lợi nhuận, thị trường Hoa Hạ rộng lớn, rất nhiều xí nghiệp ngoại quốc đều coi trọng nơi thương cơ phát triển này.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Lục Duệ lúc này mới trở lại chỗ ngồi của mình.
Đối với đại bộ phận xí nghiệp gia tham gia đoàn khảo sát kinh lần này mà nói, thật ra có thể đi vào đoàn kinh bản thân đã đại biểu cho địa vị nhất định, càng có thể mượn cơ hội ở nước ngoài làm tốt quan hệ với lãnh đạo tỉnh lý, lén giúp lãnh đạo trả hóa đơn, mời lãnh đạo đi giải trí, vừa không có ý đút lót lại vừa kéo gần quan hệ.
Cho nên, đối với xí nghiệp gia dân doanh như Dương Thủ mà nói, có thể tìm kiếm thương cơ ở Hàn Quốc hay không không quan trọng hay không được tham gia đoán này đã đại biểu cho thành công.
Cất cánh ở sân bay Tân Châu, trước tiên bay đến Phụng kinh, sau đó tới Hàn Quốc.
Bởi vì Tân Châu không có chuyến bay thẳng tới Hàn Quốc.
Đối với việc này, Lục Duệ trong lòng không nhịn được bật cười, người Hàn Quốc gọi Hán Thành sau bảy mươi năm, đột nhiên cứ đòi đổi tên, cũng không biết bọn họ có quen được hay không.
Khi Máy bay tới sân bay Seul, thị trưởng Seoul Lý Minh Bác tự mình đến sân bay nghênh đón, có thể thấy được phía Hàn Quốc coi trọng thế nào.
Đối với vị thị trưởng xuất thân bình dân này, Lục Duệ tìm hiểu cũng không nhiều, có điều nhìn trình độ coi trọng của đối phương đối với lần viếng thăm này, hắn cũng tin người này là thật tình muốn hợp tác với Hoa Hạ, dù sao nếu như có thể tiến hành trao đổi kinh tế sâu hơn với Hoa Hạ, đối với Lý Minh Bác mà nói, cũng là một chính tích cực kỳ quan trọng.
Khi Lục Duệ ở vị trí thứ hai bắt tay với Lý Minh Bác, hắn rõ ràng giật mình, quan sát Lục Duệ một chút, kinh ngạc nói vài câu với phiên dịch bên cạnh, phiên dịch đó cũng ngây ra một thoáng rồi cười nói với Lục Duệ: "Thị trưởng nói phó đoàn trưởng tiên sinh thật là trẻ tuổi đầy hứa hẹn."
Lục Duệ cười ha ha, nắm tay Lý Minh Bác nói: "Cám ơn sự tán dương của Lý Minh Bác tiên sinh, tôi ở Hoa Hạ cũng từng nghe cố sự về ngài."
Những lời này, hắn trước tiên là dùng tiếng phổ thông nói một lần rồi sau đó lại dùng tiếng Hàn nói lại.
Lý Minh Bác hơi ngây ra một thoáng, không ngờ Lục Duệ còn nói được tiếng Hàn, ra sức lắc tay Lục Duệ rồi bật cười.
Seoul là thành thị lớn nhất Hàn Quốc, được xưng là thành phố lớn thứ hai thế giới, gàn bằng Đông Kinh.
Cũng là trung tâm văn hóa, tài chính, điện tử, công nghiệp khoa học kỹ thuật, chính trị, kinh tế Hàn Quốc, là đầu mối then chốt của giao thông biển, đất liền không trung toàn quốc, là thủ đô của Hàn Quốc, dân cư trong khu hành chính đã đạt tới hơn 1000 vạn, là một trong những thành thị du lịch nổi danh thế giới và là thành phố hiện đại hoá phồn hoa nhất toàn cầu.
Năm 1988 và năm 2002, Seoul từng tổ chức thành công thế vận hội Olympic mùa hè 1988 và World Cup 2002.
Không thể không thừa nhận, tuy rằng diện tích địa vực không lớn bằng những thành thị Hoa Hạ, nhưng trên phát triển kinh tế, những thành phố được xưng là đại đô thị của Hoa Hạ còn xa mới bằng được thành thị ngoại quốc.
