Đối mặt với một đám quần chúng sắc mặt đau khổ, Lục Duệ vái, vái thật sâu.
"Tôi là phó bí thư thị ủy Thanh Giang Lục Duệ, bởi vì công tác của chúng tôi không tận trách, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, mang đến đau xót khó có thể xóa nhòa cho gia đình các vị, lúc này, tôi thực sự xin lỗi mọi người."
Chậm rãi ngẩng đầu, Lục Duệ chậm rãi nói: "Yêu cầu của các anh tôi đã nghe, các anh yêu cầu thương nhân khai phá bồi thường ba mươi vạn, tôi hiện tại xác định một chút, đây có phải yêu cầu của các anh hay không, còn có điều kiện nào khác không?"
Lão nhân cầm đầu tựa hồ là có quyền uy nhất ở đây, hắn gật đầu: "Bí thư, chúng tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn một công đạo, mạng của cha tôi chỉ đáng ba vạn đồng, thương nhân khai phá cũng quá hắc tâm rồi, rõ ràng không coi dân quê chúng tôi là người, rõ ràng khi dễ chúng tôi, hôm nay chúng tôi tìm tới thị ủy, chính là muốn thị ủy cho một câu trả lời, bọn họ làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Nếu xử lý công bằng, chúng tôi sẽ công nhận, xử lý không công bằng thì cho dù xin cơm tới kinh thành thì chúng tôi cũng phải kiện."
Sắc mặt Lục Duệ nghiêm túc, không nói được một câu, lão nhân này nói đúng, bất kể là thế nào, một người chết, đó là một sinh mệnh, yêu cầu bồi thường ba mươi vạn thật ra một chút cũng không nhiều, nói cách khác, bản thân Lục Duệ cũng tiếp xúc qua không ít ví dụ thực tế, tình huống phòng đốc tra tỉnh ủy hàng năm phải xử lý loại án bồi thường này rất nhiều, bình thường đều là bốn năm mươi vạn, thậm chí còn cao hơn, chỉ là để đối phương có thể thu cờ cất trống không truy cứu.
Mà hiện tại những nông dân này yêu cầu bồi thường ba mươi vạn, có thể nói là hợp với tình lý.
Chuyện lần này của Tập đoàn Yến Bắc, không phải bất ngờ, mà là sự cố, thuộc loại do công tác sơ sẩy tạo thành, đừng nói ba mươi vạn, cho dù người ta mở miệng đòi năm mươi vạn, sáu mươi vạn cũng đúng.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ định trước tiên dàn xếp ổn thỏa đã, dù sao giờ là sáng sớm, ầm ĩ ở cửa trụ sở thị ủy như vậy cũng không hay.
Lục Duệ ho khan một tiếng: "Nếu như mọi người tin tôi, hôm nay tôi ở đây cam đoan với mọi người, chuyện này cứ giao cho tôi, trong vòng 3 ngày, tôi nhất định sẽ lấy đủ khoản bồi thường cho các anh.
Nếu bọn họ không đưa thì tôi dẫn các anh đi đòi."
Dừng một chút, Lục Duệ lại hòa ái nói: "Có điều hiện tại, xin mọi người lý giải một chút, nơi này là trụ sở thị ủy, là nơi làm việc, mọi người ầm ỹ như vậy sẽ ảnh hưởng tới công việc bình thường của chính phủ, mà hơn nữa cũng tạo thành ảnh hưởng không tốt, coi như tôi xin mọi người, có chuyện gì cứ từ từ thương lượng giải quyết, mọi người đi về trước, cho tôi ba ngày thời gian để giải quyết vấn đề, được chứ?"
Lão nhân hoài nghi nhìn về phía Lục Duệ: "Sau Ba ngày nếu như vẫn chưa giải quyết được, anh sẽ dẫn chúng tôi đi đòi tiền?"
Lục Duệ cười: "Đúng vậy, trong vòng 3 ngày, tập đoàn Yến Bắc không trả chỗ tiền này, tôi tự mình dẫn mọi người đi đòi."
Người đó gật đầu: "Có những lời này của bí thư Lục, chúng tôi yên tâm rồi, ba ngày sau chúng ta gặp lại."
Nói xong, hắn dứt khoát xoay người, hô hào các hương thân đi theo: "Các hương thân, chúng ta đi về trước, tin chính phủ nhất định sẽ cho câu trả lời thuyết phục cho chúng tôi."
Mắt thấy đám người đang tụ tập chậm rãi tản đi, Lục Duệ lúc này mới thở phào một cái, quay đầu nhìn lái xe tiểu vương và thư ký Lý Giang, chỉ thấy hai người đang khoa tay múa chân chỉ vào đồng hồ, ra hiệu cho Lục Duệ cuộc họp thường ủy sắp bắt đầu rồi.
Lục Duệ cười khổ, lắc đầu đi vào bên trong trụ sở thị ủy, vừa đi vừa một bên, bấm số điện thoại của bí thư huyện ủy Tân Hóa Tề Quốc Phát.
Tề Quốc Phát trước đó đã gặp mặt Lục Duệ.
Lúc trước Lục Duệ khi còn là chủ nhiệm phòng đốc tra, suất lĩnh tổ điều tra phòng đốc tra tỉnh ủy tới thành phố Thanh Giang điều tra vấn đề xuất hiện trong lúc tập đoàn Yến Bắc khai phá hồ Thủy Kính, mà vị trí cụ thể của hồ Thủy Kính chính là ở cảnh nội huyện Tân Hóa, khi đó Tề Quốc Phát còn là huyện trưởng chính phủ huyện Tân Hóa, mà bí thư huyện ủy thời đó chính là trưởng phòng tổ chức thị ủy Thanh Giang đương nhiệm Sở Kiếm.
Về sau điều chỉnh ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang, Sở Kiếm vào thị ủy, Tề Quốc Phát thành bí thư huyện ủy.
Nhận được điện thoại của Lục Duệ, Tề Quốc Phát cũng rất bất ngờ, nhiệt tình nói: "Là bí thư Lục à, có chỉ thị gì vậy?"
Lục Duệ cũng lười nói lời thừa với hắn, đi thẳng vào vấn đề lạnh lùng nói: "Bí thư Tề, anh làm ăn thế nào vậy? Huyện chính phủ huyện ủy Tân Hóa Các anh còn có sức khống chế không, tập đoàn Yến Bắc làm di dời, chết người thì không nói, không ngờ còn để người ta chạy đến trụ sở thị ủy khiếu oan, các anh đúng là rắp tâm muốn lãnh đạo thị ủy ấm ức mà, tôi thấy lãnh đạo huyện Tân Hóa rất có năng lực."
Hai người cũng không phải là cùng một phe phái, Tề Quốc Phát thân là tâm phúc một tay Hoàng Hiểu Dương đề bạt lên, là người tuyệt đối không có khả năng dựa vào mình, Lục Duệ không có lý do gì nể mặt hắn, hắn đứng trên đạo lý, có gì mà phải sợ.
Nghe thấy Lục Duệ quát tháo, trong lòng Tề Quốc Phát căng thẳng, lập tức có chút khẩn trương, hắn biết trong sự kiện của tập đoàn Yến Bắc cất giấu điều gì, trầm ngâm một chút, Tề Quốc Phát dùng khẩu khí cực kỳ nghiêm túc nói với Lục Duệ: "Bí thư Lục, tình huống là như vầy, chuyện này có chút đặc thù, có điều ngài yên tâm, huyện Tân Hóa chúng tôi có thể xử lý tốt chuyện này."
"Xử lý tốt?" Lục Duệ cười lạnh một tiếng, nghĩ đến ví dụ chính phủ địa phương đối đãi với quần chúng khiếu oan ở kiếp trước, nói với Tề Quốc Phát: "Anh không cần quan tâm, chuyện này tôi sẽ lo, hơn nữa tôi đã cam đoan với quần chúng rồi, trong vòng 3 ngày, tập đoàn Yến Bắc nhất định phải bồi thường, hiện tại người đã trở về rồi, anh an bài người làm công tác, trấn an tình tự của bọn họ, ba mươi trợ cấp đổi lấy một mạng người chẳng lẽ còn nhiều à? Anh tìm người phụ trách của tập đoàn Yến Bắc nói chuyện, chuyện này tôi sẽ chú ý, nếu làm không xong, tôi sẽ đưa lên trên cuộc họp thường ủy, tôi cũng muốn nhìn xem, tập đoàn Yến Bắc này em thể một tay che trời hay không?"
Nói xong, Lục Duệ dập máy, căn bản không cho Tề Quốc Phát cơ hội tiếp tục giải thích.
Tề Quốc Phát cầm điện thoại cười khổ, nghĩ thầm tôi cũng có làm được gì đâu.
Hắn lại cầm điện thoại bấm số: "Nhị gia, Trương tổng tốt của tôi, ngài làm ơn đền tiền đi." Tề Quốc Phát dùng ngữ khí cầu xin nói, không hề có khí thế chỉ điểm giang sơn trước mặt người khác.
Bên kia Điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ của Trương Bảo Nghĩa: "Tôi nói này bí thư Tề, làm sao vậy, không phải chỉ có một lão già chết thôi sao? Anh việc gì phải năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho thôi."