Đoàn khảo sát kinh mậu được thị chính phủ Seoul an bài vào ở một khách sạn nổi danh của Seoul, Lý Minh Bác tự mình ra mặt an bài, sẽ trong thời gian đoàn khảo sát ở Seoul cử hành nhiều lần hiệp bàn thương nghiệp, các nhân sĩ của thương giới trong thành phố Seoul đều sẽ tham gia.
kể ra, địa vị của Seoul ở Hàn Quốc là số một, Hàn Quốc tổng cộng có mười hai xí nghiệp dứng trong top 500 thế giới, trong đó có mười một xí nghiệp tổng bộ ở Seoul.
Ví dụ như, Tam Tinh, LG, tổng bộ đều ở Seoul.
Có điều Lục Duệ cũng không xem trọng cái gọi là hiệp bàn mậu dịch này, dù sao chỉ là một số xí nghiệp nhỏ do tỉnh H tổ chức, so sánh với với những xí nghiệp lớn nổi danh quốc tế này thì chênh lệch không phải chỉ một chút, trải qua vài lần quan sát, Lục Duệ cũng cảm thấy không ít xí nghiệp Hàn Quốc đều muốn mò vợt lợi ích ở Hoa Hạ mới chủ động tham gia hội hiệp bàn lần này.
Trong suốt thời gian mười ngày, đoàn đại biểu mậu dịch và phía Seoul cũng ký kết mấy hiệp nghị mậu dịch không đến nơi đến chốn, cũng chỉ là trao đổi giữa hai địa phương, các xí nghiệp gia từ trong nước tới cũng ký kết mấy hợp đồng hợp tác với phía Hàn Quốc, có điều Lục Duệ thiết nghĩ đó đều là vì lời dặn dò của tỉnh ủy tỉnh chính phủ, phải biết rằng cái thứ hợp đồng này nói trắng ra là rỗng tuếch một chút tính ước thúc cũng không, mọi người có ý đồ hợp tác, về phần có thể hợp tác hay không, còn phải nghiên cứu thêm, đến lúc đó nếu như không hài lòng thì hai tay xòe ra, coi như là chưa có gì.
Đời sau Lục Duệ cũng gặp nhiều cái gọi là hội hiệp bàn mậu dịch, hiệp nghị bao nhiêu bao nhiêu trăm triệu, kết quả chứng thực đầu tư thì ngay cả một ngàn vạn cũng không có.
Thậm chí một số thành thị Hoa Hạ cũng thường xuyên dùng phương thức như vậy để lừa người dân và lãnh đạo thượng cấp, hơi một tí là muốn làm đoàn khảo sát, tới quốc gia nào đó tham gia hội hiệp bàn mậu dịch, đạt thành ý đồ hợp tác kinh tế lên tới cả tỷ đô, trong nhất thời lãnh đạo hài lòng, quần chúng khen ngợi.
Chờ về sau sẽ phát hiện ý đồ đầu tư cả tỳ đồng này cũng chỉ là ý đồ mà thôi, chân chính có thể chứng thực không hề được bao nhiêu.
Đoàn khảo sát sẽ ở Hàn Quốc ba tuần, thời gian vài ngày còn lại thì trên cơ bản chính là đến các nơi để du lịch.
Lục Duệ nói một tiếng với Vương Chu, không hề tham gia đoàn lữ hành tới các nơi, mà là một mình ở lại Seoul.
Nếu đã đến Hàn Quốc, tất nhiên phải thăm tên Bao Hằng kia.
Mấy tháng không gặp, Bao Hằng này dần dần có xu thế phát triển theo chiều ngang, khi Lục Duệ nhìn thấy hắn thì thằng ôn này đang ở một nhà hàng đồ Tây ăn rất hăng, không hề để ý thấy vẻ mặt chán ghét của người bên cạnh.
Lục Duệ cười khổ, ngồi xuống bên cạnh hắn nói: "Anh có thể bận tâm tới hình tượng một chút hay không? Ăn thịt bò cũng làm ra động tĩnh lớn như vậy."
Không ngờ Bao Hằng nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi thở phì phì nói: "Anh cho rằng tôi thích như vậy à, người Hàn Quốc là một đám tâm thần, cứ chú ý cái gì thân thổ như một, nói trắng ra chính là chỉ ăn thịt bò nước mình, trong nước hơn mười đồng một cân thịt bò, đám người này coi là bảo bối, còn đặt cho cái tên hay là bò Hàn.
Con bà nó, chưa từng gặp dân tộc nào quái đản đến vậy."