Tề Quốc Phát cười khổ, vị Trương nhị gia này thật đúng là một nhân tài, mình khuyên can mấy lần, anh nói anh cũng chẳng tiếc mấy chục vạn đó, nhưng lại không chịu bồi thường cho người ta, còn bỏ ba vạn đồng ra làm nhục đối phương, đúng là khiến người ta không nói được gì.
Cau mày, Tề Quốc Phát nói: "Trương tổng, lãnh đạo thị ủy vừa chỉ thị cho huyện chính phủ huyện ủy Tân Hóa chúng tôi, mạng người quan trượng, người nhà người bị hại yêu cầu bồi thường ba mươi vạn thật ra cũng không quá phận, hơn nữa tập đoàn Yến Bắc các anh cũng không thiếu chỗ tiền đó, nên trả thì trả đi, vạn nhất nếu thật sự kinh động tới lãnh đạo thị ủy, đưa vào trình tự pháp luật thì đối với tập đoàn Yến Bắc một chút ưu việt cũng không có, nghe tôi đi, ngài bỏ chút tiền ra đền cho đám ăn mày đó, tránh chuyện ầm ĩ hơn, còn để lãnh đạo thị ủy tức giận."
Trương Bảo Nghĩa vừa nghe thấy câu này liền không vui ý: "Bí thư Tề, lời này anh nói không dễ nghe tý nào, tôi có tiền thì không sai, nhưng cũng không phải là trồng được, dựa vào gì mà một lão già chết đòi tôi ba mươi vạn? Giờ nói với anh nhé, tôi thà ném ba mươi vạn này vào hồ nghe cá bơi chứ không cho đám dân nghèo đó."
Tề Quốc Phát thở dài: "Trương tổng anh tự giải quyết cho tốt đi."
Buông điện thoại, Tề Quốc Phát mới nhớ tới quên nói với Trương Bảo Nghĩa là bị thư thị ủy Lục đang chú ý tới vụ án này, thôi để phó thị trưởng thường vụ La Xuân Kiều nói với hắn, Tề Quốc Phát cũng chẳng buồn bận tâm.
Bên này Lục Duệ lại đang rất tức giận, Tề Quốc Phát này thực sự coi mình là kẻ ngốc à, vừa rồi trong một cú điện thoại đó cứ ấp úng, hoàn toàn không nói có câu nào là thật, xem ra mình trong lòng cán bộ thành phố Thanh Giang vẫn không có quyền uy tuyệt đối nói một không hai, dù sao nếu so sánh thì mình chỉ là thường ủy thị ủy xếp thứ tư, hơn nữa thời gian tới thành phố Thanh Giang nhậm chức cũng không dài, rất nhiều lúc đều bị mọi người bỏ qua.
Khi tới phòng họp, cuộc họp thường ủy thị ủy đã bắt đầu, Lý Giang lúc này chạy tới, đưa cho Lục Duệ sổ và bút, sau đó nói khẽ: "Tôi vừa rồi đã hỏi thăm rồi, hình như tập đoàn hạng mục khu khai phá Tứ Hải do tập đoàn Yến Bắc khai phá là bí thư thị ủy Hoàng phê chỉ thị."
Lục Duệ sửng sốt: "Chẳng trách Tề Quốc Phát kia không dám nói nhiều, Hoàng Hiểu Dương thì dứt khoát tránh không gặp, thì ra hạng mục này căn bản chính là công trình chính tích của cá nhân hắn, có điều hạng mục này có liên quan gì tới La Xuân Kiều không?" Trong đầu Lục Duệ nhanh chóng bật ra suy nghĩ này, sau đó giống như cỏ mọc nhanh, nếu Hoàng Hiểu Dương thực sự nhân cơ hội mình gần đây không rảnh bận tâm tới công việc khu khai phá để thôi động xây dựng khu khai phá Tứ Hải, là vì gì?
Quan trường lợi ích tối thượng, có lợi ích, mọi người mới có thể cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng cùng phát triển.
Lục Duệ sẽ không tin Hoàng Hiểu Dương tự dưng lại đề xuất kế hoạch vốn đã sắp bị vứt bỏ này, xem ra chắc là có mưu đồ, nhìn thoáng qua Lý Giang, Lục Duệ nói: "Về sau lời nói không có chứng cớ thì đừng nói lung tung, cẩn thận bị người ta tóm được nhược điểm."
Lý Giang nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi sẽ không nói lung tung."
Lục Duệ thở dài, hắn biết mục đích và nguyên nhân lái xe tiểu vương và Lý Giang liên tiếp nhắc nhở mình, nhưng không có cách nào, thân là một người trùng sinh, Lục Duệ không có cách nào thản nhiên như không nhìn những nông dân ở dưới đáy xa hội quỳ gối trước mặt mà thờ ơ như không thấy, đối với hắn mà nói, rất nhiều thứ so sánh với lương tri thì đều là thứ yếu.